Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52
Mộc Hương và Bạch Quả nghe thấy vậy liền cười phá lên.
"Đương nhiên." Thẩm Nghiên vỗ vỗ túi rượu treo bên eo, "muội có cần thửmộtchútkhông?"
Kỷ Daothìkhôngsuy nghĩ gì về chuyện mừng lễ thất tịch cả.
"khôngbiết, nươngnóidùng để trông khố phòng, nhưng ta dự định để Chu ma mađimuamộtcon mèo trắng, loại có con mắt màu xanh biếc, lông dài mượt."
Theo tính cách vô cùng cường thế của Dương Thiệu ở kiếp này, Kỷ Dao biết mìnhkhôngtrốn tránh được, chỉ có thểnói: "Tháng chín." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Dao lui lại: "Hầu gia...."
Thái phu nhân đánh giáhắnmộtchút: "Conđãsớm nhìn trúng Kỷcônương này rồi?"
Dương Thiệu hơi dừng lại, chỉ nghe thấy tiểucônương hàm hồnóidưới môihắn: "Hầu gia, ta, ta có đồ muốn tặng ngài."
Con mèo này nhonhỏ, khoảng hai tháng tuổi, con mắt có màu xanh như nước biển, Kỷ Dao ôm trong lòng, bàn tay v**t v* bộ lông mềm mại của nó, nónhỏgiọng kêu, tiếng kêu tinh tế, đúng là vậtnhỏyếu ớt.
"Đương nhiên, những vậtnhỏđó đều giống nhau, nào là mèo, là ngựa, nếu nhưkhônghuấn luyện từ sớm,sẽcó lúc gây phiền phức, ví dụ như ngựa chiến, quyếtkhôngđược để nó lùi bước trong lúc chiến đấu.
Lẽ nào Tam canóilinh tinh?
"Nương, Thẩmcônươngkhôngnhất định là mượn rượu tiêu sầu, người nghĩ nhiều rồi, nàng ta chính là thích uống rượu mà thôi." Kỷ Dao pháthiệnmẫu thân rất là bênh vực Thẩm Nghiên, đời trước hình như cũng vậy, bọn họ ai ai cũng đứng về phía Thẩm Nghiên, ca ca có thểkhôngtức giận hay sao?
Ước hẹn xong, Dương Thiệu chuẩn bị rờiđi.
"Ca ca!" Nàng ta xà đến, "mẫu phinóimuốn muội gả cho người khác!"
nóicó dẫn chứngrõràng, Kỷ Dao nhìn chằm chằm nàng ta: "Tỷ ngược lại thựcsựthích uống rượu?"
Nhưng trước mắt xem ra người làm bà đau đầu nhất vẫn là Kỷ Đình Nguyên.
Kỷ Dao cầm sợi dây bằng hai tay, buộc lên tayhắn,nhẹnhàng thắt nút.
Quả nhiên sau khi Liêu thị biết được, vạn phần vui sướng, nhưng ở phương diện khác lại lo lắng xem Thái phu nhân có đồng ý haykhông.
"Tất nhiên là phải nhìn xem sao." Khó có người được nhi tử nhìn trúng, Thái phu nhânđãđồng ýmộtnửa rồi, nhưng phải cho ngườiđiđiều tra Kỷ gia nàymộtchút mới được, rốt cuộc là gia đình như thế nào, "vậythìngày mùng năm tháng tám mời tớiđi."
Kỷ gia.
Cũngkhôngphải hôn mặt nàng, nhòe cái gì cơ chứ?hắnnắm lấy tay nàng: "Có thích mèo bản Hầu tặngkhông?"
" Meo."
Nàng ta vốn dĩ cho rằng ca ca nhìn thấy tên Kỷ Dao,sẽmuốn vào trong cung để gặp Kỷ Dao cơ!
Đợt này, viện của Kỷ Dao rất náo nhiệt.
Tỷ tỷ có hỉ rồi, nàngkhôngtiện làm phiền, chỉ ở trong nhà ăn ăn rồi thêu thêu. Ai ngờ buổi chiều Liêu thị tới, bên cạnh là Chu ma mađangbếmộtcon mèo trắng.
Trong lòng vui vẻ,hắnđụngmộtchút lên môi Kỷ Dao.
............
Tống Vânkhôngđồng ý ngay lập tức, ngược lại là Hoàng Quý Phi cảm thấykhôngổn thỏa, giáo huấn: "Sao có thể tùy ý mờicônương gia tới Vương phủ? Yên Yên, con đừngnóilinh tinh, khiến ca ca con khó xử."
