Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Chương 53 – Hoàn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Chương 53 – Hoàn


Tạ Ngật khép mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Thẩm Thư Dao mở miệng, a đúng vậy, bên ngoài nhiệt độ như vậy, khẳng định sẽ ra mồ hôi. Tạ Ngật yêu sạch sẽ như vậy, lúc nào cũng tắm rửa trước khi thay quần áo, sao mình lại quên mất điều này?

Vì vậy, Tạ Ngật đã cố ý phân phó phòng bếp, mỗi ngày đều đưa cho Thẩm Thư Dao một ít nước canh giải nhiệt, tránh cho ban đêm nàng lại bóp eo hắn trách móc, kêu ca nóng bức.

Nàng hỏi các nàng Tạ Ngật có trở về hay không, các nàng đồng loạt lắc đầu, nói là chưa về. Nàng “a” một tiếng, đang định bảo họ đi xuống bận, thì lúc này, Tuệ Hương bước lại gần, có vẻ muốn nói lại thôi.

Thẩm Thư Dao không làm hắn thất vọng, tri kỷ tháo đai lưng giúp hắn, giọng nói mềm mại vang lên: “Vậy ta giúp chàng thay quần áo, chàng đừng nhúc nhích.”

Lần trước vào cung, cũng có pháo hoa, nhưng khi đó nàng không có tâm trạng để xem. Đêm nay thì khác, nàng đang ở cùng Tạ Ngật, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Tạ Ngật bị người ôm lấy uống rượu, nàng và Trần Thục Di đứng ở hành lang trò chuyện, chốc lát nữa, mặt hồ sẽ có pháo hoa, nàng nghĩ muốn cùng Tạ Ngật cùng nhau xem.

Dư quang liếc qua, nhìn thấy nam nhân mỉm cười, mặt mày ấm áp. Thẩm Thư Dao nhìn bầu trời, Tạ Ngật cũng nhìn theo, rồi gật đầu một cái.

Hơi thở nóng bỏng từng chút từng chút một phất qua đỉnh đầu, sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa, cảm giác ngứa ngáy.

Ở phòng bếp bận rộn một hồi lâu, Thẩm Thư Dao người đầy mùi dầu mỡ, từ phòng bếp ra ngoài, liền đi tắm rửa, rồi mới ngồi xuống ăn cơm.

Tháng Bảy giữa hè, không khí nóng rực, tiếng ve kêu ầm ĩ, khiến cho lòng người không yên, không thể nghỉ ngơi.

Vì ảnh hưởng của thời tiết, Thẩm Thư Dao gần đây tâm trạng rất bực bội, chỉ cần động chút là đã muốn phát giận. Rất nhiều lần, nàng đối với Tạ Ngật lạnh mạnh, nhưng sau đó, nghĩ lại, nàng cảm thấy bản thân mình có phần nóng nảy, tự trách mình không thể kiểm soát cảm xúc tốt, nhưng cũng chỉ vì thời tiết nóng nực mà thôi.

Thẩm Thư Dao ngẩng đầu nhìn, mím môi, muốn nói nhưng lại thôi. Nàng do dự một lát, rồi quyết định sẽ thẳng thắn.

Mặc dù thời tiết oi bức, nhưng Thẩm Thư Dao lại ăn uống rất tốt, gần đây ăn còn nhiều hơn trước, trên người cũng hơi có chút thịt, mặt cũng trở nên mịn màng hơn. Tạ Ngật cười nói nàng chăm sóc rất tốt, hơi béo một chút cũng thật đáng yêu, ôm rất thoải mái.

Nam nhân hô hấp vẫn bình thường, khiếp sợ cùng kinh ngạc trong dự đoán đều không có, hoàn toàn bình tĩnh, biểu cảm hô hấp cũng không thay đổi. Điều duy nhất khác biệt là tay hắn từ bụng nàng chuyển lên trước ngực.

Thẩm Thư Dao lần đầu đi cùng Tạ Ngật tiến cung. Lần trước vào cung, đó là Quỳnh Hoa Yến, khi đó họ vẫn chưa quen nhau, cũng chính là lần ấy, Nguyệt Lão đã dùng tơ hồng gắt gao kết nối tay của họ.

Thẩm Thư Dao tắm rửa rất nhanh, chỉ trong một chút thời gian, nàng đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi xuống cạnh Tạ Ngật, cả người toát lên hương thơm dễ chịu.

