Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chương 39


Cảnh sắc xung quanh như một bức tranh tuyệt đẹp, tuyết trắng phủ khắp nơi, trông như tiên cảnh. Mặc dù phong cảnh đẹp, nhưng đường lại rất khó đi. Xe ngựa phải di chuyển chậm rãi, mất thời gian hơn dự tính hai ngày.

Tạ Ngật đôi mắt dừng lại, tay đặt trên cổ thật không an phận, có chút ngứa ngáy. Hắn muốn kéo tay nàng ra, nhưng nhìn thấy Thẩm Thư Dao kiên trì, còn liếc mắt trừng hắn một cái, tựa như đang cảnh cáo.

“Ở trong túi quần áo, tự mình lấy đi.”

Vậy mà nàng cũng không tự giác được, dù ngoài trời lạnh như vậy mà vẫn kéo màn lên, cũng không sợ gió lạnh tràn vào. Hôm qua còn ồn ào than lạnh, hôm nay thì lại quên hết.

Tạ Ngật đành phải thu tay lại, cổ họng cử động lên xuống, nói: “Thích.”

Ra khỏi cửa chính, Lưu Nhất đứng bên ngoài chờ, thấy nàng ra tới vội vàng tiếp lấy rổ, hỏi nàng có phải đi về chưa?

Nàng cười tủm tỉm nói được, quay đầu liền muốn đi, ngay sau đó, tay bị người túm chặt. Thẩm Thư Dao cúi đầu nhìn một cái, ánh mắt mờ mịt, không hiểu ý hắn.

“Ừm.” Thanh âm thực nhẹ, ngữ khí lại kiên định.

Mới vừa nấu xong, còn nóng hổi bốc khói nghi ngút, bên trong thả một quả trứng gà cùng rau xanh, còn có chút hành cắt nhỏ, vừa nhìn liền muốn ăn.

Buổi chiều nghe chưởng quầy nói, miếu Nguyệt Lão có thể cầu con, thật linh nghiệm, rất nhiều người bên ngoài tới đều sẽ đi dạo xem. Cho dù không cầu con, cũng đến cầu chút gì khác. Nói tới mức Thẩm Thư Dao động tâm, liền muốn đi xem thử, nếu Tạ Ngật đi cùng nàng thì tốt rồi, không đi cũng không sao cả, nàng tự mình đi chút.

Công tử thế gia đại tộc, nào có tư cách nói chuyện yêu đương.

Chương 39: Chương 39

Nàng để chén lên bàn, nói: “Làm cho chàng chén mì, ăn đi.”

Bọn họ ở khách đi3m, lấy cớ tới thăm người thân, miễn cho người khác hoài nghi.

Nếu là trước kia, người khác hỏi hắn lời này, hắn nhất định khịt mũi coi thường, trước mắt Thẩm Thư Dao hỏi hắn, Tạ Ngật chỉ muốn trả lời đàng hoàng.

Chút tâm tư nàng về điểm này toàn viết ngay trên mặt, tâm sự gì cũng đều giấu không được, liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả nhiên, hỏi xong liền trầm mặc, Tạ Ngật nhìn nàng, như đang tự hỏi.

Đầu nàng chui vào ngực hắn, có vài phần ngượng ngùng.

Lúc ấy vì tiện vào ở, Tạ Ngật thuê luôn mấy gian cách vách, bọn họ ra vào cũng tiện.

Nam nhân từ phía sau nàng vươn tay, buông màn xe xuống, đồng thời ôm nàng vào ngực, hỏi: “Lạnh không?”

Nàng chu môi, hoài nghi Tạ Ngật cố ý trêu ghẹo mình, biết rõ nàng không biết xuống bếp còn nói như vậy, không phải trêu đùa thì là cái gì!

Hôm sau, Thẩm Thư Dao tỉnh lại không thấy Tạ Ngật, nghe Lưu Nhất nói hắn đi bến tàu, còn việc vì sao đi, Lưu Nhất chưa nói.