Thái phu nhân quan sát sắc mặthắn,khôngkhỏi ngồi thẳng người: "cônương nhà ai vậy?" nếu như là quan viên nào đó,hắnsẽkhôngnhắc tới với bà, nếu là chuyện các phu nhân tụ họp, tự bà sắp xếp, Dương Thiệu cũngkhôngnhúng tay vào, vậy chỉ còn dư lại duy nhấtmộtkhả năng.
Kỷ Đình Nguyên cười lạnhmộttiếng.
Lời này làm gò má nàng đỏ bừng, bởi vì biếthắnkhôngnóidối.
"khôngphải." Dương Thiệukhôngmuốn thừa nhận, "tới năm nay mới chú ý nàng, con dự định để mẫu thân nhìn thử xem."
"Conkhôngmuốn gả cho người khác!" Phúc Gia công chúa uấn éo, "con muốn ở bên mẫu phi cả đời."
"Cái này rất khónói, vạn nhất thân thể bọn họkhôngthoải máithìsao."
Phúc Gia công chúa lạinói: "Mẫu phi, lễ thất tích bái chức nữ, chính là vì cầu lang quân như ý. Con cảm thấy Kỷ nhịcônương rất tốt, con muốn cầu cho nàngmộtchàng rể hiền..." vừanóivừa nhìn ca ca, chỉ thấy thần sắc ca cakhôngđược tự nhiên, nàng ta đột nhiên tóm lấy tay áo của Tống Vân, "ca ca, huynh cảm thấy Kỷ nhịcônương gả cho aithìtốt?"
Giọngnóicư nhiên có chút lạnh lẽo.
Nàng ta căn bản làkhônghiểu, chả hiểu làm sao tự nhiên lạinóiyêuvới thích cái gì.
Những lời vừa rồi nha hoàn này đều nghe thấy, Dương Thiệu cũngkhôngtránh hiềm nghi, nhưng hôm nay từ trong lờinóicủa mẫu thân nàng cũng biết chuyện này sớm muộn gì cũngkhônggiấu nổi, cho nên cần phải giải thích gì nữa hay sao? đềuđãđigặp Thái phu nhân rồi, chỉ có thể thànhthậtbáo cáo phụ mẫu thôi.
Nàng ta sờ đến sờđikhôngnỡ bỏ xuống.
"Đứa ngốc."
"Vậy ta tặng muộimộtvò, cũng đưa cho Kỷ Đại nhân, Kỷ phu nhân uống thửmộtchút."
"Nhìn để làm cái gì?" Tống Vân đầu óc mơ hồ.
Kỷ Dao đem mèonhỏđặttrênđất, nó cũngkhôngtrốnđi, mà quấn quýt lấy nàng, hai chân còn bám lên chânnhỏcủa nàng, muốn bò lêntrên.
Kiếp này nàng cư nhiên lạiyêuthích những động vậtnhỏnày, Dương Thiệunói: "Nếuđãsợ quạnh quẽ, có thể nuôi thêm những loài khác nữa."
Tiểu nha đầu giảo hoạt, Dương Thiệu siết chặt cánh taytrêneo nàng, đem nàng dán chặt vào lồng ngực mình: "khôngchỉ cómộtcon mèo, bản Hầu còn tặng nàngmộtchiếc trâm vàng, tại sao hôm nay lạikhôngmang?"
"Nhưng bọn họ chưa chắcđãdám làm." Hoàng Quý Phi vuốt đầu nữ nhi, "khôngthể cậy vàosựsủng ái của Hoàng thượng giành cho con, màkhôngbiết điểm dừng. Qua vài năm nữa, con cũng phải gả cho người khác, lẽ nào vẫn sống như trong cung hay sao?"
"Vậythìnóivới con, con cũng đâu có ép buộc."
"Nàng ta?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ai mua vậy?" Kỷ Đình Nguyên nhìn Kỷ Dao, hoài nghi là muội muội mua, "khôngphải muộikhônguống được rượu hay sao, đừng thấy rượu này nồng độkhôngmạnh, nhiều nhất là uống nửa ly liền say."
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ rơi xuống mặt nàng, đôi môi nàng vô cùng kiều diễm, trơn bóng mềm mại, Dương Thiệunói: "Bản Hầu tặng nàngmộtcon mèo, nàng dù sao cũng phải tạ ơn chứ?"
Hương thơm vương vấn khắp căn phòng, nhưng Kỷ Đình Nguyênkhôngđụng vào ly rượu kia nữa,hắnta đột nhiên nghĩ tới bình rượu bị mình hất đổ, cũngkhôngbiết bên trong đựng rượu gì.
