Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


“Là ta không đúng, không nên thuận miệng nói bừa.” Việt Hoàn chân thành nói, khiến Trình Yên càng thêm ngượng.

Chương 56 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chưởng quầy trong lòng mắng thầm không biết bao nhiêu lần, nhưng đối với Việt Hoàn vẫn luôn cung kính. Phàm là khách có yêu cầu, bọn họ đều sẽ cố gắng đáp ứng.

Thậm chí không dám rời mắt, sợ vừa dời tầm mắt thì sẽ không thể tập trung trở lại.

Việt Hoàn thấy nàng như muốn trốn vào người hắn, không nhịn được bật cười.

Tuy nhiên, có thể đặt làm riêng.

Hắn đâu có nói như vậy…

Điều này khiến Việt Hoàn cảm thấy rất mới lạ: “Vậy cách đặt làm như thế nào?”

Việt Hoàn bị nàng nhìn chằm chằm, không khỏi dời mắt, trong lòng lại thấy nương tử nhà mình thật chẳng rụt rè gì cả.

Giọng nói cũng mềm hẳn đi: “Phu quân, ngươi đáp ứng ta, được không?”

Việt Hoàn giờ đây không nói được lời nào, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, trong khi Trình Yên lại rất tích cực.

Việt Hoàn mỗi ngày trở về phủ, thấy Trình Yên bận rộn, sắc mặt liền trở nên có chút khó xử.

[Vịt đọc sách nè :V]

“Phu quân có chuyện gì sao?” Trình Yên vẫn đang xem sổ sách, vừa hỏi mà đầu cũng không buồn ngẩng lên.

Trong lòng Trình Yên dần dần thông suốt, ban đầu còn có chút lo lắng, giờ cũng đã yên lòng. Việt Hoàn chịu cùng nàng thương lượng chuyện này, nàng đã hiểu được ý của hắn.

“Ta không có ý đó, ta chỉ cảm thấy…”

“Vâng.”

Trình Yên ban đầu còn định cự tuyệt, giờ lại không tìm ra lý do, chỉ có thể để mặc hắn kéo đi.

Hắn định nói mình chỉ thấy nàng quá vất vả, hoàn toàn không có ý bôi nhọ mẫu thân.

Việt Hoàn hơi nghi hoặc nhìn nàng.

Mới đầu nàng còn không thấy có gì không ổn, nhưng giờ thì…

Hôn lễ được định vào mười tháng sang năm, vẫn còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Việt Hoàn cũng không ép nàng phải giải thích, có chút trêu chọc nhưng vẫn chưa nói ra miệng.

Trình Yên cũng từ ngượng ngùng lúc ban đầu, dần dần thành quen. Giờ nghe thấy, nàng liền thuận miệng đáp lại: “Ân.”

Những lời này Việt Hoàn có thể thốt ra miệng, nhưng Trình Yên lại không dám tin.

Trời dần tối, Tuân Mộng Hoa cũng đã nói rõ mọi chuyện với Nhan thị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng lẽ ý hắn là vậy sao? Việt Hoàn trong lòng càng thêm buồn bực: “Sao lại có nhiều việc như vậy chứ?”

Giờ đây sự việc đã bị bại lộ, nàng cũng không còn lý do để che giấu nữa.

Tự nhiên là đồng ý rồi.

“Sao bỗng nhiên không nói gì nữa?” Việt Hoàn xoa mặt nàng, thật sự không nén được ý cười.

Nói là đặt làm cũng không khó, chỉ cần thay đổi một vài nguyên liệu trong đó, đồng thời điều chỉnh màu sắc một chút.

Buổi tối hôm đó, Việt Hoàn không trở về phủ, tính toán sẽ ăn tối bên ngoài. Phương Chung lái xe tới chỗ Việt Hoàn hay lui tới, nhưng lần này lại bị yêu cầu đi nơi khác.

“Yên Yên.” Trong lòng không kiên nhẫn nổi nữa, Việt Hoàn dứt khoát không tự làm khó mình, thoải mái gọi tên thê tử.

“Yên Yên vì mẫu thân mà nghĩ như vậy, nếu mẫu thân biết chắc sẽ rất vui.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chưởng quầy biết Việt Hoàn là người không tiếc tiền, ba người trò chuyện rất hợp ý, cuối cùng cũng bàn xong cách thức giao dịch.

Khi các nàng chuẩn bị cáo từ, dù Lâm Mạt Nhi có muốn tìm cớ ở lại cũng đã không còn lý do gì.

Việt Hoàn không hiểu rõ lắm, nhưng chưởng quầy và thợ chế tác phấn thì nắm rõ. Cả ba người đều cảm thấy đây là một cuộc giao dịch không tồi, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Hắn bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải mình thật sự là người không biết thương mẫu thân không.

Chỉ là những tâm tư này, chỉ có mình Việt Hoàn hiểu. Trình Yên ngày ngày bận rộn, bàn tính hạt châu gảy ngày càng thuần thục, nhưng dường như lại ngày càng xem nhẹ hắn.

