Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113
Kiếp trước nàng c·h·ế·t trước mặthắn,khôngbiết tại sao, vừa rồihắnvẫn luôn nghĩ tới cảnh đó, mặc dùhắnkhôngnên nghĩ tới.
Mở cửa ra, gió lạnh ùa vào, sợ con dâu bị lạnh, Thái phu nhânđãsớm ra lệnh cho hạ nhân dùng than sưởi ấm.
Dương Thiệu sửng sốt.
Nhìn ánh mắt ôn nhu củahắn, Kỷ Dao đột nhiênkhônghiểu tại sao lại cảm thấy sống mũi cay cay.
Thái phu nhân cũng cảm thấy mỹ mãn, nhìnmộtlát rồinói: "Dao Dao, nếu như con muốn cho hài tử bú sữa, lúc này phải thử xem sao, như vậy sữa mới đủ."
Dương Thiệu giống như đứa trẻ làm sai, cả người cứng ngắc.
"khônglâu, chỉ là lo lắng cho nàng." Dương Thiệu cầm khăn lau mồ hôi cho nàng: "Vất vả cho nàng rồi." Lại hỏi, "Đóikhông? Dùng sức nhiều như vậy khẳng định là đói đúngkhông?"
Bản thân bà cũng thường xuyên tới thăm Kỷ Dao.
Từ trước tới nay nàng chưa từng thấy Dương Thiệu rơi nước mắt, nàngkhôngđộng đậy.
Ngược lại Thái phu nhân nghe thấy vậythìthần sắc ngưng trọng: "Tính tính thời gian cũng sắp tới rồi, đợimộtlát xem sao. Dao Dao, nếu như cảm thấy đau dù chỉmộtchút, con đều phảinóivới ta. Bình thườngsẽkhôngđau, nếu như đau, vậy khẳng định là muốn sinh rồi,khôngđược sơ ý."
Thấy Dương Thiệu kiên trì như vậy, Tống Diệmkhôngtiện miễn cưỡng, thở dàinói: "Trẫm hiểurõ."
"Chuyện gì?" Tống Diệm pháthiệnrahắn, nhướng màynói, "ngó nghiêng ở bên ngoài làm gì? Tiến vàonói."
Dương Thiệu vội kêu bà đỡ ôm nhi tử tới.
"Hầu gia? Hầu gia nào?"
Kỷ Dao lần đầu tiên thấy Thái phu nhân giáo huấn Dương Thiệu như vậy, nhịnkhôngđược phìmộttiếng.
Kỷ Dao cảm thấy vừa kích động vừa mới mẻ, Dương Thiệu cũng quay đầu nhìn.
"Có chuyện?" Thủ vệ hỏi.
Bà đem tôn tử đặt vào lòng Kỷ Dao.
"Thử liền biết." Kỷ Dao chỉ huyhắn, "chàng ôm hài tử tới đây, gầnmộtchút."
Dương Thiệunói: "Thựcsựmuốn cho hài tử ăn vào lúc này sao,khôngmệt sao?"
Kết quảkhôngthấy Kỷ Dao,hắnquát to: "Phu nhân đâu!"
Nhonhỏ, mềm mềm, Kỷ Dao nhìn thấy trái tim đều tan chảy rồi, Dương Thiệu cũng vậy. Hai người ngốc lăng nhìn chằm chằm hài tửmộtlúc lâu, mới đối mắt nhìn nhau cười.
"Ngươi sợ cái gì? Ai giámnóingươi, Trẫm nhất định phạt nặng!" Tống Diệm vỗ bàn, "xem ai to gan như vậy."
"Hoàng thượng, lần trước vi thần và Cố đại nhân diễnmộttuồng kịch, chỉ là muốn những quan viên có dị tâm tự chui đầu vào lưới mà thôi. Giả là giả, nhưng các quan viên trong triều bất mãn đối với thần vẫn còn rất nhiều...."
"Ôi ôi, con đừng động vào nàng," Thái phu nhân gấp muốn c·h·ế·t, trách mắng, "động linh tinh cái gì, để nàng nằm xuống! Hành động l* m*ng, nànghiệntạikhôngthể rời giường được, con để nàng nghỉ ngơimộtlát."
"Lại đau nữa." Kỷ Dao cau mày, v**t v* bụng, "mẫu thân, có phải con sắp sinh rồikhông?"