Nósẽluôn bầu bạn bên cạnh Kỷ Dao, thẳng cho đến khi nàng gả cho mình.
Lúc đó Kỷ Dao suy nghĩkhôngkiên định, làmthìđãlàm ra, nhưng tặng ra ngoài hình như hơi đường đột,hiệnnay cũngđigặp Thái phu nhân rồi, tặng Dương Thiệu cũngkhôngđến mức bị cho làkhôngbiết rụt rè.
Kỷ Đình Nguyên đột nhiên biến đổi sắc mặt thành lạnh lùng.
Dương Thiệunói: "Là Kỷ gia nhịcônương."
Nghĩ tới lần trước nàng vào cung gặp nguy hiểm,khôngkhỏi cau mày, mặc dù Thái hậuđãbị giáo huấn, nhưngkhôngbiếtđãthậtsựtừ bỏ hay chưa,hắnta nhìn Phúc Gia công chúa: "Suốt ngày tổ chức trong cung cũngkhôngthú vị, nếukhônghay là tới chỗ huynh trải qua lễ thất tịch."
Dương Thiệunói: "Đeo lên cho ta."
Buổi tối Liêu thị rót cho mỗi ngườimộtly.
"Tùy hứng như thế nào?" Phúc Gia công chúa dẩu môi, "cáccônương gia ở trong nhà cũng rất buồn tẻ, cùng chơi với con,khôngphải là đều rất vui vẻ hay sao?"
Dương Thiệukhôngnóichuyện, cúi đầu đánh giá nàng.
Phúc Gia công chúa ngơ ngác,khôngbiết ca ca có ý gì.
"Đây làcônương muội muốn mời, ca ca huynh nhìn xem."
Rất nhanhđãsắp tới lễ thất tịch.
"Đây là nàng nuôi?"
Tống Diệm mỉm cười.
Kỷ Dao cười híp mắt: "Sắp nuôi thêmmộtcon mèo nữa rồi."
Sợi tơ ngũ sắc cực kỳ bắt mắt, ánh mắt Dương Thiệu nhìn nó, đột nhiên nghĩ tới kiếp trước, đến dịp tết Đoan ngọhắncũng từng hướng Kỷ Dao đòi lễ vật, nhưng nữ hồng của nàng kém, túi hương thêukhôngđược, liền làmmộtsợi kết trường thọ. Lần đầu tiên kết xiêu xiêu vẹo vẹo.hắncũng coi như là bảo bối mà đeo, năm thứ hai nàng gả vào Hầu phủ, học được kiểu kết mới, nhìn đẹp hơn nhiều, hơn nữa còn biết gắn ngọc châu vào cuối đoạn dây.
Liêu thị trong lòng lộp bộp, Thẩm phu nhânkhôngbiết, nhưng bà biết đấy.
Vậy mà lại là dây kết trường thọ.
Mặc dù tửu lượng của Kỷ Dao chẳng ra làm sao, nhưng nàng ngửi thấy mùi thơm của rượu, con trùng tham ăn lại bò ra, nàngnói: "vậy ta chỉ uốngmộtchút!"
Tiểucônương mặc áo màu tím, màu sắc này khiến nàng như lớn hơnmộttuổi, cũng tôn lên làn da trắng nõn của nàng,hắnnhướng mày: "khôngtệ."
" Dù sao cũng ở nhà,khôngsao." Kỷ Dao mĩ mãn nếm thử hai ngụm, chỉ cảm thấy mùi thơm ập vào cánh mũi, dư vị ngọt ngào, vô cùngyêuthích, "rượu này của tỷ thựckhôngtệ."
"Hầu gia đúng là có lòng," Liêu thị cười híp mắtnói, "Chu ma mađangbuồn lokhôngbiết nênđiđâu mua, Hầu gia liền sai người mang đến rồi."
"Nỗi sầu của ta quá nhiều, uống rượu làm sao có thể tiêu tan được?" Thẩm Nghiênkhôngngờ mẫu thân và Kỷ phu nhânsẽnghĩ theo chiều hướng này.
Trái tim Kỷ Dao đập dồn dập, dùng sức đẩyhắnra.
Mặc dùkhôngnhìn thấy Kỷ Dao, nhưnghắnbiết chắc chắn nàngsẽthích. Con mèo đó là dohắntỉ mỉ chọn lựa, đặt biệt bám người, sau này Kỷ Dao nhìn thấy mèo,sẽnghĩ ngay tớihắn.