Tạ Ngật rời khỏi đồng liêu, dẫn nàng đi đến một nơi ít người.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng ấn nàng nằm lại giường, “Đã sớm biết, nàng biểu hiện quá rõ ràng, muốn không biết cũng khó.”

Tạ Ngật nghiêng người đối diện với nàng, lại hỏi lại vấn đề mà hắn đã thắc mắc từ buổi chiều. Thẩm Thư Dao nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc, duỗi tay vuốt v3 cánh tay hắn.

Ban đêm yên tĩnh, hai người cuối cùng cũng có thể tĩnh lặng trò chuyện.

Trên mặt Thẩm Thư Dao lộ ra vẻ nghi hoặc, rồi sau đó, theo lời nói của Tuệ Hương, ánh mắt nàng dần chuyển sang đau lòng.

Nàng xoay người đi ra cửa, phân phó người mang nước ấm đến. Nói xong, quay đầu lại thấy Tạ Ngật nhếch môi, đột nhiên nhớ ra điều gì, liền gọi với người vừa đi: “Muốn nước nóng.”

Pháo hoa rực rỡ, lúc sáng lúc tối, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú vào bầu trời.

Thẩm Thư Dao không phải để ý đến việc có chuyện gì không, mà là vì Tạ Ngật đã gạt nàng, không nói cho nàng..

__HOÀN VĂN__

“Đã về rồi sao, có mệt hay không?”

Tạ Ngật cong môi, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mi rũ xuống, chăm chú vào từng động tác của nàng.

“Chàng ăn a, đừng chỉ nhìn thôi chứ.”

Lúc này, tâm trạng của nàng đã khác biệt rất nhiều. Một buổi tối, Thẩm Thư Dao không kìm được khóe miệng, nở một nụ cười tươi, cảm giác rất vui vẻ.

“Được thôi.”

“Nơi này nhìn rõ hơn.”

Thẩm Thư Dao chuẩn bị xong, sau đó không nói gì nữa mà đi thẳng vào phòng bếp. Nàng không thường xuyên xuống bếp, vì vậy dù hương vị có thể không hoàn hảo lắm, nhưng quan trọng nhất là tâm ý. Nàng đã làm món vịt Khương mẫu mà hắn thích ăn.

“Nhìn ta làm gì? Nhìn bên kia kìa.”

Thẩm Thư Dao nhìn vào mắt hắn, rồi nhìn chằm chằm vào cửa phòng đã đóng chặt, không biết nước được mang đến khi nào.

Tạ Ngật nhướng mày, “Trước tắm rửa rồi hẵng thay đồ.”

Hạ quyết tâm, Thẩm Thư Dao lấy hết dũng khí, yết hầu khô khốc, cất lời: “Thật ra, ta nhớ ra rồi.”

Vì thế, Tuệ Hương sai mấy gã sai vặt đi bắt ve, tính toán phải bắt hết ve ở cả tiền viện và hậu viện, như vậy thiếu phu nhân mới có thể ngủ yên.

Tuy nhiên, Tạ Ngật lại không nghĩ vậy, hắn cúi đầu nhìn ngón tay nàng bận rộn, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Phu nhân, lại đây đi.”

Tuệ Hương gật đầu, chờ những người khác đi ra ngoài, rồi mới đến gần Thẩm Thư Dao, thì thầm bên tai nàng: “Mới vừa rồi đi qua hậu viện, nghe Hiểu Hiểu nói…”

Bụng nàng đã réo vang, tạm thời không rảnh lo tới nó, chỉ muốn để Tạ Ngật nếm thử món ăn do chính tay mình làm.

Thẩm Thư Dao vì thế trợn mắt, một ngày không phản ứng lại với hắn, xoa xoa cái bụng có chút thịt, nhìn qua mấy món ăn ngon, thôi, không ăn nữa. Nhưng chẳng bao lâu, bụng lại đói đến mức kêu lên, nàng lại bảo Tuệ Hoa đem món ăn vừa rồi bưng tới.

– (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tạ Ngật, lần trước cánh tay bị thương có phải là vì ta không?”

Tạ Ngật nhìn nàng, khẽ gọi tên nàng: “Thẩm Thư Dao.”

Khóe môi nàng tươi cười bớt đi một nửa, ngay sau đó, thẹn thùng đánh hắn một cái, nhưng kết quả lại bị hắn giữ lấy tay.

“Ta cũng có việc gạt chàng.”

“Nàng che giấu cực giỏi, không đến mức chê cười.”

“Còn nói?!!”