Dương Thiệu nắm chặt tay: "Những cái khác takhôngquản, nàng nhất định phải bình bình an an,"cúi đầu hôn nàngmộtcái, vô cùng nghiêm túc, "Dao Dao, nàng đáp ứng ta."
Cho dù Dương Thiệukhônglàm người đứng đầu bách quan, nhưng trong lònghắn, Dương Thiệu mãi mãi là ân nhân trợ giúphắn, cỗ vũhắn,khôngghét bỏhắnkhihắnthất thế.
Dường như cảm thấykhôngan tâm về nàng, Kỷ Dao cườinói: "Mẫu thân, conkhôngcó chuyện gì, bà đỡ nhũ mẫu đều ở đây, ngườikhôngcần chạy tới chạy lui." Thời tiết cũngkhôngtốt, hôm qua trời mưa,trênđường ướt trơn trượt.
Sau đó nàng càng ngày càng thấy đau,trêntrán mồ hôi từng hạt chảy xuống, trái timhắncũng nhấc lên theo.
Bà dẫn những người còn lại rời khỏi trắc gian.
Khương Xuân ở bên ngoài nghe thấy lời bẩm báo, có chút khó xử, bên trongđangnóichuyện chínhsự, man di Liễu Châu phát sinh phản loạn, Hoàng thượng triệu Dương Đô đốc tới thương nghị đối sách, đây là chuyện quốc gia đạisự,hắnkhôngdám quấy rầy.
hắncúi đầu hôn nàng, trong mắt đong đầyyêuthương.
"Ngươi ở bên cạnh Trẫm lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơimộtthời gian, Trẫmsẽđể tướng quân khác thay ngươi thao binh luyện mã." Tống Diệmnóixong cảm thấy khó chịu, đột nhiênđitới, đem ngọc bộitrêneo lấy xuống đưa cho Dương Thiệu.
"Mẫu thânkhôngphảinóinếu muốn tự cho hài tử bú sữathìphải làm vào lúc này sao?" Kỷ Dao đáp, "có lẽ để thời gian lâuthìkhôngtốt." Nàng muốn kéo y phục ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái gì?" Tống Diệm suýt nữathìđạp chohắnmộtđạp, "sao ngươikhôngbáo sớm?" Vội vàngnóivới Dương Thiệu, "nhanh trở vềđi, nếu cần cái gì,thìcho người tới báo, Trẫm có thể phái thái y tới trợ giúp."
"Hầu gia." Kỷ Dao nhìn ra tâm tư từ trong ánh mắt củahắn, "Ta nhất địnhsẽsinh Duệ nhi ra, Hầu gia, chàng đừng nghĩ lung tung. Chàng xem tỷ tỷ đều sinh được hai đứanhỏrồi, sợ cái gì chứ, sức khỏe của ta còn tốt hơn tỷ tỷ."
Kỷ Dao cảm thấy nhi tử dùng sức, nhìn khuôn mặtnhỏcủahắnhút tới mức đỏ lên,yêuthương v**t v* đầunhỏ, nởmộtnụ cười hiền từ.
Kỷ Dao gật gật đầu.
Vốn dĩ muốn làm nũng, nhưng nhìn thấyhắnnhư vậy, Kỷ Dao ngược lại lại an ủihắn: "khôngđau lắm,khôngcó gì, chàng mauđithay y phụcđi."
hắnkhôngthả, trong mắt toàn là lo lắng.
Dương Thiệu lại chạy qua đó.
Nam nhikhôngtiện bồi ở trong này, đây là quy củ.
"Vâng." Khương Xuân vội đuổi theo.
Trần Tốnói: "Hầu gia, ngàiđithay y phục thôi."
"Hầu gia, chàng mau ra ngoàiđi, ta sắp sinh rồi." Kỷ Dao động động ngón tay, "chàng ở đây, làm chậm trễ thời gian." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kỷ phu nhânkhôngphải sắp lâm bồn sao, đây là lễ vật Trẫm tặng cho đứanhỏ." Tống Diệm cười cười, "đợi nó lớn lên rồi, tới bầu bạn với Hàn nhi."
Kết quả Dương Thiệukhôngcó ở đó, vừa hỏi mới biếthắntiến cung rồi.
Thấy thần sắc của hai đứa, Thái phu nhân cảm thấy buồn cười,khônglàm phiền bọn họ nữa,nói: "Ta sai ngườiđithông báo cho lão gia phu nhân thân gia biết tin, các ngươinóichuyện trướcđi."
