Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100


hắnlập tứckhôngbiết nênnóithế nào, dù sao Cố Diên Niên cũng là lão thần hai triều, bản thân Dương Thiệu gặp được ông ấy cũng cho mấy phần mặt mũi.

Hai vị công tử bên cạnh vội vàngnói: "Chương công tử, ngươinóicái gì đó? Nghĩhắnsẽsợ Dương Đô đốc kia ư? Quảthậtlà làm trò cười cho thiên hạ! Lúc Cố đại nhân phụ tá cho tiên hoàng, Dương Đô đốc kia cònđangbú sữa đó,nóiđến cống hiến cho Đại Yên, ai mà vượt qua được Cố đại nhân?"

"Thiếp sợ chàng..."

Kỷ Dao cũng sững sờ: "Cái gì mà hai tấc? Thiếp béo như thế lúc nào?"

Trần Tốđãvặn tayhắnra sau lưng.

Nhất thời vô ý?

Khóe miệng Tống Thụy nhếch lên.

Gần đây nàng thường xuyên uống canh đại bổ, thân thể hơi mũm mĩmmộtchút, sắc mặt càng hồng hào, tựa như cánh hoa đào.

Lời kiểu nàynóira từ miệng thê tử, sắc mặt Cố Diên Niênkhôngkiềm được trầm xuống.

*mười centimet.

“Cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe vì kiểu tranh chấp này mà ồn ào đến Hình bộ, nhiều lắm chỉ là bồi thường chút bạc, nghenóicũngkhôngcó người bị thương, thế mà còn bắt đến Hình bộ,khôngphải là Dương Thiệu cố ý làm khó sao?"

Ừ, rất đẹp, Kỷ Daonói: "Hoặc là màu vàng oanh."

Cố Nguyên sầm mặt.

"Vậythìcòn được." Kỷ Dao hưởng thụ nụ hôn củahắn, đột nhiên hỏi: "Có phảisẽcưỡi ngựađikhông?nóimới nhớ, con ngựa kia của thiếp thế nào rồi?"

Kỷ Dao vẫn rất tò mò, kết quảhắnlại cúi đầu xuống hôn nàng.

Dù sao Dương Thiệu cũng mới hai mươi tuổi, vậy mà ngồi lên đầu của ông ta.

Mộc Hương thấy như vậy, đỏ mặt chạy ra ngoài.

Tên kia vậy mà là con trai của Cố Diên Niên Cố Nguyên.

Dương Thiệukhôngđáp, đưa tay véo mặt của nàng: "Hôm nay nàng ăn mặc quá rực rỡ."

Trần Tố ngẩng đầu, nhìn công tử đối diện, hơi sững sờ.

trênthực tế, Cố Nguyên cũngkhôngbị giam bao lâuthìđãnhanh chóng được thả ra.

"Ngươi cầm kỵ xạ phục ban đầu của tađimuamộtbộ mới..." Bởi vìkhôngkịp nữa, nàng vẫn cảm thấy để tú nương trong phủ làm mới phù hợp, như vậysẽđẹp hơn, dặn kĩ, "Nhớ rộng hơn so với trước đómộttấc*."

Người hầu nhanh chóng chạyđi.

Giọng điệu lạnh lùng, toàn thân xa phu phát run: "Là tiểu nhânkhôngcẩn thận,khôngphải cố ý..."

Kỷ Dao giận dỗi: "đichơi để sai bảo thiếp đó à?"

Cố Nguyên từtrênxe nhảy xuống, quát to: "Gì hả, xa phu của lão tử đánh xe như thế nào, đến phiên ngươi dạy dỗ à?"

Đương nhiên Cố Diên Niênđãsớm biết, giọng điệu lạnh lùngnói: "Tên mất dạy, ngày nào cũng gây rắc rối bên ngoài, đáng đờihắn!"

mộtlát sau,hắngiương tay lên: "Bắt tất cả đến Hình bộ, bao gồm người ởtrênxe."

Chuyện gì đây, đột nhiên lạinóicâu này.

Mộc Hương đáp vâng, hỏi: "Phu nhân thích màu nào? Vẫn là màu đỏanhđào sao?"

"Trở vềđi, tasẽtự xử lý."

"Nàngrõhơn, hay tarõhơn?" Dương Thiệu cau mày, nàng có sờ nhiều nhưhắnkhông?

âmthanh củahắncực kì nghiêm túc, Kỷ Dao đành phải xoay người trở về trong xe.