Lúc sắpđi, liếc nhìn chỗ nàngđangở, chỉ thấy dưới mái hiên có treo lồng chim vànganh, hai con chim bên trong lồng hót tới hót lui.
"Đúng vậy, nàng tanóivới con mà, cho nênkhôngthể trách ca ca được." Kỷ Dao dự định kiếp nàysẽkiên địnhkhôngrời ủng hộ ca ca, ca cakhôngmuốn lấy thê tử liềnkhônglấy, nàng tuyệt đốikhôngcưỡng ép ca ca.
"Đúng thế à?" Kỷ Dao vuốt vuốt đầu nó, "Hầu giađãđặt tên cho mi chưa?"
"Đừng quá thân cận nó, mèo dù sao cũng là mèo, cả ngàyđilạitrênmặt đất bẩn thỉu, nếu dưỡng thành thói quen rồithìsẽkhôngsửa được."hắnkhôngmuốn sau này thành thân rồi, con mèo đó còn bò lên giường, ngủ ở giữa bọn họ, quả thực làkhôngthể tha thứ.
Tức chếtđiđược!
Kỷ Dao trực tiếpnói: "Là Thẩmcônương mang tặng."
Tiếngnóicủa Phúc Gia công chúa truyền ra cửa, Tống Vân cười cườiđitừ cửa tiến vào, "Yên Yên, ai bảo muội gả cho người khác?"
Cư nhiên làmộtđôi ngọc hình cò trắng, giống y nhưthật, Phúc Gia công chúa để trong lòng bàn tay, vô cùngyêuthích: "thậtđẹp!"
Ai ngờ tới vừa mới lên xe cánh tay liền bị túm chặt, Kỷ Daokhôngphản ứng kịp, ngã vào lòng nam nhân.
Nhất định là Thẩm Nghiên vì thích nhi tử, nhưngkhôngđược hồi đáp, cho nên mượn rượu tiêu sầu!
"Ta biết rồi, thực ra ta cũngkhôngbị say,khôngbiết tại sao mẫu thân lại nghĩ như vậy."
Chương 52
Kỷ Đình Nguyên đứng dậy: "Nàng ta muốn uống,thìđể cho nàng ta uống nothìthôi!"nóixong liền xoay người rờiđi, cơm cũng chưa ăn xong.
Nhìn mẫu thânmộtcái, Tống Vânnói: "Gảthìđúng là phải gả, nhưng vẫn còn sớm."hắnta đưa đồ ở trong tay ra, "lễ thất tịch huynhkhôngđến nữa, nhìn xem có thích haykhông?"
"Vậy sao, là loại mèo gì?"
"Tháng sau con muốn mờimộtvị khách tới." Dương Thiệu trịnh trọngmộtcách kỳ lạ.
âmthanh gần ngay bên tai, lại dường như xa tận chân trời.
Kỷ Dao tạ ơn, lạinói: "Nếu Thẩm phu nhânđãlo lắng, sau này tỷ vẫn là nên uống ítmộtchút, chuyện gì cũng phải có điểm dừng."
đãqua tết Đoan ngọ rồi, lẽ nào cái này nàngđãsớm chuẩn bị?
Chỉ hơn kém nhaumộttháng, cũng nhất định phải chọn tháng chín sao, Dương Thiệu thầm nghĩ, rốt cuộc là bởi vì Kỷ Daonhỏtuổi nên sợ, hay là vì lập trường thay đổi bất định?hắnthà tin là vì nguyên nhân phía trước, dù sao trước đây Kỷ Dao cũng từng suy nghĩ, lo lắng mẫu thânkhôngđồng ý.
Bà vẫnkhôngdámnóirõvới Thẩm phu nhân, ánh mắt xoay chuyển: "Bà cũng đừng vội, có thể chỉ là nhất thời mê say. Dao Dao nhà tôikhôngphải cũng như vậy hay sao, có đợtyêuthích châu bảo, liền mua như bại gia,hiệntại tốt rồi, gần đây lạiyêuthích nữ hồng. Nếukhôngbà để Thẩmcônương tới nhà chúng tôi, tôi bảo Dao Dao khuyên thử xem, bà xem có được haykhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Dao ngồi kiệuđitới Hoài Viễn Hầu phủ, trong lòng nàng tâmsựnặng nề, kết quảđiđược nửa đườngthìbị chặn lại, Trần Tốnói: "mờicônương lên xe, nhanhmộtchút."
Đến nay coi như thành công rồi.
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Bữa cơm buổi tối hôm đó, Liêu thị liền phát tác.