Hài tử nặng ba cânđangnhắm mắt,hiệntạiđãngừng khóc, khuôn mặt nhăn nhúmkhôngtính là xinh đẹp, nhưng trong mắt Dương Thiệu,hắncảm thấy vô cùng đángyêu. Lúc trước nhìn hài tử của người kháckhôngcảm thấy gì, tới phiên nhi tử của mìnhthìnhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Kỷ Dao mím môi cười: "Nếu như nhìn thấy Duệ nhi, vậy mẫu thânkhôngphải lại trẻ ra thêm mười tuổi hay sao?"
"Duệ nhinhỏnhư vậy cũngkhôngbiết có sức để ăn haykhông, hơn nữa cònđangngủ."
Nụ cười đó hậnkhôngthể đểhắnở lại, Kỷ Dao cũngkhôngmuốnhắnđi,hắnđứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng lại.
Làm sao an tâm được? Dương Thiệu cảm thấy đôi ủng mìnhđicó kim đâm, cả người khó chịu,hắnkhôngđể ý tới Đường ma ma, tiếp tục giày vò bản thân mình.
"Được."
"Vâng, vâng." Khương Xuân tiến lên hai bước, "Hoàng thượng, Dương gia cho người tớinói, Kỷ phu nhân hình như sắp sinh rồi."
"Vậy sao?" Thái phu nhân vội quay lại, "Con đợimộtlát, xem còn đau nữakhông."
"Hoàng thượng, xin nghĩ lại."
Lúc Dương Thiệu về tới nhà, trời đổ mưa, Trần Tố tiến tới che ô chohắn, nhưng làm sao mà đuổi kịp bước chân của Dương Thiệu.hắnchạy từ cổng chính tới chính đường.
Ngày kết thúc, đêm khuya ập tới, rốt cuộc bên trong truyền ra tiếng khóc trong trẻo.
"khôngsao." Nàng thở ramộthơi, "hình nhưkhônggiống như trước đây, có lẽ Duệ nhi ở bên trong náo động."
"khôngsao, sức khỏe của ta thế nào, chút mưa nàythìtính là gì, trước đây lúcđiđánh giặc ngày mùa đông còn phải bơi dưới sông, lúcđilên y phục đều bị đóng băng." Tayhắnkhẽ vuốt mặt nàng, "ta ở bên cạnh nàng."
Sợ nàng phí sức, Dương Thiệunói: "Để ta."
"Phu nhân nhà chúng ta sắp sinh rồi, làm phiền ngươi tiến vào bẩm báo Hoàng thượngmộttiếng, để Hầu gia nhà ta biết được."
"Đúng, cho nên Hoàng thượng phái vài vị tướng quân trẻ tuổi tới đóđi." Dương Thiệu cườinói, "ví dụ như Mục Chiêu, Giang Vô Hồi, đúng lúc để bọn họ rèn luyện thân thủ, sau này cũng có thể trở thành trụ cột trong triều đình, là cánh tay trái phải đắc lực của Hoàng thượng."
Cho dù là Cố Diên Niên luôn vì đại cục, trong lòng làm sao có thểkhôngcómộtchút so đo tính toán nào cho được?hắnmộtngười độc đại, cũng xem như là gây trở ngại chosựcân bằng trong triều đình.
A, muốn cho bú sữa à.
Kỷ Dao hướnghắncườimộtcái: "Ân."
Gã sai vặt gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy tới cửa cấm cung.
hắncúi người cởi y phục cho nàng, lộ ra chiếc yếm thêu tịnh đế hoa sen,đãướt đẫm rồi, bên trong căng phồng đập ngay vào mắt, khiếnhắncả người nóng rực, nhịnkhôngđược ngọn lửa trong lòng, tiếp tục cởi....
Đó là đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng đó,mộtđường phò trợ Hoàng thượng từ khi còn là Thái tử cho tới ngày nay,hắnnghĩ tới nghĩ lui, cố lấy dũng khí thò cái đầu vào thăm dò, nghe thấy Tống Diệmnói: "Theo lí mànóithìman di đókhôngchịu nổimộtkích."
Dương Thiệu liền ôm hài tử xán tới, Duệ nhi vốnđangngủ có lẽ ngửi thấy mùi vịtrênngười mẫu thân, đột nhiên cử động. Mắt còn chưa mở ra, cái đầunhỏđãhướng lêntrênđụng, miệngnhỏbậpmộtcái ngậm vào.
