Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Chương 45
“Thật sao?”
“Tiểu thiếp kia tính cách thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở trên đường sinh hoạt 10 ngày, cánh tay Tạ Ngật cũng tương đối hồi phục tốt, hoạt động tự nhiên. Trong lúc hai người đi ngâm suối nước nóng, lại “hoạt động” ở suối nước nóng nửa ngày, lúc trở về cả người vô lực, là Tạ Ngật ôm nàng trở về.
“Thử cái khác.”
Thẩm Thư Dao toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thở d ốc, xương cốt mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực, chỉ có thể nhắm mắt lại, há miệng thở hổn hển.
Tạ Ngật quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng chăm chú, “Ai phải làm ca ca?”
Lau sạch sẽ, Tạ Ngật liền đem người ôm tới phòng cách vách, sau đó kêu tiểu nhị đem cách vách thu dọn chút, cuối cùng phân phó dặn dò A Tứ Lưu Nhất, hôm nay ở khách đi3m nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại lên đường.
Thân hình cao lớn, thực sự nặng, ép nàng không thể thở nổi, mà thân thể nàng lúc này lại cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một chút cọ xát cũng đủ khiến nàng cảm thấy khác thường. Mệt mỏi quá, không chịu nổi lăn lộn.
“Ừm, biết rồi.”
Tạ Ngật đi mở cửa, mang đồ ăn vào, chân Thẩm Thư Dao run lên, mềm nhũn không thể xuống giường, đành phải ăn trên giường, nàng cũng là lần đầu như thế.
Hắn không khắc chế, tham hoan.
Tạ Ngật sửa đúng cho nàng, thuận tiện oán trách hai câu, “Làm nhiều vài lần liền có, là nàng sợ mệt.”
Tạ Ngật khoác áo ngoài lên, cầm khăn tới, nói: “Lau một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thư Dao ngồi trên người hắn, ý vị thâm trường nói: “Phụ thân chàng lại phải làm cha, chàng sao lại không lo làm cha đi?”
Nàng đại khái hiểu được, phỏng chừng không phải người dễ đối phó, bằng không Lâm thị sẽ không sa sút tinh thần như thế.
Tạ Ngật đứng dậy, rót nước mang lại, bưng chén đút cho nàng uống, liên tục cho nàng uống hai ly, nàng cảm thấy có chút sức lực. Ánh mắt nàng oán trách, giận dữ trừng hắn.
“Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai rồi đi.”
Trong lòng nàng ấm áp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, từ trán xuống đến mặt mày, cuối cùng dừng lại ở bụng nhỏ.
Tối qua đã kêu suốt một đêm, buổi sáng lại như vậy, thân thể mềm yếu kiều mị của nàng quả thật đã yếu đi đôi chút. Hắn chỉ cần hơi chút phóng túng d*c vọng, Thẩm Thư Dao liền không chịu nổi.
“Trong nhà không nói cho chàng sao?”
Tạ Ngật ôn nhu, lau rất nhẹ nhàng, trong lòng trào dâng sự thỏa mãn khi thấy thân thể nàng mềm mại như bạch ngọc, có chút kiêu hãnh.
Lâm thị vừa đi, Thẩm Thư Dao liền vẫy tay gọi Tuệ Hương lại gần, hỏi: “Bà mẫu sao vậy? Sắc mặt nhìn không được tốt lắm.”
Hai người ngửa đầu nhìn lên lầu, tất cả yên tĩnh, không một chút động tĩnh. Họ không dám lên lầu, sợ làm công tử không vui. Cả hai ăn ý không nhắc đến việc lên lầu, ăn xong cơm liền cho ngựa ăn, sau đó dạo dưới lầu. Thoáng cái đã qua một canh giờ, trời đã sáng.
Nam nhân với giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn vì mới thức dậy, hỏi: “Đói bụng không?”
Chương 45: Chương 45
“Nô tỳ chưa từng tiếp xúc, không hiểu được, lúc trước nhìn từ xa một cái, nhìn không quá hiền lành.”
“Công tử và phu nhân còn chưa dậy, xuất phát cái gì?”
Nàng nhớ cha mẹ.