Phúc Gia công chúa lại liệt kêmộtdanh sách, dự định mờimộtsốcônương tiến cung cùng trải qua ngày lễ này với mình, Hoàng Quý Phinói: "Con đấy, vẫn còn giống trẻ con, sắp lớn thêmmộttuổi nữa rồi,khôngđược tùy hứng như trước nữa."
hắnhơn kéo ống tay áo lên.
"Có, nó rất ngoan," đôi mắt Kỷ Dao cong như trăng lưỡi liềm, "tađiđến đâu, nóđitheo đến đó, buổi tối còn cùng ngủ với ta nữa."
hắnkhôngngừng càn quét giữa môi nàng, lúcthìôn nhu, lúcthìcuồng nhiệt, bên trong Kỷ Daokhôngphải làmộttiểucônươngkhônghiểusựđời, đối với nụ hôn củahắncũng rất quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ Dương Thiệu như thế nàyrõràng làđãnảy sinh d*c v*ng, chỉ là vẫn còn khắc chế, nhưng cứ áp chế mạnh mẽ như thế này, đến cuối cùngsẽkhôngnhịn được....
hắnkhônguống rượu,trênngười cómộtmùi hương mát lạnh, Kỷ Dao lập tức nhận ra,nhỏgọng kêu: "Hầu gia?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vìhắntặng nàngmộtcon mèo cực kỳ đángyêu, dạo gần đây nàng càng nuôi càng thích, đương nhiên cũng muốn cảm tạ chút, đúng lúc lần trước chưa tặng... nàng lấy ra đưa cho Dương Thiệu.
Nương thựcsựlà vô cùng tức giận, ca ca còn có hai cái mũi hay sao?
Tiểucônương cúi đầu, dường như vẫn có chút nhút nhát, Dương Thiệunói: "khôngcần căng thẳng, đến lúc đó cứ giống như lúc ở nhà, bình thường thế nàothìcứ biểuhiệnnhư vậy, mẫu thân rất hòa ái."
Lời này ngay lập tức khơi dậy hứng thú củahắn, Dương Thiệu ngẩng đầu: "Rốt cuộc cũng có chút lương tâm."
Tống Vân liếc mắtmộtcái liền pháthiệnra tên của Kỷ Dao.
Ngũ quan của nam nhân bức tới gần, mặt Kỷ Dao có chút nóng, nhắc nhở: "Đừng làm nhòe trang điểm của ta."
"Khiếncônương tốt đẹp nhà người ta trở thành ngày ngày uống rượu, con có phải là tạo nghiệt quá sâu haykhông? Chính là lần trước con hất đổ vò rượu, làm tổn thương trái tim củacônương đó, lẽ nàokhôngthểnóichuyện tử tế được hay sao? Con bảo ta làm sao ănnóivới Thẩm phu nhân đây? Lúc nhà chúng ta vừa chuyển tới Kinh thành, đều là Thẩm phu nhân chìa tay ra giúp đỡ, đứa trẻ này connóixem!"
Ca ca thựcsựrấtyêuquý nàng ta, cái gì cũng có thể tìm ra để dụ dỗ cho nàng ta vui, Phúc Gia công chúa nghĩ tới lời Tống Thụynói, đem ngọc cò trắng đưa cho cung nhân cấtđi, kéo Tống Vânđitới trước bàn án.
"Xem xét?khôngđến mức đó," Dương Thiệu dựa vào gần hơnmộtchút, "chỉ là rất lâukhônggặp..."hắncó chút nhớ nàng, đến Hầu phủ rồikhôngthể thân cận như thế này được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Con ngựa Lương Câu của Hầu gia cũng vậy sao?"
Liêu thị thở phàomộttiếng, cùng Kỷ Chương uống thử rượu.
Nhìn xem chuyện tốt mà tiểu tử c·h·ế·t dẫm kia gây nênđi.
Thẩm Nghiên cụp mắt xuống, đột nhiên cườimộttiếng: "thìra là như vậy, nhưng ta cảm thấy rượu uống rất ngon, muội xem rượu cao lương này, mùi thơm nức mũi, vị ngọt thuần đầy dư vị, còn rượu Trạng nguyên hồng, hương thơm ngào ngạt, uống vào miệng rất êm dịu (khôngbị sộc mùi rượu), còn có rượu Phần, ngọt ngào sảng khoái...."
Kỷ Đình Nguyênkhôngbiết lai lịch, uốngmộtngụm chỉ cảm thấy rượu này uốngkhôngquá sảng khoái, nhàn nhạtkhôngthích hợp cho đàn ông uống, ngược lại mùi vị rất lạ, cómộtmùi thơm đặc biệt.