Ban ngày ngủ nhiều, tới ban đêm liền không ngủ được, Thẩm Thư Dao bảo tiểu nhị nấu hai chén canh tới, bưng cho Tạ Ngật ăn. Tạ Ngật vừa trở về, giờ ở trong phòng A Tứ, đóng cửa lại không biết nói cái gì.

A, hoá ra là ý này.

Thẩm Thư Dao ngước mắt, nhìn chằm chằm cái cằm sạch sẽ của hắn, nói: “Tạ Ngật, chàng thích ta không?”

Nàng gãi đầu nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu cũng không nhớ gặp qua ở đâu, nàng hỏi Lưu Nhất: “Ay, ngươi nhìn người kia xem, quen mắt không? Có phải gặp qua ở đâu không?”

“No rồi.”

Nàng mở to mắt, ánh mắt chờ đợi, theo sau thấy Tạ Ngật thở dài, nói: “Xin lỗi, bảo Lưu Nhất đi theo nàng đi, có thể bảo vệ nàng.”

Thời gian giữa trưa, mấy người rốt cuộc tới được Hồ Châu. Hồ Châu thời tiết cũng như thế, trời băng đất tuyết, bông tuyết nhỏ nhắn, nhưng tuyết đọng không tan, đều rét lạnh như nhau.

Đáp án trong dự kiến, Thẩm Thư Dao cũng không tính là quá thất vọng, điều chỉnh lại cảm xúc là tốt rồi.

“Nàng thích nam nhân thô t ục?”

Nàng nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm: “Khoác lác.”

Nàng ngã xuống giường ngủ, tâm tình rất kém, chỉ là nghĩ đến ngày mai ra ngoài chơi, cũng không đến mức tệ như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không đợi Thẩm Thư Dao lên tiếng, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Nhất xuất hiện trước mắt.

Thẩm Thư Dao vừa lòng, tay bắt đầu đi xuống, vuốt v3 ngực hắn, “Ta cũng thích chàng.”

Thẩm Thư Dao dẩu môi, bán tín bán nghi nhìn hắn. Tạ Ngật bất đắc dĩ, cười nói: “Giờ mà ta hứng thú ngẩng cao, đến lúc đó đừng xin tha.”

Nàng đứng ở ngoài cửa nghe một lúc, chẳng nghe thấy cái gì, nhưng lại bị Tạ Ngật dọa sợ.

“Vậy chàng để lại ngân phiếu cho ta.”

Tạ Ngật giải thích nói: “Cùng nhau trở về phòng.”

Nghỉ ngơi một buổi trưa, Tạ Ngật mang theo A Tứ cùng Lưu Nhất ra ngoài, để nàng một mình ở khách đi3m. Mấy ngày liền ngồi ngựa xe mệt nhọc, toàn thân thật sự mệt mỏi, cả người gầy đi một vòng, trước mắt tới Hồ Châu rồi, Thẩm Thư Dao quyết định chiều theo chính mình.

“Đúng vậy, là ta nấu, mau ăn đi.”

Sắc mặt nàng ngay lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn xuống, khiếp sợ trợn tròn mắt, “Chàng mới 23, đã không có tinh lực rồi, tinh lực chàng đâu?”

“Không lạnh.” Nàng nói rồi chui vào lòng hắn cuộn mình trong đó.

Thẩm Thư Dao đưa tranh cho Tạ Ngật xem, “Ta chưa thấy qua, ai vậy a?”

“Ngày mai ta muốn ra ngoài đi chơi, chưởng quầy nói mai có hội chùa, chàng có đi hay không?”

Nam nhân híp híp mắt, ánh mắt đảo qua cửa, lấy lại bức hoạ, nói: “Đương nhiên nàng chưa từng nhìn thấy rồi.”

Tạ Ngật lắc đầu cười cười, động tác vẫn như cũ không nhanh không chậm, cứ làm theo ý của mình. Một chén mì ăn xong, bụng no rồi, trên người cũng ấm áp.