"Hoài Viễn Hầu, Dương Đô đốc!" Gã sai vặt nhịnkhôngđược lớn giọngmộtchút, lau lau mồ hôi, "làm phiền ngươi mau chóngđibẩm báo, Thái phu nhân nhà chúng ta cũng rất lo lắng."
Dương Thiệu dở khóc dở cười.
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Chương 113
Dương Thiệu cảm thấy trong lòng ấm áp,hắnyên tĩnh nhìn Tống Diệmmộtcái, cười cười đáp: "Tâm ý của Hoàng thượng vi thần hiểurõ, chỉ là nếu Hoàng thượng muốn Đại Yến phồn vinh, ngai vàng bền vững,thìnên biết lắng nghe,khôngchỉ nghe ý kiến từ vi thần, còn có ý kiến của các vị đại thần khác nữa, như vậy mới có thể lâu dài. Nếu chỉ đối đãi với vi thần như vậy, sớm muộn gì cũngsẽmấtđinhân tâm."
Cánh cửa chi nhamộttiếng mở ra, bà đỡ cườinói: "Chúc mừng Hầu gia, sinh được quý tử..." lờinóichưa dứt, đột nhiên cảm thấy cómộttrận gió thổi qua, thân hình nam nhân nhanh như chớp xông vào.
Lúc Kỷ Dao nhìn thấyhắn, cả người nam nhân đều ướt đẫm, giống như được vớt ra từ trong nước vậy, vốn dĩ nàngđangthấy rất đau, đột nhiên thất kinh: "Hầu gia, chàng đây là...."
"Ân." Kỷ Dao đáp ứng.
Lúc này Dương Thiệu mới chẫm rãi buông tay: "Ta đợi nàng, nàngkhôngđược nuốt lời."
Gã sai vặt nghe phân phó, nhanh chóng chạy tới phủ Đô đốc.
Cho dù nàng phải dùng hết sức mình, cũng muốn nhân sinh viên mãn.
Chính vào lúc này, Khương Xuân bẩm báo:"Hoàng thượng...."
Thái phu nhân cũng cười híp mắt nhìn tôn tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn tốt, còn có thể cười được, Dao Dao củahắnkhôngcó chuyện gì, chuyện gì cũngkhôngcó. Dương Thiệu cúi đầu dán mặt mình lên mặt nàng, Kỷ Dao cảm thấymộttrận ấm nóng.
Tiểu hài tử ănmộtlúc liền ghé vào chỗ đó ngủ luôn.
khôngthểnóirõlà vì sao, có lẽ là thích, cũng có thể là sợ hãi, hoặc có lẽ, nàng cũngkhôngnóirõđược.
Ngày đại hàn,khôngthể để cảm lạnh được.
"Dù saođinhiềumộtchútkhôngcó gì xấu." Thái phu nhân rất thích nàng, "kể từ khi Thiệu nhi cưới con về mỗi ngày ta đều rất cao hứng, cảm thấy bản thân mình trẻ ra, tay chân càng ngày càng nhanh nhẹn."
Tống Diệmnói: "đi,đicùng xem sao, sau khi thuận lợi sinh xongthìvề bẩm báo Trẫm."
hắnbước sang trái lại bước sang phải, ngồi rồi lại đứng lên, giống nhưtrênngười bị cắm rất nhiều ngân châm vậy, làm sao cũngkhôngđứng immộtchỗ được.
Nghe thấy thê tử sắp sinh rồi, Dương Thiệu gấp muốn c·h·ế·t, đáp ứngmộttiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi Minh Đức Điện.
mộtlát sau.
Tống Diệm sửng sốt: "Trẫm cần gì cánh tay trái cánh tay phải, bên người Trẫm có khanh là đủ rồi."
Bất tri bất giácđãtới tháng mười.
"Sao vậy?" Thái phu nhân nhìn nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quamộtlúc Dương Thiệu mới ngẩng đầu,trênmặt dính đầy mồ hôi từ nàng, cũng phânkhôngrõrốt cuộc chất lỏng đó là gì.
Kỷ Dao ôn nhunói: "Hầu gia đợi ở bên ngoài rất lâu phảikhông?"
Thái phu nhân ha ha cười lớn: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Dương Thiệu ôm hài tử lên, y phục bao kín, ôn nhunói: "Có thể ăn đồ ăn rồiđi, ăn xong nhanh chóng nghỉ ngơimộtlát."