"Cũng phải làm sao?" Dương Thiệu nâng cằm nàng lên, "đợi đến khi nàng gả cho ta mới tặng? Ha, đến lúc đó tặng nàngmộttrăm chiếc là được, nhưnghiệnnay nàngđangthiếu nợ ta."
Phúc Gia công chúa nhìn xem xét ca ca, cười ngọt ngào:"Muội biết sai rồi,khôngnóinữa, ca ca." sau đóthìchuyển đổi đề tài,nóivề câu chuyện lễ thất tịch.
Kỷ Dao trở lại từ cửa thùy hoa nhìn thấy ánh mắt kinh nghi của Mộc Hương.
Vấn đề này bảo Tống Vân trả lời như thế nào đây? Trong lòng tự dưng cảm thấymộttrận rối rắm: "Yên Yên, đừng hồ nháo, chuyện chung thân đạisựcủa người ta sao có thể để muội làm chủ?"
Giọngnóivô cùng ôn nhu, trong lòng Kỷ Dao hơi cảm thấy yên tâm, có lẽsẽgiống như những gìhắnnói, phụ thân thăng quan, tỷ tỷ lại gả vào Tạ phủ, Thái phu nhân có lẽsẽkhôngcảm thấy nàngkhôngxứng vớihắnnhư trước nữa. Nhưng mà nàng vẫnkhôngtự tin, nghiêng đầu nhìnhắn: "Vạn nhất (nhỡ đâu) Thái phu nhânkhôngthíchthìsao?"
"A" Kỷ Dao ngơ ngác, sau đó nghĩ ra ngày trước Dương Thiệu tới uống rượu có hỏi nàng về chuyện nuôi mèo, lúc đó cũng chỉ là tùy tiệnnóimộtcâu, nhưnghắnlại ghi nhớ.
"Chính là nhìn xem thôi." Phúc Gia công chúa đem giấy Tuyên Thành đẩy tới trước mặthắnta.
Nàng ta đảo mắt, lại xuất ramộtkế: "Ca ca, muội rất thích Kỷ nhịcônương, có thể mời nàng cùng tới Vương phủkhông?"
Kỷ Chương cũng cười.
Đó là mèo sư tử,hắnnhớ là Thọ Xuân trưởng công chúa cómộtcon, thường xuyên ôm trong lòng, Dương Thiệukhôngnóithêm gì, cáo từ rời khỏi.
Kỳ thực lúc đến Kỷ Dao có mang theo bên người.
Đứng trước cửa sổ, tưởng tượng ra bộ dángyêuthích của tiểucônương, sau đó Dương Thiệuđitới chính phòng gặp Thái phu nhân.
Kiếp trước, Dương Thiệu thựcsựgiải trừ muôn vàn khó khăn rồi cưới nàng, chỉ là quá mức cưỡng cầu, kết quả từ đầu đến cuối đềukhôngtốt. Mà Kỷ Dao hi vọng đời này nàng có thể trôi qua viên mãn, cho nên, thái độ của Thái phu nhân rất quan trọng.
Dương Thiệu phất phất tay chohắnta lui.
"Lẽ nàokhôngphải do Hầu gia cam tâm tình nguyện tặng hay sao, sao lại đòi quà đáp lễ rồi?"
Liêu thị cùng Chu ma ma rờiđi.
"Cái gì?" Thái phu nhân ngơ ngẩn, người đókhôngphải vẫn cònnhỏhay sao, lúc trước nhắc đến, bàkhôngđem chuyện đó để trong lòng... đúng rồi,đãquamộtnăm rồi, qua vài tháng nữa, là đến tuổi cập kê.
Liêu thị rất coi trọng việc này, đích thânđitới phòng Kỷ Dao dặn dò Chu ma ma trang điểm cho nàng.
"Ai ép nó?" Liêu thị cau mày, "tôi là cảm thấy có lỗi với Thẩm phu nhân! Hơn nữa, Thẩmcônương có chỗ nàokhôngtốt? Ông nhìn nó xem, đừng nhìn thấy nó cómộtđôi mắt hai cái mũi, hình dáng giống người...."
Hoài Viễn Hầu phủ gửi thiếp mời tới.
Nam nhân hôn xuống, mang theomộtloại khí thếkhôngcho phép cự tuyệt.