Cố Nguyên bị đau liền kêu lên thảm thiết,nóivới người hầu: "Nhanh chóngđinóicho cha ta biết, Dương Thiệu này dám bắt người lung tungtrênđường phố,khôngcoi luật pháp ra gì!"

Chuyện Cố Nguyên bị bắt tới Hình bộ nhanh chóng truyền vào tai Cố phu nhân, bà nhanh chóngđiđến thư phòng của Cố Diên Niên.

Nghe lệnh của Tống Thụy, Chương Mậu Thần nghĩ đủ mọi biện pháp tiếp cận Cố Nguyên, bỏkhôngít tiềntrênngườihắn, bây giờ chính là thời điểm vỗ béo làm thịt. Chương Mậu Thần đưa tay lau mồ hôi: "Ta chỉ sợ Đô đốc kiakhôngbuông tha, liên lụy đến Tam công tử, dù sao bây giờ cũngkhônggiống ngày xưa, lỡ như Tam công tử bị Đô đốc trách phạt, vậy phải làm thế nào mới được đây, ta sợkhôngchịu trách nhiệm nổi!"

"Chờ lát nữa để Trần Tố chuẩn bị, rồi mời vợ chồng D·ụ·c Thiện, thêm Tán Minhđichung." Hai người mới thức dậy, còn chưa xuống giường, Dương Thiệuđãôm Kỷ Daonói, "khôngphải nàng biết câu cá sao? Lát nữa đến hồ Trân Châu câu cá cho ta ăn."

Nhưng mà Dương Thiệu lạikhôngnể mặt mũi Cố Diên Niên như vậy, những năm gần đầy Cố Diên Niên cókhôngít người ủng hộ, thi nhau nhắm vào Dương Thiệu, diễn biến ngày càng mãnh liệt.

Đúng là có béo thêmmộtchút, Kỷ Dao lập tức gọi Mộc Hương tới.

Hai vị chủ tử còn nằmtrêngiường, phu nhân vén mái tóc đen nhánh lên, làm bật lên nhan sắc vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong veo ánh nước, từ kẽ hở chăn mền có thể đoán đượcđangđượccôgia ôm.côgia ở phía sau nênkhôngnhìn ra biểu cảm, nhưng Mộc Hương vẫn có thể cảm giác đượcsựuy nghiêm.

Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Chương Mậu Thần, Cố Nguyên cười ha ha: "Sợ cái gì, chỉ làmộttên Dương Thiệu mà thôi, giakhôngsợ đâu."

Dương Thiệu giận dữ, đưa tay kéo Kỷ Dao ra sau, thấp giọng hỏi: "Nàng ra đây là gì?"

Nhưng Kỷ Daokhôngphục: "Làm gì hai tấc, hôm qua thiếp mới đo qua, nhiều nhất chỉmộttấc..." Nàng mớikhôngmập như vậy, nhưng tay nam nhân đưa tới, lập tức khiếnâmthanh của nàng nghẹn trong cổ họng.

Mà Chương Mậu Thần ở trong xe sắc mặt trắng bệch, khẽnói: "Phải làm sao mới tốt đây? Tam công tử, Dương Đô đốc kia bây giờ làm tâm phúc của Hoàng thượng, đều do takhôngtốt,nóiđến Vân Hòa Cư làm gì..."hắnkhóc ròng, "Để ta gánh tội thay công tử, chỉ mong Tam công tử nhặt xác cho ta!"

Nghe được hai chữ Đô đốc, kẻ đánh xe bị dọa đến mức quỳ xuống đất.

Dương Thiệu đưa tay gạt mấy sợi tóctrêngò má của nàng, hônmộtcáinói: "Nàng câu cá, ta nướng cá cho nàng ăn."

Kỷ Dao ởtrênxe đều nhìn thấy được, thấy Dương Thiệu trở về, thấp giọngnói: "Đóthậtsựdo Cố Nguyên gây ra à?"

Bọn người Hứa Như Nam kéo những người kháctrênxe xuống, bao gồm cả xa phu, giải đến Hình bộ.

Nhưng mà Dương Thiệu cũngkhôngthèm để ý tới, những ngày nàyđanglà thời gian nghỉ ngơi, nhìn sắc trời rất đẹp, đám người đua nhau ra ngoài đạp thanh,hắncũng dự định đưa Kỷ Daođidạo chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả đời Cố Diên Niên thuận buồm xuôi gió, mười sáu tuổi trúng cử, sau khi thi đìnhthìđậu Trạng Nguyên, tiếp đó thẳng tới mây xanh, chừng ba mươi tuổi yên ổn ở vị trí Lại bộ Thượng thư, địa vịtrêncao. Phụ hoàng đối với ông ta như người nhà, bách quan đều kính sợ ông ta, làm sao ông ta chịu được sỉ nhục này?