Nam nhân đứng trong phòng cười, nửa khắc sau, ý cười trên mặt dần biến mất, thần sắc nghiêm túc hỏi nàng: “Hôm nay nhiệt tình như vậy, có chuyện gì muốn nhờ ta sao?”

Ăn ngon lành một bữa, bụng mới cảm thấy thoải mái, trong lòng cũng vui vẻ hơn.

Thẩm Thư Dao ngẩng đầu lên, hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì thì không thể đối với chàng tốt một chút sao?” Nàng dẩu môi không hài lòng, ngay sau đó lại mỉm cười xinh đẹp, kéo tay hắn nói: “Buổi tối muốn ăn gì? Ta đi làm.”

Khuôn ngực cứng rắn dán lên tấm lưng mềm mại, tiếng cười rầu rĩ truyền đến, ngực cũng theo đó chấn động, trong lòng nàng cũng sung sướng theo.. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Như lúc ban đầu, cùng một nơi, pháo hoa giống nhau, người cũng vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhớ lại những chuyện trước đây, Tạ Ngật không tin nàng có thể tự mình xuống bếp, nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải nói gì.

Sự việc đã trôi qua nửa năm, Tạ Ngật gần như đã quên, không hiểu sao nàng lại biết được, khó trách hôm nay nàng có chút khác thường.

Một giấc ngủ tận một canh giờ, tỉnh lại, ngoài viện thực sự rất yên tĩnh, tâm trạng cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Mang xong giày, xuống giường, nàng cảm thấy khát nước dữ dội, vội vàng uống một ngụm nước, sau đó mở cửa gọi người.

Nàng đã biết lý do, vì khi nàng cần thuốc, hắn đã mạo hiểm đi vào núi tuyết để đào nhân sâm, vì thế mới bị thương. Tạ Ngật gạt nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, còn nghĩ rằng đó là do hắn ra ngoài làm việc, bị thương.

Nàng hít sâu, ăn ngon là tốt. Vì thế đem một mâm thịt vịt đẩy sang cho hắn, “Ăn nhiều một chút.”

Chạng vạng, Tạ Ngật trở về dưới ánh hoàng hôn, thân thể mang theo hơi nóng, gò má đỏ ửng, đôi mắt dài hẹp cũng chứa một mạt màu đỏ, thêm vào đó là hơi thở đầy vẻ yêu dã.

Mùi thơm tỏa ra, nghĩ đến việc nàng đã bỏ không ít công phu, hắn nhìn vào ánh mắt mong đợi của nàng, ôn nhu cười, không làm nàng thất vọng, đưa món ăn vào miệng.

Tạ Ngật nhàn nhạt nói, khiến Thẩm Thư Dao giật mình, nàng vội ngồi dậy, hỏi: “Chàng sao lại biết?”

Màu sắc rực rỡ xẹt qua trong mắt hắn, tràn đầy nhu tình.

Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung Thu.

“Chuyện gì?”

Mới vừa ăn no, chẳng bao lâu lại cảm thấy mệt rã rời, muốn ngủ trưa theo thói quen vốn có. Đặc biệt vào mùa hè, cảm giác mệt mỏi càng rõ rệt, đến giờ là muốn ngủ, nếu không ngủ thì không có tinh thần. Tuy nhiên, bên ngoài lại ồn ào, tiếng ồn khiến đầu nàng đau nhức.

Thẩm Thư Dao liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức hiểu được hắn đang nghĩ gì, nhớ lại những lần trước mình làm những chuyện ngu ngốc, nàng có chút chột dạ.

“Không có gì, chỉ là muốn đối với chàng tốt một chút.”

Chưa kịp bắt xong, Thẩm Thư Dao đã ngủ thiếp đi. Ngoài cửa, tiếng ồn dần dần yếu đi, cho đến khi bên tai nàng hoàn toàn yên tĩnh.

“Đều đã qua rồi, hiện tại không phải không có chuyện gì rồi sao?”

Gương mặt vì hơi nước mà đỏ ửng nhẹ, lông mi hơi ướt, đôi mắt trở nên càng thêm quyến rũ, cuốn hút. Tạ Ngật nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, hầu kết lăn lộn, cuối cùng liếc mắt nhìn món ăn trên bàn.

“Ta biết.”

Đây là chuyện khó mở lời, nhưng giữ mãi trong lòng cũng không phải cách, thôi thì tối nay, tất cả đều nói ra.

Nói xong, hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Thư Dao, như thể đang nói “Vi phu mệt mỏi, phu nhân có thể khen thưởng một chút không?”