Có điều Liêu thịkhôngnghĩ tới rằng,khôngchỉ có bà, Thẩm phu nhân cũng chịu đựngsựgiày vò như vậy, có hôm đến tụ họp nhịnkhôngđược dốc bầu tâmsự: "Nghiên Nhi nhà tôi ấy à đột nhiên thích uống rượu, làm tôi sầu lo quá! Bànóixem, làm gì cócônương nào ham uống rượu cơ chứ? Cả cái Kinh thành này cũngkhôngtìm được!"
Ca ca như cục đá thối, Kỷ Dao cũngkhôngquảnhắnta nữa,nóichuyện với Liêu thị: "Nương uống thử xem, lần saunóivới Thẩm phu nhân, Thẩmcônương cũngkhôngphải là mượn rượu tiêu sầu, nàng ta chỉ là uống chơi thôi, bảo phu nhânkhôngcần lo lắng."
"Tại sao trước đâykhôngtặng?"hắnhỏi.
Trần Tố mang mèo đến tặng xong liền trở về bẩm báo.
Chim hót, mèo kêu, hai con rùa bơi lội trong nước, nàng mỗi ngày trừ việc thêu nữ hồng, thời gian còn lại chính là chơi đùa với chúng qua ngày.
Nhưng trong lòng Phúc Gia công chúa lại mở cờ trong bụng,khôngcầnnóithêm nữa, ca ca khẳng định là tức giận rồi, nghe thấy Kỷ nhịcônương phải gả cho người khác, huynh ấy liềnkhôngvui.
E rằng cũng là loại rượu kì quái như thế nàyđi, Thẩm Nghiên, nàng ta biếthắnthích loại rượu gì sao?
"Cũngkhôngphảisẽăn nàng." Dương Thiệu khẽ vuốt búi tóc của nàng, "muộnkhôngbằng sớm, vẫn nên chọn tháng támđi, đừng sợ, ta cũngsẽcó mặt cùng nàng."
Gặp nàng liềnkhônghòa ái rồi, Kỷ Daonóithầm trong lòng, làm sao cũngkhôngthể quên được ánh mắt lạnh nhạt của Thái phu nhân, nhưng ngoài miệngthìvẫn đáp ứng.
"Vạn nhất?" Dương Thiệu cong khóe miệng, "khôngcó vạn nhất, chỉ cần bản Hầu thích là được."
Thẩm phu nhân cũngkhôngdámnóirõsựviệc với Liêu thị, nữ nhi nhà mình phát si phát ngốc, nênkhôngdám cưỡng cầu Kỷ gia, hơn nữa phía Kỷ Đình Nguyên tạm thời cũngkhôngcó ý cưới thê tử! Bà nghĩmộtchút liền đáp ứng, để nữ nhiđixemmộtcái, có lẽ có thể giải tỏa phần nào nỗi khổ tương tư.
Liêu thị rất vừa lòng, lúc này mới để cho nữ nhi xuất môn.
"Vậtnhỏcòn bám người." Kỷ Dao cười, "có phải là Hầu gia dạy mi?"
Kỷ Đình Nguyên cười lạnh: "cônương gia có thể uống được bao nhiêu rượu, nhiều nhất làmộtly nửa ly, giống như Dao Dao uống vài ngụm là hỏng rồi,khônguống c·h·ế·t được."
Còn chưa nghị thân mà, sao có thể công khai đeo trang sức đó cơ chứ, Kỷ Daonói: "Đồ cũngkhôngthể tặng như vậy, phải...."
Liêu thị nhìn thấy như vậy, thầm nghĩcôgia tương lạithậtthích nữ nhi, càng nghĩ càng hi vọng cọc hônsựnàysẽthành công, bànói: "tặng đến rồi cũngkhôngtiện đem trả lại, con lần sau phải cảm tạ Hầu gia đấy."
"Vâng, ca ca tặng,nóilàhiệnnay đình viện rộng lớn,khôngnên để quạnh quẽ."
"Con chính làkhôngmuốn gả cho người khác!"
"Lẽ nào Hầu gia vì muốn tự mình xem xét nên tới?" Kỷ Dao thầm nghĩ,hắnnóicũng nhưkhông, nhưng thực ra trong lòng lo lắng Thái phu nhân có thích mình haykhông?
Kỷ Daokhôngkhỏi cảm thấy kì quái, nhưng Trần Tố là tâm phúc của Dương Thiệu,hắntanóinhư thế này khẳng định là Dương Thiệu sai bảo, cho nên nàng liền nghe theo.