Mộc Hươngkhôngdám tiếp tục nhìn nữa, nhanh chóng bước ra cửa.

"Vậythìthậtkhéo."

"Ngươi dám!" Cố Nguyên giận dữ, "Ngươi dựa vào cái gì mà bắt người? Gia còn có xã giao,khôngrảnh đến Hình bộ gì đó với ngươi."

Nàng cúi đầu xuống cung kínhnói: "Phu nhân có gì dặn dò?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường rộng như vậy, đủ cho hai chiếc xeđisong song, vì sao lại đụng vào nhau? Lực còn mạnh như vậy, nếu vừa rồikhôngphảihắnđỡ Kỷ Dao, nhất định nàngsẽbị thương. Nhưnghắnkhôngthùkhôngoán với Cố Diên Niên.... Dương Thiệu nhìn về phía xa phu: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươinóicặn kẽ ra."

Nghĩ đến việc mỗi đêmhắnta ôm Kỷ Dao trong ngực, bỗng nhiên Tống Thụy ném ly rượu xuống đất.

"Đây là xe của ngươi?" Dương Thiệu chau mày.

Lúc nàyâmthanh của Trần Tố truyền từ bên ngoài vào: "nói, rốt cuộc người nào sai ngươi? Ta thấy ngươi cũngkhôngphải là người mới, nếukhôngphải cố ý sao lại đụng vào xe ngựa?"

Bởi vì là lại mặt cho nên Kỷ Dao ăn mặc vô cùng xinh đẹp, mặcmộtchiếc áo tay mỏng thêu mẫu đơn, váy trắng thêu lá bạc cành vàng rủ xuống, thắt đai ngọc trắng,trêncổ tay đeo chiếc vòng vàng, mép váy có tua rũ, tóc đen chải thành búi tóc đọa mã, cài lớp lớp ngọc châu.

Bưng tới cũng nguội lạnh.

Vừa mới đến chỗ tấm bình phong liền nghe được tiếng kêu lên, ngay sau đó chăn bị đạp ra. Nàng len lét nhìnmộtchút, thấy đôi chân tuyết trắng thon dài của phu nhân bịcôgia nắm trong tay,hắncúi người xuống, phu nhân lập tức gác hai chân lên cổcôgia.

Trần Tố theo ở phía sau lập tức nổi giận,điđến chiếc xe phía trước chất vấn: "Dám va chạm Đô đốc, ngươi đánh ngựa kiểu gì đó?"

Vương Hinói: "Đúng vậy, Hoàng thượng làm nhưkhôngthấy những vạch tội kia, rất nhiều thần tửđãvô cùng thất vọng, thuộc hạ nghenóiCố Diên Niênđãtự mìnhđigặp mấy vị tướng quân..."

Dương Thiệu mỉm cười.

"đãsớm chữa khỏi rồi, còn mập thêmmộtchút."

Cố Nguyên lấy lại tinh thần, thản nhiênnói: "Đúng vậy, vừa rồi xe của Dương Đô đốc quá chậm chạm, xa phu nhất thời vô ý đụng vào, xin Dương Đô đốc chớ để ý."

khôngcần phảinói, nhất định là giống như tối hôm qua,khôngbiết giày vò đến khi nào, nàngnóivới Bạch Quả: "Vẫn đừng nên bưng đồ ăn sáng tới..."

Thời điểm còn Trần Tố do dự, Dương Thiệu từtrênxe xuống.

Lời này có hơi khó hiểu, Kỷ Dao kinh ngạc: "Vì sao lạithậtkhéo?"

Nhắc đến chuyện này, Dương Thiệu lập tức nhớ chuyệnđisăn, nàng mặc kỵ xạ phục màu đỏanhđào, đường conghiệnra, vừa xuấthiệnđãkhiến bọn công tử thi nhau ngắm nhìn, mặc dù biết nữ vi duyệt kỷ giả dung*, lúc đó nàng ăn mặc xinh đẹp cũng vì mình nhưng vẫnkhôngnén được có chútkhôngvui.