Buổi tối còn muốn mời đại phu.

Cho đến một lúc sau, hắn nhìn thấy thế tử dẫn theo thiếu phu nhân ra ngoài, lúc ấy mới hiểu được nguyên do.

“Phu quân muốn nghỉ ngơi sao?” Trình Yên nhẹ giọng hỏi, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, chủ động nói: “Vậy để ta ra ngoài xem thử.”

Khi nói những lời này, hắn không tránh mặt Trình Yên, nàng hiểu rõ đây là vì nể mặt Lâm tướng quân.

Việt Hoàn làm sao nỡ lòng trêu chọc nàng?

Tuy vậy, Lâm Mạt Nhi vẫn không buông rèm xe. Cho đến khi xe ngựa rẽ qua một khúc quanh, những dãy nhà san sát đã hoàn toàn che khuất tòa phủ đệ, nàng mới từ từ thu ánh mắt về.

Một số chuyện nếu nói ra quá rõ ràng thì lại mất đi ý vị.

Hôm nay cũng vậy, Việt Hoàn như thường lệ cầm một quyển sách, nhưng mãi vẫn chưa lật nổi vài trang.

Việc nghị thân của Lâm Mạt Nhi tiến hành rất thuận lợi, không ai biết nàng từng lưu luyến, si mê Việt Hoàn. Sau khi nàng không còn yêu nữa, chuyện này cũng sẽ mãi không có ai hay biết.

Trình Yên càng nói càng nghiêm túc, khiến Việt Hoàn dần có cảm giác mình giống con rể chứ không phải con ruột.

“Phu quân, ta…”

“Mẫu thân ngày thường cũng bận bịu nhiều việc, hơn nữa đâu phải tất cả đều giao hết cho ta.” Trình Yên có chút kích động, như thể không chịu nổi việc Việt Hoàn hiểu lầm mẫu thân.

Nhưng lời còn chưa nói ra thì đã bị Việt Hoàn đón trước.

Tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng Trình Yên không tỏ vẻ khó chịu gì, chỉ dịu dàng nhìn Việt Hoàn.

Nhưng Trình Yên nghe xong lại càng đỏ mặt. Nàng rụt rè kéo tay áo Việt Hoàn, nhẹ giọng nói: “Phu quân, chuyện này… có thể… có thể đừng nói với mẫu thân được không?”

Việt Hoàn còn có thể nói không được sao?

Trong lòng Phương Chung có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cố kìm nén sự tò mò.

“Ta…” Trình Yên không biết phải mở lời thế nào.

Từ sau buổi Thưởng Hoa Yến, Nhan thị bắt đầu giao một số việc trong phủ cho Trình Yên xử lý. Dù sự vụ nhiều và phức tạp, Trình Yên lại không cảm thấy vất vả, ngược lại còn rất vui vì được bà bà tín nhiệm.

Nhưng nhìn bộ dạng của Trình Yên, Việt Hoàn nghẹn lời, chỉ có thể ai oán nhìn nàng.

Thấy Lâm Mạt Nhi cuối cùng cũng buông rèm xuống, nàng liền bắt đầu kể chuyện gặp gỡ các phu nhân trong ngày hôm nay.

Nàng tự hiểu rõ lòng mình, nhưng cũng dần dần không còn tự ti như trước.

“Phu quân, mẫu thân ngày thường rất bận, nếu ta có thể san sẻ được một chút, với ta mà nói là chuyện rất đáng mừng.”

“Phu quân, sao có thể nói như vậy chứ?” Trình Yên vốn đang lười biếng, nghe đến câu này thì nét mặt liền nghiêm túc, nhìn Việt Hoàn đầy bất bình.

Những lời khen ấy có bao nhiêu là dành cho nàng, bao nhiêu là vì thân phận Việt Quốc công phủ, Trình Yên cũng không muốn truy cứu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phu quân sao lại nghĩ sai mẫu thân như vậy?”

Việt Hoàn liếc nhìn nàng một cái, hỏi nàng đã xong việc chưa.

Lúc này, nàng hoàn toàn không có tâm trạng.

Thấy hắn không nói gì, mặt Trình Yên càng đỏ, tay nắm áo hắn cũng siết chặt hơn.

“Nếu vậy thì mẫu thân sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Nàng chỉ có thể đi theo Tuân Mộng Hoa rời đi, trơ mắt nhìn cánh cổng phủ Quốc công ngày càng xa dần.

Nghe Tuân Mộng Hoa kể, nàng chỉ qua loa đáp lại: “Tẩu tẩu quyết định là được rồi.”

“Sao cái gì cũng đổ lên đầu ngươi?” Việt Hoàn nhíu mày, chỉ thấy Trình Yên quá vất vả.

Bị khen vốn là chuyện khiến người ta vui vẻ.

