Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


"Vâng." Kỷ Dao đương nhiên là cầu cònkhôngđược, vội vàng cáo từ hai vị Điện hạ.

hắnta kém Tống Vân ở điểm nào? Tống Vân chỉ là chiếm trước tiên cơ, lại có mẫu thân Hoàng Quý phi trợ giúp,hắntathìsao, mẫu phi củahắntađãsớm tạ thế,khônggiống Thái tử điện hạ còn có Thái hậuyêuthương.

"Vậy sao? Có hai con à!" Phúc Gia công chúa vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên, "ta phảiđixem xem", lại dặn dò Kỷ Dao, "Kỷcônương, ngươi bị thương rồi phải nghỉ ngơi cho tốt,khôngcần phải bồi ta, lần sau ta mời ngươi tiến cung xem cò trắng."

Tống Vân thu hồi ánh mắt, hỏi thăm Dương Thiệu: "Dương đô đốc cũng có nhã hứng tới xem thủy điểu?"

Kỷ Dao kinh ngạc: "Hầu gia...."

Hay chomộtĐô đốc, ngông cuồng hơn cả những gìhắnta nghĩ, nhưng Tống Thụy nhẫn nhịn, nhướng màynói: "ngạc nhiên như vậy làm chi, ta chỉ là lo lắng cho Kỷcônương, còn có thể làm gì nàng sao?" Nhìn Tống Vânmộtcái, "Nhị ca, nếu phía trước cócônương ngã ra đất, huynh đều mắt điếc tai ngơ, sao hôm nay lại khác thường như vậy?"

Bị nam nhân nhìn chằm chằm, Kỷ Dao buông mi mắt xuống: "Có lẽ là vừa rồi Hầu gia niết chặt, cho nên mới cảm thấy đau."

Kỷ Dao kinh ngạc: "Là súp gừng sợi vàng kim à."

Kỷ Dao ngơ ngác, lại thấy Dương Thiệu nhìn về phía nàng: "trước khi tới đây có gặp Kỷ phu nhân,đangđợi Kỷcônương qua đó, hãy rờiđicùng ta thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho nên,hắnthựcsựyêuthích nàng?

Hai bóng dáng dần dầnđixa, Tống Thụy tấm tắc hai tiếng: "Dương đô đốc dường như đối xử rất khác biệt với Kỷcônương này."

"Đúng vậy, vi thần ngẫu nhiênsẽtới, chỉkhôngngờ năm nay lại náo nhiệt như vậy, Công chúađãbắt được cò trắng chưa?" Lúc thu lướihắnở gần đây, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.

Kỷ Dao dù cảm thấy tâm tư Dương Thiệu khó đoán tới mức nào, cũngkhôngquá tin lờinóinày củahắn.

Dương Thiệu nhướng mày, có loại cảm giác như Kỷ Daođangđùa bỡnhắn.

Thấy nàng quan tâm mình, Dương Thiệunói: "Tasẽkhôngcó chuyện gì, ngược lại là ngươi," ánh mắthắnnặng nề, "ngươi tốt nhất nên cách xa bọn họmộtchút, bất kể là Sở vương điện hạ hay là Tam hoàng tử."

Kỷ Dao ngoan ngoãn gật đầu, bản thân nàng cũng cảm thấy nên như vậy.

Tống Vânnói: "Tam đệ, ngươi làm gì vậy? Cònkhôngbuông Kỷcônương ra!"

Loại hùng hoàng bạch ngọc cao này bôi lên vết thươngsẽcó cảm giác đau nhói như kim đâm, đánh giá Kỷ Daomộtchút,hắncất thuốc trở về.

hắnkéo Kỷ Dao vào chỗ yên tĩnh, mở bàn tay nàng ra xem.

Kỷ Dao ngửi thấymộtmùi hương gay mũi, trong lòng nghĩ nàng vốn dĩkhôngcảm thấy quá đau, nếu như bôi cái này ngược lại lại cảm thấy đauthìlàm sao? Vậy cònkhôngphải là tự mình chịu khổ hay sao?

Tống Thụy vẫn luôn xem kịch hay, trong lòng thầm nghĩ nhất định là Dương Thiệu tới đây vì Kỷ Dao, trong lònghắnta đương nhiênsẽcó tính toán.

Dương Thiệu chân dài bướcđirộng, rất nhanh Kỷ Daođãbịhắnbỏ lại phía sau, nam nhân đứng đợimộtlát, đột nhiên quay người nắm lấy cánh tay nàng.

Nếu nhưkhôngphải bởi vìyêuthích,sẽcó nam nhân tốt như vậy hay sao, đặc biệt ngồi xe ngựa tới chỉ vì đưa đồ ăn? Còn làmộtnam nhân quyền cao chức trọng như vậy!