Kỷ Dao vui vẻ: "Vậy chúng ta cưỡi ngựa chungđi, đúng rồi, Mộc Hương..." Nàng dự định bảo Mộc Hương lấy đồ trước đó ra.

Tam công tử kia tên Cố Nguyên, là con út của Cố Diên Niên, được Cố phu nhân rấtyêuthương, nuông chiều từ bé, suốt ngày đá gà đấu c·h·ó, ăn chơi đàng đ**m, bên cạnh còn cómộtđám bạn xấu dụ dỗ, tính tình ngang ngược càn rỡ. Chẳng qua tất cả mọi người nể mặt mũi Cố Diên Niên nên nhiều lần bỏ qua.

Nhất thời Cố Nguyên trợn tròn đôi mắt, miệng cũng ngoác ra.

"khôngbiết, chắckhôngphải." Giọng điệu Dương Thiệu lạnh nhạt, "Chỉ là chohắnmộtbài học."

Mộc Hương sửng sốtmộtchút.

"Kỵ xạ phục của nàng nhất định mặckhôngvừa," Dương Thiệu thản nhiênnói, "Bảo nàng tađimua bộ mớiđi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*congáitrang điểm vì ngườiyêu.

Đều là màu tươi đẹp rực rỡ,sẽkhiến nàng thànhmộtđóa hoa ai cũng muốn cắnmộtcái, Dương Thiệu hơi nheo mắt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Diên Niên vung tay áođira khỏi thư phòng.

"Dương Đô đốc,đãnóinhất thời vô ý, sao ngươi còn chưa bỏ qua?" Ngươi nhìn thửđi, ngươikhôngbị thương, phu nhân ngươi cũngkhôngbị thương, sao cứ nắm lấy mà hỏi?" Cố Nguyên khinh khinh, "Hay là ngươi chomộtcon số, ta bồi thường cho Dương Đô đốc uống rượu, ngươi thấy thế nào?"

Nhìn dáng vẻ củahắnvô cùng đáng sợ, Kỷ Dao sợ xảy ra chuyện, vội vàng theo phía sau.

Mộc Hươngđãbiết,đangmuốnđira ngoài, đột nhiên nghe tiếngcôgia: "Rộng hai tấc."

BiếtrõCố Nguyên là con củahắn, thế mà còn bắt đến Hình bộ, đây là muốn cho các vị quan viên biết Dương Thiệuhắnlợi hại, cũng để cho Cố Diên Niên biết, hào quang của ôngkhôngcòn nữa.

"Trời ơi, lão gia,hắncó thể gây nên chuyện gì?hắnlàm đều là trò đùa trẻ con, uống rượu với người khác, đá gà, có khi nào gây ra họa lớn chưa? Tính tình củahắnthiếp hiểu được,hắnkhôngdám đâu, chuyện lần này cũng là ngoài ý muốn." Cố phu nhân nắm chặt tay áo Cố Niên Diên, "Xe ngựa va chạm sao đến mức phải bắt đến Hình bộ hả? Lão gia, ông nhanh chóngđigặp Dương Đô đốc,nóichorõràng, đểhắnnương tay cho!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố phu nhân ở phía sau kêu lên: "Lão gia, lão gia, chàng tínhđiđâu? Nhất định phải cứu Nguyên nhi ra."

"Nhưnghắnlà con trai của Cố Diên Niên."

"Cònkhôngphải sao? Dương Thiệu kia có tài đức gì..."

Nhưng mà cả người phú quý cũngkhôngthể che lấpsựxinh đẹp của nàng, trái lại còn tôn lên thêm, tựa như Bách Hoa tiên tử.

Bản thân Cố Nguyên này cũng chẳng có công danh gì, tất cả đều ỷ vào mặt mũi Cố Diên Niên, dám vô lễ với chủ tử nhà mình,khôngbiết ai cho lá gan đó!

Tống Thụy dựa vào ghế, v**t v* ly rượu: "Có lẽ Hoàng thượng vẫn còn thiên vị Dương Thiệu nhỉ?"

Chương 100

thậtsựlà nghé con mới đẻkhôngsợ cọp!

Bởi vì xa phu kia c·h·ế·t ngoài ý muốn, thế mà uống thuốc độc c·h·ế·t, sau đó Hình bộ điều tramộtchút mới biết, xa phu này chếttrênđường tới,hắnvừa c·h·ế·t, đương nhiên cũngkhôngtra được lý do vì sao.

"Lão gia, ông có biết haykhông..."

Dương Thiệu đúng là chuyện bé xé ra to!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100