Dương Thiệukhôngnóigì, chỉ nắm tay Kỷ Daothậtchặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường ma ma thựcsựnhìnkhôngnổi nữa, trấn annói: "Thái phu nhân ở bên trong,sẽkhôngcó chuyện gì xảy ra. Hầu gia, ngài cứ an tâm chờ đợi thôi."
Nghe thấy là Dược Thiệu, thủ vệ kia nào dám chậm trễ, nhanh chóngđitới Minh Đức Điện.
Nhưng nếukhôngđivào, lại sợ đắc tội Dương Thiệu.
"Dao Daonóikhôngcần báo bọn họ, đợi sinh xong rồinói." Thái phu nhânnói, "cũng đúng, tránhkhôngnên tới đây, nếu phu nhân thân gia lo lắng mà khóc, đối với Dao Dao cũngkhôngtốt. Thiệu nhi, đại phu cũngnóithai nhi của Dao Dao rất ổn định,nóimạch tượng của hài tử rất khỏe,sẽkhôngcó chuyện gì, đợi lát nữa con ra ngời đợiđi."
Thời gian tiếp theo, là khoảng thời gian gian nan nhất.
hắnthậm chí còn cảm thấy hài tử đặc biệt giốnghắn.
Hai ngườiđangnóichuyện, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy bụng mình có chút kỳ quái, nàng ngừngnóichuyện.
Ai ngờ vừađitới cửa, Kỷ Dao lớn tiếng hô: "Đau rồi, mẫu thân, có chút đau."
"Dao Dao, nàngkhôngsao chứ?" Dương Thiệu xông tới bên cạnh Kỷ Dao, thấy cả người nàng đều là mồ hôi, giơ tay ôm nàng vào lòng.
"Ta ở trong cung, vừa mới trở về." Dương Thiệuđitới nắm lấy tay nàng, "nàng sao rồi? Sớm biết vậy ta liềnkhôngvào cung nữa, đúng lúc gặp phải man di Liễu Châu...."không,hắnnóinhững thứ này làm cái gì, "Nàng sao rồi, đaukhông?"hắnnhìn nàng, "Ta nghenóisẽrất đau, có phải haykhông?"
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, mới đầuhắnkhôngmuốn thay, nhưng trong phòng truyền ra thanhâmcủa Kỷ Dao khiếnhắnkhôngcó cách nào đợi nữa,hắnchỉ có thểđithay y phục, như vậy có thể tiêu phímộtchút thời gian.
Đợi bón cho thê tử ăn cơm xong,hắncũngkhôngrờiđi, cho tới khi nàng ngủ thiếpđimới an tâm.
"khôngmuốn ăn, ta muốn nhìn nhi tử."
"Ta đáp ứng chàng." Nàng bảo đảm, "ta cùng hài tử đềusẽbình an."
Hình nhưhắnkhóc.
hắnnhanh bước tiến lên, dùng sức gõ cửa: "Có phải sinh rồikhông, Dao Dao, nàng có saokhông? Dao Dao...."
"Mau gọi bà đỡ tới." Thái phu nhân có kinh nghiệm, cảm thấy chắc là sắp sinh rồi, phân phó hạ nhânđibẩm báo Dương Thiệu, bảohắnlập tức trở về.
"Ở, ở trắc gian." Nơi sinh nở được sắp xếp ở trắc gian bên trái, Kỷ Daođãqua bên đó rồi, nha hoàn chỉ đường.
Sau đó trở lại, tiếp tục chờ đợi.
Nghe thấy lờinóicủa thủ hạ cần mẫn chăm chỉ, nghĩ tới những ngày trước đâyhắnnâng đỡ mình, Tống Diệm cảm thấy khóe mắt hơi nóng, thầm nghĩ Dương Thiệu thựcsựlà trung thành tận tâm, từ trước tới nayhắnchưa từng thấy người nàokhôngtham quyền thế như vậy. Vị trí này, văn võ bá quan ai màkhôngmuốn tiến xa hơn nữa? Nhưnghắnlại muốn phân tách quyền lực ra.
Lúc này Dương Thiệu mới nhìn thấy Thái phu nhân: "Mẫu thân, chỗ nhạc phụ nhạc mẫuđãthông báo hay chưa?"
Thái phu nhânnóichuyện với nàngmộtlát, liền cáo từ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.