Tuệ Hương rất nghiêm túc gật đầu, xem ra là không sai, cũng khó trách Lâm thị trông già đi nhiều như vậy, chắc hẳn là bị dày vò không ít.
“Ngứa a.”
“Được được.”
Nàng choáng váng, mệt đến mức gần như ngủ thiếp đi, Tạ Ngật nói gì nàng cũng không nghe rõ, chỉ trong miệng phát ra một tiếng ừ mơ hồ. Sợ hắn lại làm thêm lần nữa, nàng vội vàng mở miệng: “Từ bỏ, mệt.”
Nàng đem mặt che ở trước ngực hắn, không còn mặt mũi gặp người khác, sợ thấy phải ánh mắt đánh giá của A Tứ cùng Lưu Nhất. Lúc sau ngồi bên trong xe ngựa cả một buổi trưa, không ra ngoài được một lần.
Sau hai tháng không gặp, Thẩm Thư Dao cảm thấy Lâm thị trông tiều tụy mệt mỏi, cũng đã có phần già đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Nhất và A Tứ ngồi ở lầu một dùng bữa, hai người im lặng không nói, cúi đầu ăn cơm. Đến khi gần no, cả hai ngẩng đầu nhìn nhau, nhưng lại không nói lời nào. Trước mắt họ là quầng thâm nhàn nhạt, có thể thấy là cả hai đều không ngủ ngon.
Thẩm Thư Dao nói chuyện hưng phấn, quên mất Tạ Ngật ra sau, nói một hồi lâu mới nhớ tới hắn. Tuy nhiên, Tạ Ngật hình như cũng có việc, vừa về không lâu đã phải đi ngay vào thư phòng, một lúc sau, Phó Ứng Thừa đến Lan Viên tìm hắn.
“Không có.”
Cả giường hỗn độn không nói, cũng ướt hơn phân nửa, mùa đông lạnh, sao có thể ngủ ướt, chắc chắn phải đổi.
Nàng ánh mắt sáng ngời, càng thêm hăng hái.
Nàng ngủ trông rất yên tĩnh, giấc ngủ này vô cùng yên ổn, đến khi nàng tỉnh lại đã là buổi chiều. Ánh nắng mỏng manh, không giống như buổi sáng rực rỡ. Nàng xoa xoa mắt, vừa quay đầu thì thấy Tạ Ngật với khuôn mặt an tĩnh. Nàng nhìn một lúc, sau đó Tạ Ngật cũng tỉnh dậy.
Editor: Nghiện rồi hả hai ông bà=))))
Nhìn hắn thế này, Thẩm Thư Dao nhắc nhở hắn: “Buổi tối dùng cơm đừng xụ mặt, khó coi.”
A Tứ cúi đầu đồng ý, căn bản không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tạ Ngật. Hắn không thể nào tưởng tượng được, Tạ đại nhân thanh lãnh, văn nhã, lại có thể cuồng dã và ph óng đãng như vậy trong chuyện tình cảm. Hắn sắp không quen biết đại nhân nữa.
Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở xin tha, giọng nói ngọt ngào, có thể bóp ra nước.
“Giường không thể ngủ nữa.”
Tay nàng không còn sức lực, cố đẩy hắn ra nhưng không thể nâng nổi tay, vì vậy nàng chỉ mở miệng, môi sưng đỏ, nói: “Đứng lên, nặng quá.”
Hôm sau, mặt trời lên cao, khó có ngày thời tiết đẹp.
Động tĩnh như tối qua, công tử và phu nhân chắc chắn chưa dậy, giờ mà đi quấy rầy, chẳng phải là tự tìm đường bị mắng sao, hắn mới không đi.
“Làm sao vậy? Không muốn làm ca ca?”
Ra ngoài hơn một tháng, năm mới cũng trải qua trên đường đi, chạy trở về có thể tới nguyên tiêu.
Nàng tán đồng.
–
Nam nhân banh cằm, cái tách dừng thật mạnh trên mặt bàn, không quá vui vẻ. Hắn đè nặng mi cốt, lệ khí giữa mày như ẩn như hiện, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tạ Ngật cười khẽ, tư thế nào không đúng, hắn làm theo sách nói, không sai được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng gật đầu, đói đến mức không có sức lực rời giường, lại khát nữa, cổ họng khô rát, muốn uống nước.