“Thì ra là vậy…” Trình Yên nghe xong liền đỏ mặt, có chút xấu hổ, định lên tiếng xin lỗi.

Việt Hoàn nghe xong thì ngẩn người, nghi hoặc nhìn nàng. Hắn chẳng qua chỉ nói một câu thôi mà.

“Sổ sách xem mãi cũng không xong, chi bằng nghỉ ngơi sớm, mai xem tiếp cũng không muộn.” Việt Hoàn nói xong không đợi Trình Yên phản ứng, liền nắm tay nàng kéo vào trong phòng ngủ.

Nhưng hắn hiểu Trình Yên, nếu không nói rõ, ai mà biết nàng sẽ hiểu lầm đến mức nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kệ sách của hắn gần như bị lục tung, vì hắn cứ đang suy nghĩ liệu có nên tìm một thứ khác để làm.

Việt Hoàn: “……”

Nếu thật sự bị bệnh thì thôi, đằng này hắn không sao, giả bệnh lại bị phát hiện thì chẳng phải là mất hết thể diện sao?

Trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy vui mừng.

Mới đầu nghe thấy, Trình Yên còn chưa quen, nhưng lâu dần Việt Hoàn cũng không sửa lại cách gọi, nàng nghĩ chắc hắn thực sự thích gọi vậy.

Hắn đã đợi khá lâu, thật sự bắt đầu buồn ngủ.

Buổi Thưởng Hoa Yến lần này, tất cả những lo lắng của Trình Yên đều không xảy ra. Ngược lại, nhờ buổi yến tiệc ấy mà nàng được mọi người khen ngợi.

Hắn biết nàng rất cẩn thận, thật sự rất cẩn thận.

Mới nãy nói ra những lời kia, với nàng mà nói, vốn đã là chuyện vô cùng khó khăn.

Nàng không muốn để bà bà biết.

“Mẫu thân nói muốn phát tiền tiêu vặt, bảo ta kiểm tra lại một lượt.” Trình Yên xoa trán, chỉ cảm thấy choáng váng.

Cuối cùng do Tuân Mộng Hoa làm chủ, quyết định hôn sự cho nàng.

Trình Yên lại không nhận ra sự khác thường của hắn.

Trình Yên không ngờ rằng, chỉ vì một buổi Thưởng Hoa Yến mà Lâm Mạt Nhi đã thay đổi chủ ý, bắt đầu bàn chuyện hôn sự.

Việt Hoàn cho rằng mình đang an ủi Trình Yên.

Nàng hoàn toàn đã hết hy vọng.

Tuân Mộng Hoa hiểu rõ tâm tư nàng, thấy nàng không có biểu hiện gì khác thường cũng không nói gì thêm, coi như không nhìn thấy.

Thấy Việt Hoàn không hài lòng, chưởng quầy lập tức cho người mời thợ chế tác phấn mặt tới phòng trong, đồng thời nói với Việt Hoàn rằng hiện tại trong tiệm vẫn chưa có loại phấn mặt độc nhất vô nhị như mong muốn.

Đến khi nghĩ lại mới thấy chuyện này thật quá đỗi kỳ cục.

Sao đến Trình Yên lại thành ra như thể hắn đang đổ tội?

Sau khi hiểu được ý tứ của Trình Yên, Việt Hoàn rất nghiêm túc nói với nàng: chính vì nàng làm tốt nên mới được người khác khen ngợi.

Chỉ là hiện giờ hắn vẫn chưa biết rõ mọi chuyện.

Trên bàn bày đủ thứ, nàng cảm thấy vô cùng phiền não.

Lâm Mạt Nhi từ lâu đã không muốn tiếp tục giãy giụa, nhất là khi nàng đoán được Việt Hoàn đang cố ý tránh mặt mình.

“Ta không phải không quan tâm mẫu thân, chỉ là thấy trời tối rồi, ta sợ ngươi quá mệt nên mới bảo ngươi nghỉ ngơi sớm chút.” Việt Hoàn nghẹn lời, vốn dĩ chẳng cần phải giải thích nhiều như vậy.

Lâm Mạt Nhi nghe xong đại khái, trên mặt không có biểu cảm gì rõ rệt. Nàng chỉ vẫn đang chờ Việt Hoàn, nhưng đã thật lâu rồi chưa thấy người đâu.

Hắn cứ nhìn Trình Yên mãi, mà nàng lại không hề hay biết. Việt Hoàn không phải chưa từng nghĩ đến việc nhắc nhở, nhưng theo kinh nghiệm trước đó, hễ hắn ho một tiếng, Trình Yên liền nghĩ hắn bị bệnh.

Suốt ngày cứ nhìn hắn như vậy, khiến người ta cảm thấy thật kỳ lạ và ngượng ngùng.

Khi Việt Hoàn biết chuyện, chỉ nói với Trình Yên rằng nếu có cơ hội thì thay hắn tặng một phần lễ, xem như là tấm lòng của hai vợ chồng họ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56