Thẩm Thư Dao nhìn Tạ Ngật bước vào cửa, lập tức đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp liếc mắt đưa tình, thần sắc chiếu vào đáy mắt.

“Thế nào?”

“Về sau có việc gì thì đừng gạt ta, ta sẽ lo lắng. Nếu có lần sau, ta sẽ không tha thứ cho chàng nữa.”

Chỉ là nếu Tạ Ngật đã biết, thế mà không nói toạc ra, có phải muốn nhìn nàng xấu mặt không?

Nam nhân hoàn hồn, nét mặt ôn nhu, đối với sự quan tâm ôn hòa mà lâu nay không thấy, hắn có chút không thích ứng. Tuy nhiên, hắn vẫn cười đáp lại: “Chỉ là hơi mệt một chút.”

“Khi nào biết vậy?”

Nàng giận dỗi, định xoay người đi, nhưng mới vừa quay lại, cánh tay đã bị Tạ Ngật giữ lại. Tạ Ngật cười nói: “Trước tắm rửa đã.”

Ngoan ngoãn như vậy sao?

Nàng nghiêng đầu, cảm giác môi mình nóng lên, Tạ Ngật đã hôn xuống.

Tạ Ngật thân thể khỏe mạnh, mùa hè cũng chưa từng tắm nước ấm, hoặc là nước nóng, hoặc là nước lạnh. Nhưng lúc này, khi trời đã về chiều, nhiệt độ vẫn còn cao, gió nóng thổi từng đợt, cơn nóng nực vẫn chưa giảm, có lẽ Tạ Ngật sẽ thích nước nóng hơn.

Tạ Ngật nghe thấy tiếng nước, nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng được lắp đầy, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thẩm Thư Dao thở dài trong lòng, thầm nghĩ Tạ Ngật thật sự muốn nàng thay đổi a? Nàng đã nói là sẽ giữ lời, không chút do dự đi qua, không có chút ý nghĩ khác, chỉ đơn giản là muốn làm điều gì đó cho Tạ Ngật.

Hạ nhân mang thùng nước vào, đi đi lại lại. Tạ Ngật đợi cho mọi người rời đi, rồi mới nói: “Nàng làm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Thư Dao thuận miệng vừa nói, kết quả Tạ Ngật thật sự liền ăn hơn phân nửa. Nàng vui rạo rực, nghĩ rằng nấu ăn cũng rất thú vị, ít nhất nàng thấy Tạ Ngật ăn, trong lòng rất vui vẻ.

Tạ Ngật gật đầu, “Ừm, ngon.”

So với đầu bếp trong phủ thì có phần kém một chút, nhưng cũng không khó ăn.

“Ngay từ đầu.”

Chương 53: Chương 53 – Hoàn

Thẩm Thư Dao nhìn chăm chú hắn thật lâu, bất đắc dĩ thở dài, cũng phải, bọn họ là phu thê, cùng chung chăn gối, sao có thể nhìn không ra, cũng chỉ nàng ngốc nghếch, cho rằng Tạ Ngật không biết.

Nàng đáp ứng rồi, không thể đổi ý.

Tạ Ngật bật cười một trận, xoay đầu nàng qua, “Buổi tối trở về rồi nhìn.” Muốn nhìn bao lâu xem bao lâu, hắn không có ý kiến.

Nói xong nuốt một ngụm nước bọt, tiếp theo nói: “Nằm yên, đừng lúc kinh ngạc lúc la lét, để ta ôm yên ổn chút.”

Nàng một phen đẩy người ra, giãy giụa xoay người, “Nhìn ra rồi cũng không nói, cố ý xem ta chê cười.”

Ở nơi hắn không nhìn thấy, Thẩm Thư Dao gợi lên khóe miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay từ đầu liền đã nhìn ra, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có, làm hành vi của nàng có chút buồn cười.


Tạ Ngật ngẩn ra, lần đầu nàng không hề che giấu cảm xúc, nhất thờichưa phản ứng lại.

Tạ Ngật tắm rửa rất nhanh, chỉ trong một nén nhang, hắn đã tắm rửa sạch sẽ. Âm thanh trầm thấp của hắn vang lên, xuyên qua sóng nhiệt, dừng lại bên tai nàng.

Thẩm Thư Dao dời mắt, nói: “Ta đã nói xuống bếp, thì nhất định sẽ xuống bếp, chàng cứ chờ đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Chương 53 – Hoàn