Nàng nắm quần áo của mình, thành thật ừm một tiếng. Đối với nam nhân mà nói, cái này xứng đáng để kiêu ngạo.
Một lúc sau, Lưu Nhất lên tiếng trước: “Chúng ta khi nào xuất phát?”
*Nước ngập núi vàng, trong trường hợp này thì chỉ để nói việc “quá ướt” thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhịp thở nhẹ nhàng của nàng hòa lẫn với hơi thở sung sướng thỏa mãn của nam nhân, đan xen trong không khí, tràn ngập sự ái muội ôn nhu. Một lúc lâu sau, cả hai từ cảm giác sảng khoái dần dần hồi phục, mở mắt nhìn nhau.
Nàng ngồi bất động, nhìn xem Tạ Ngật sẽ làm như thế nào. Nam nhân tính tình săn sóc, biết nàng không còn sức lực, liền mang đồ ăn đến cho nàng.
Nàng nắm cổ áo nam nhân, không phục, “Chắc chắn là tư thế không đúng, không phải vấn đề của ta.”
A Tứ trả lời giọng điệu không mấy vui vẻ. Lưu Nhất hiểu, gật đầu đồng ý, rồi nói: “Ngươi đi xem công tử tỉnh chưa, tiện thể hỏi một chút.”
Nàng né tránh tay Tạ Ngật, sợ ngứa, “Vốn dĩ chính là thế, ta cũng chẳng nói sai.”
Thẩm Thư Dao nháy mắt hoàn hồn lại, hàng mi dài run rẩy, thẹn thùng lắc đầu, với cái thể lực cùng sức mạnh này của hắn, lại thêm một lần, sợ là ngày mai cũng không cần xuống giường nữa.
“Được.”
–
“Còn muốn?” Hắn hỏi.
“Sai rồi.”
Có lẽ ánh mắt của nàng quá càn quấy, bị Tạ Ngật phát hiện. Nam nhân nghiêng đầu, môi khẽ cười, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Mấy người về Lan Viên trước, sắp xếp mọi thứ rồi mới đi sang thỉnh an Lâm thị, buổi tối chắc chắn sẽ cùng họ dùng cơm.
“Ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.”
“Tối qua nàng nói rồi.” Tạ Ngật bưng thủy lại đây, “Phu nhân vừa lòng là được.”
Tạ Ngật chống người dậy, mặc xiêm y rồi đi ra ngoài, rất nhanh đã trở lại. Thẩm Thư Dao kéo cổ áo của mình nhìn nhìn, quần áo đã được thay, trên người nàng cũng khô ráo mát mẻ, là Tạ Ngật đã giúp nàng lau sạch.
Sau gần hai tháng, nàng rất nhớ Tuệ Hương các nàng, vì vậy khi vào Lan Viên, mấy người liền ôm lấy nhau, ríu rít trò chuyện hăng say, vui vẻ không ngừng.
Cơn đói hành hạ, Thẩm Thư Dao cảm thấy mình có thể ăn hết một con trâu.
Nàng không nói, Tạ Ngật đến bây giờ cũng không biết. Này thì không có gì, nhưng hắn cũng 24 rồi, lại đi làm ca ca.
Tạ Ngật ăn một chút, không ăn quá nhiều, chỉ vừa đủ lưng chừng bụng thì ngừng. Khi Thẩm Thư Dao đã có chút sức lực, nàng hỏi: “Đã muộn như vậy, chúng ta còn lên đường không?”
Làm cho nàng muốn c·h·ế·t muốn sống, nàng đều khóc lóc xin hắn, hắn còn không buông tha cho nàng, thậm chí làm mạnh mẽ thêm. Hắn sao lại lợi hại như vậy?
Nhìn thời gian đã muộn, họ không thể không lên lầu xem thử, lần này hai người đều ăn ý, cùng nhau lên lầu.
Vừa lòng vừa lòng, nàng quá vừa lòng đi chứ, cho dù là phương diện kia, đều vượt qua phạm vi tưởng tượng của nàng, nàng thật sự quá vừa lòng!