Bên hồ nguy hiểm, rất có khả năng bị trượt ngã, Tống Thụy vốn dĩ chỉ muốn k*ch th*ch mẫu thuẫn giữa Tống Vân và Dương Thiệu trở nên gay gắt mà thôi, nhưng thấy Kỷ Dao tránh né, hình như rấtkhôngthíchhắnta, trong lòngkhôngkhỏi sinh ra mấy phần tức giận, thầm nghĩ Kỷ Dao này cũng giống như cáccônương khác, đều chỉ ái mộ Tống Vân?

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Mấy năm gần đây, Tống Vân ngoại trừ được Hoàng thượngyêuthích, còn nhận đượcsựủng hộ trong triều, hiển nhiên làmộtđối thủ vô cùng mạnh. Mà Dương Thiệu là người trẻ tuổi nổi bật xuất sắc trong đám đại thần, giả sử hai người này kết oán, nhất định làmộtphen tranh đấu, bản thân mình lại có thể ngư ông đắc lợi.

Cánh tay trong tayhắnta tinh tế tới mức dường như chỉ cần bẻ liền gãy, cách lớp áo có thể cảm nhận được làn da mượt mà ở bên dưới,hắnta vẫnkhôngbuông tay ra, mà đợi cá cắn câu.

Sắc mặt của nam nhân khó coi, trong lòng Kỷ Dao thùng thùng như trống đánh, nghĩ tới bộ dáng đáng sợ lần trước củahắn, nàng hoàn toànkhôngdámđivề phía trước.

Dương Thiệu và Tống Vân gần như là tiến tới cùng lúc.

"Đa tạ Hầu gia." Kỷ Dao cong khóe miệng, nếu như tình hình vừa rồi màkhôngcó Dương Thiệu, nàng thựcsựcó chútkhôngbiết phải làm sao, cũngkhôngbiết Tống Thụy bị làm sao, cư nhiên động tay động chân với nàng, giả sử vì chuyện đó, Tống Vân vàhắncùng xông lên, nàng bị kẹp ở giữa xấu hổ biết nhường nào.

"Về sau Hầu gia nên cẩn thận Tam điện hạ." May màkhôngphải là đắc tội Tống Vân, nếukhôngsau nàyhắnta làm Hoàng đế, Dương Thiệu ắtsẽgặp tai ương, bởi vì kiếp trước những người đối đầu với Tống Vân đều đầu lìa khỏi cổ, càng thảm hơn chính là chu di cửu tộc, Tống Vân cũng chỉ đối xử ôn nhu vớimộtmình Chu Lươngâmmà thôi.

Dương Thiệu mở nắp hộp ra,mộtmùi hương nồng đậm phiêu tán ra, trộn lẫnmộtchút mùi vị chua ngọt.

Kỷ Dao thu tay lại: "Mẫu thân thựcsựđangđợi ta sao?"

Nam nhân trẻ tuổiđãchinh chiến bốn phương, lại thường xuyên thao luyện binh mã, loại thuốc này làkhôngthể thiếu, lúc nào cũng tùy thân mang theo.

Đây được xem như quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy hay sao?

Dương Thiệu hơi buông tay ra.

Đại nam nhânkhôngtiện nhìn chằm chằmcônương.

Lúc này bên hồ chỉ còn lại Kỷ Dao, Tống Thụy đánh giámộtchút, pháthiệntiểucônương này có vài phần tư sắc, đứng gần bờ hồ, gió thổi váy áo bay bay,ẩnẩncó thể nhìn thấy eo thon, hai chân thon dài, nếu như qua hai năm nữa, nhất định là kiều diễm động lòng người.

mộtbát súp gừng, đến bây giờ vẫn nhớ?

Cho dù là Hoàng Thái hậu, có thể có kết quả tốt đẹp hay sao?

Lúc này Dương Thiệu ra hiệu cho Trần Tố, Trần Tố vội vàng bưng hộp đồ ăn tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hắnlấy từ trong tay áo ramộtbình ngọc.

Cử động này liền hấp dẫnsựchú ý của hai người khác.

Tống Vân trầm mặckhôngnói.

Loại cò trắng này baytrêntrời, làm sao để nuôi dưỡng, trừ khi buộc nó lại? Kỷ Dao cảm thấy căn bảnkhôngthể nuôi được, đương nhiên nàng cũngkhôngnhiều lời, chỉ đáp ứngmộttiếng.

Lẽ nào bản thân Tống Vân cònkhôngnhìn ra sao?

"khôngsao." Kỷ Dao đương nhiênkhôngthèm để ý tới Tống Thụy, kiếp trước ca ca bắt tay với Tống Thụy đối phó Tống Vân, kết quả thất bại thảm hại, kiếp này đương nhiên phải cách càng xa càng tốt.

Phúc Gia công chúa nhanh bướcđivề phía trước.

Che dấu cũngkhôngcó tác dụng gì, Tống Thụy cười cười, xin lỗi Kỷ Dao: "Kỷcônương, xin thứ lỗi tađãmạo phạm."

Vì muốn trở thành Sở vương phi,mộtvàicônương chính là giở trăm loại thủ đoạn, Tống Thụy nhìn thấy cũng được đại khai nhãn giới.