Thẩm Nghiênnói: "Đây là rượu bách hoa, ta đặc biệt mang tới cho muội uống, thích hợp vớicônương gia, trong Kinh thànhkhôngmua được đâu, chỉ có ở huyện Từ mới có, "nàng ta vẫy tay, sai Mộc Hương cầm ly rượu tới chắt ramộtchút đưa cho Kỷ Dao, "cũngkhôngquá nồng, có lẽ muội có thể uống được."
Kỷ Dao vângmộttiếng.
Kỷ Dao nhịnkhôngđược nhắm mắt lại.
Mẫu thân vẫn là rất hiểuhắn.
"Nàng ta thích uống rượu?"
Hoa quế tỏa ra mùi hương bay phiêu đãng, bất tri bất giácđãtới tháng 8 rồi.
"Con, con....." Liêu thị tức tới mứckhôngnóinên lời.
Mặc dù trời ngày thu, khí hậu cũng ấm áp, hai người đều ăn mặc mỏng manh, nhưng dán chặt vào nhau như thế này rất nhanh liền cảm thấy nóng. Cánh tayhắnđặt ở bên hông nàng chỉ cảm thấy vòng eo vừanhỏvừa mềm mại, cả người liền giống như bị lửa thiêu đốt. Dù sao cũng là nam nhân trưởng thành, ba lần bốn lượt đối mặt vớicônương mà mìnhyêuthích, khó tránh khỏi việc nảy sinh ý nghĩ, vốn dĩ chỉ là giải tỏamộtchút nỗi tương tư nhưng càng hôn càng sâu.
Kỷ Dao cực kỳyêuthích.
Dương Thiệu làmộtphần,hắnthíchkhôngcó nghĩa là Thái phu nhân cũng thích, giống như Tạ gia, nhìn xem náo thành cái gì rồi, may mà Tạ Minh Kha mạnh mẽ cứng rắn, may màđãphân nhà ở riêng rồi. Nhưng sau khi trải quan chuyện này, Liêu thị cũng rất để ý xem suy nghĩ của người thân bên thông gia như thế nào.
Cùng ngủ? Trong lòng Dương Thiệu cảm thấy có chút vi diệu.
Nếukhôngđược, vậythìchọnmộttrong hai tháng là tháng tám và tháng chín.
Dương Thiệu giật mình bừng tỉnh, lẽ nào Kỷ Dao là... trùng sinh? Nếukhôngtại sao lại kết ra sợi dây trường thọ kiểu này?
Lúc Thẩm Nghiên tới, Kỷ Dao hỏimộtcâu, quả nhiên làđangluyện tập uống rượu.
"Ta cũngnóinhư vậy, nhưng tỷ đừng làm chuyện ngốc." Nàng biết chắc nhất định Thẩm Nghiên là vì ca ca, nên muốn tôi luyện ra tửu lượng, bồi ca ca cùng nhau uống rượu.
"Lúc vừa mới nuôi nó, dã tính khó thuần, ta dùng mấtmộtngàymộtđêm mới thu phục được nó." Dương Thiệu vuốt tóc Kỷ Dao, trong lòng thầm nghĩ, thực ra Kỷ Dao cũng như vậy,hắnvì muốn nàng thích mình, mà tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết?
Mèonhỏ: "Meo."
Kỷ Chương aimộttiếng: "Khó khăn lắm nó mới trở về ăn cơm, bà ép nó làm gì?"
"Vậythìkêu mi là Miêu Miêu."
Liêu thị nhìn thấy nàng khẳng định như vậy, cũngkhôngnóithêm gì nữa.
Lời còn chưa dứt, Kỷ Dao nhịnkhôngđược phìmộttiếng.
Kỷ Dao chưa từng nuôi mèo: "thói quenkhôngtốt?"
Chính là giống sợi dây nàngđangđeo chohắn, ngọc châu màu lam đậm đụng vào nhau, kêu đinhđangnhư tiếng chuông.
Dựa theo kinh nghiệm của Kỷ Dao, Thái phu nhânkhôngthích kiểu trang điểm đậm, nàng liền mượn danh nghĩa của Dương Thiệu đểnóira, Chu ma ma cũng thu liễmmộtchútkhôngtrang điểm quá lố, cuối cùng Kỷ Dao mặc lên người chiếc áo tay hẹp màu tím nhạt bên trong là áo yếm thêu hoa sen, bên dưới là quần nhiều nếp gấp thêu chỉ bạc, khi bướcđinhư ánh sáng chuyển động của dòng nước, lộ ra bên ngoài, mười phần thần thái.
Lúc này Liêu thị mới pháthiệnmìnhnóisai, cắn răngnói: "Tên tiểu tử c·h·ế·t dẫm, thựcsựlàm ta tức chếtđiđược!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.