Tuệ Hương nhìn qua cửa, thấp giọng nói: “Chủ quân mới lấy tiểu thiếp, người này mang thai rồi, mới được một tháng.”
Nam nhân dán vào bên tai nàng hỏi: “Thoải mái sao?”
Ngữ khí của bà thật ra mềm mại hơn trước. Nghe Tạ Ngật đang bận, liền cùng nàng trò chuyện vài câu rồi trở về, nói buổi tối sẽ lại trò chuyện nhiều hơn.
Thế nhưng hắn lại nhớ tới, còn có mấy loại chưa thử qua.
Tạ Ngật cười khổ, mặt còn phải cười làm lành.
A Tứ bực bội vò đầu, không còn hứng ăn nữa, “Ngươi đi đi, ta không đi.”
Tạ Ngật vốn đang uống nước, nghe xong lại không uống nữa, buông tách xuống nhìn nàng, Thẩm Thư Dao không né tránh, cười đến càng vui sướng.
Tạ Ngật tùy tiện ăn chút điểm tâm, rồi nằm nghỉ trên giường, che tay che chân cho nàng, nàng sợ lạnh.
Lúc này, tiểu nhị đưa cơm tới, ở bên ngoài gõ cửa, âm thanh rất lớn, hai người ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu.
Thiếu chút nữa “thủy mạn kim sơn”*, ngâm mình trong nước một đêm.
Khi Lâm thị đến, Tạ Ngật và Phó Ứng Thừa đang nói chuyện trong thư phòng, nàng đi tiếp đón Lâm thị.
Hai người đàn ông to lớn, ngày thường thô lỗ, nhưng lúc này lại vô cùng ăn ý, bước lên lầu, bước chân không hẹn mà cùng nhẹ nhàng, thật cẩn thận. Đến lầu hai, vẫn không có động tĩnh gì, không biết người trong phòng có tỉnh chưa. Hai người căng thẳng, hướng lên lầu đi, vừa mới lên tới lầu ba, bỗng nghe thấy một chút động tĩnh rất nhỏ.
“Chàng còn chưa biết a?”
Thẩm Thư Dao để các nàng tiếp tục bận trước, nàng một đường mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt. Tuệ Hương vâng một tiếng liền đi ra ngoài, nhân tiện khép cửa lại.
“Nàng ngủ đi.” Hắn giúp nàng lau là được.
Nam nhân quét mắt, cười cười có thâm ý khác, “Đúng là nên đổi.”
Tạ Ngật khẽ cử động cánh tay, để nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cúi đầu, ánh mắt lại tối sầm lại.
Cả hai bước chân khựng lại, nhìn nhau, sắc mặt xấu hổ, không nói gì liền vội vàng xuống lầu.
Thẩm Thư Dao trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên nói cái gì, lúc trước nói vậy với Lâm thị, cũng chỉ là hù dọa bà chút, không nghĩ một lời thành sấm, ứng nghiệm rồi, aiz.
____
Vì trước khi về không viết thư, nên mọi người trong Tạ phủ không biết họ hôm nay sẽ trở về, khi hay tin thì vui mừng đến mức suýt nữa nhảy lên, vội vã đi thông báo cho Lâm thị và Tạ Quần.
“Ta rót cho nàng chén nước.”
Sau nửa canh giờ, trên lầu lại yên tĩnh trở lại.
“Chàng thật là lợi hại.”
Xiêm y còn chưa mặc tốt đã nhảy xuống, nhảy đến trước mặt hắn, “Tiểu thiếp của phụ thân chàng mang thai, chàng phải làm ca ca rồi.”
Chất nhầy đặc sệt, hắn nhìn đến đỏ mắt, cả người nóng lên. Nhưng bận tâm thân thể của nàng, liền chịu đựng.
Lảo đảo lắc lư qua hơn nửa tháng, mấy người rốt cuộc tới được kinh thành.
Lúc này trong phòng, động tĩnh vẫn không ngừng, thậm chí còn ngày càng lớn hơn.
Phụ thân hắn già rồi còn có con.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.