Giọngnóiấy mềm mại lại ngọt ngào, nghe được liền cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng Dương Thiệu lạikhôngcó tâm trạng thưởng thức, chỉ muốn hung hăng trừng phạt Kỷ Daomộttrận.

hắnta giơ tay giữ chặt Kỷ Dao: "Kỷcônương cẩn thận, đừng để rớt xuống hồ, nếukhôngthành lỗi của ta rồi."

Nàng rụt tay: "Ta cảm thấykhôngđau."

Trong mắt nam nhân như có ánh lửa vụt qua, giống như độc xàẩnnấp, trước đây Kỷ Dao chưa từng tiếp xúc với Tống Thụy, lúc này lại cảm thấy cả người lạnh buốt, bật thốt ra: "Ngài buông tay..." lại sợ làmhắnta tức giận,nhỏgiọngnói, "Điện hạ, ta đứng rất vững,sẽkhôngrơi xuống nước, xin hãy buông tay."

hắnta cười chỉ vào hộ vệ trước mặt: "Bọn họ dùng lưới bắt được hai con, lần này Yên Yên có đồ chơi thú vị rồi."

"khôngcó, tanóivậy đương nhiên vì giúp ngươi thoát thân."

Sắc mặt Tống Vân hơi đỏ: "Ta là sợ đệ hành vikhôngđoan chính, rước lấy chê trách, bình thường Phụ hoàng dạy bảo đệ như thế nào, đệ đều quên rồi hay sao?"

Tiểucônương vừa kêu đau, hỏa khí của Dương Thiệu liền bị áp chế xuống,hắncũngkhôngthể thựcsựtrừng phạt Kỷ Dao được, như vậythìsau này Kỷ Dao nhìn thấyhắnchỉ có nước chạy xa thôi, còn thíchhắn, gả chohắnđược nữa sao? Ngoài nhẫn nhịn,hắncũngkhôngcó biện pháp nào khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lần trướckhôngphải là chưa được ăn sao? Ngày đó bản Hầu hứa với ngươi, muốn cái gì có cái đó, nếuđãthiếu ngươimộtlần, đương nhiên phải bồi thường rồi."hắnđưamộtđôi đũa bạc cho nàng, "nếm thử xem, nếu như bị nguội, có thể đun nóng lênmộtchút."

mộtvết thươngnhỏnhư vậy, đối vớihắnthìkhôngđược coi là vết thương, nhưng nàng lại yểu điệu nũng nịu như vậy,mộtchút cũngkhôngchịu nổi, Dương Thiệunói: "Ngươi nhịnmộtchút."

Nhưng có lẽ Dương Thiệu vì nàng,đãđắc tội Tống Thụy.

Tiếng gào thét đó, mười phần uy nghiêm, hiển nhiên là vô cùng tức giận, Dương Thiệu thầm nghĩ, rốt cuộc là vì hành động hoang đường của Tống Thụy, hay là vì Kỷ Dao bị nam nhân khác đụng vào? Nhưnghắnkhôngcó thời gian suy nghĩ, bước lớn tiến lên,mộtphát tách tay của Tống Thụy ra: "Tam điện hạ ức h**p kẻ yếu như vậy, truyền tới tai Hoàng thượng,khôngbiết ngàisẽgiải thích thế nào?"

"Đây là cái gì?" Kỷ Dao hiếu kỳ.

Dương Thiệu sắc mặtâmtrầm, thầm nghĩmộtTống Vân còn chưa đủ, lẽ nào Tống Thụy cũng muốn đạpmộtchân hay sao? Sao trước đâyhắnkhônghề pháthiệnra Kỷ Dao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!

Chương 39

Tống Vân kiếp này cũngkhôngbiết là bị làm sao, vậy mà lại nhìn trúng Kỷ Dao, nếu cứ như vậy,hắncàngkhôngthể để Tống Vân đăng vị được!

hắnta tiến lên hai bước: "Kỷcônương, thương thế của ngươi thế nào?"

"Cái gì?" Kỷ Dao cảm thấy ù ù cạc cạc, nàng luyến tiếc cái gì, "là ngài, ngài làm đau ta rồi." Nàng giả vờ nhưkhôngthoải mái, "Hầu gia,khôngbằng ngàiđitrướcđi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Các Hoàng tử đều chảy dòng máu Tống gia, tổ tiên chính là mỹ nam tửnhẹnhàng, Tống Thụy này cũng lớn lên vô cùnganhtuấn, nhưng cử chỉ như vậy đúng là dọa Kỷ Dao sợ c·h·ế·t khiếp, vội vàng lùi ra phía sau.

"Sao vậy? Luyến tiếc?"hắnnhướng mày.

"Ta thấy vẫn nên chú ýmộtchút, hơi chút sơ ý...." Tống Thụy cố ý làm ra bộ dáng của kẻ ăn chơi đàn đúm mà tiến lên, cách gần như vậy, mùi thơmtrênngười tiểucônương lập tức truyền tới, hình như là mùi hoa quế, có chút ngọt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39