Qua nửa khắc, người mơ mơ màng màng ngủ, Tạ Ngật quay đầu lại nhìn nàng một cái, không tiếng động thở dài. Hắn là nam nhân, đang tuổi tráng niên, d*c vọng như nước lũ, chắn đều ngăn không được, chỉ là trước mắt thời kỳ đặc thù, không thể không nhẫn nại. Chờ án này kết thúc, chỉ sợ nàng phải khóc lóc nói không cần.

“Ai?”

Lần đầu tiên cầu con bái thần, nàng không biết làm lắm, nhìn động tác người bên cạnh, nàng liền làm theo. Dùng nhiều thời gian hơn người khác một chút, người phía sau liền không vui, thấy nàng chậm chạp.

Áo ngoài cởi ra, tiện tay đặt ở một bên, tiếp theo ngồi xuống bên cạnh nàng, “Ta đang nhẫn nại mấy ngày này, đừng quyến rũ ta.”

Ngồi không nhàm chán, đôi mắt liền ngắm tới ngắm lui, ngay sau đó, ánh mắt đứng lại. Dừng trên người một nam tử, là nam tử trung niên dáng người hơi béo, đầy mặt râu quai nón, có chút quen mắt.

Lúc này, nhiệt độ trong xe so với ngoài trời ấm áp rất nhiều. Tạ Ngật thân thể khỏe mạnh, tay chân ấm áp, không cảm thấy lạnh. Thẩm Thư Dao thì không giống vậy, mới tháng 11 mà nàng đã phải ôm bình nước nóng, huống chi lúc này tuyết rơi dày, nàng sợ cơ thể mình không chịu nổi.

Tạ Ngật cười, “Không phải ý này, là gần đây bận quá, không muốn phân tâm mà thôi.”

Phân phó tiểu nhị mang đến lửa than, lại lấy trà ngon cùng điểm tâm, tìm hai quyển sách ngồi xem, hết thảy chuẩn bị xong, Thẩm Thư Dao liền như vậy ngồi trong phòng đọc sách. Nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, uống trà nóng ấm, miễn bàn có bao nhiêu sung sướng.

Lưu Nhất tìm tòi trong đám người, sau đó thấy nàng chỉ tay về phía người kia, “Quen mặt.”

Sau khi về phòng, Thẩm Thư Dao vội vàng tắm gội rửa mặt, thay xiêm y ở trên giường chờ hắn. Tạ Ngật nghiêng đầu, nhìn người nằm với đôi mắt hàm chứa nước xuân, ánh mắt liễm diễm, lắc đầu bật cười.

Tạ Ngật cười đồng ý, vốn dĩ cũng không định muốn nàng hỗ trợ, nàng nghỉ ngơi là được.

Thẩm Thư Dao gật đầu ừ một tiếng, dùng cơm sáng xong liền đi miếu Nguyệt Lão, đi rồi mới biết được, hội chùa rất náo nhiệt, thật nhiều người a, không hề kém so với kinh thành.

Mấy người sắc mặt dịu đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tạ Ngật nói hai câu, để bọn họ rời đi trước, A Tứ Lưu Nhất vừa đi, phòng trong liền chỉ còn hai người bọn họ.

Tạ Ngật ăn quá ưu nhã, đôi tay đẹp kia cầm chiếc đũa, như là cầm đồ vật gì trân quý vậy, làm cho cặp đũa kia cũng có vẻ trân quý.

Nàng nhìn thấy lại thăm dò hỏi: “Không uống canh sao?” Nàng khi ăn mì thì sẽ uống luôn nước lèo.

“Nàng làm?”

Nàng chớp mắt, giấu đi sự mất mát, thật mau lại ngửa đầu cười, “Không sao đâu, ta tự mình đi cũng vậy.”

Ngực hắn chấn động, là âm thanh vui sướng.

Năm nay mùa đông đón chào trận tuyết lớn đầu tiên, tuyết rơi như lông ngỗng, nhẹ nhàng bay giữa không trung. Chúng phủ lên bụi cỏ một lúc rồi chuyển thành màu bạch ngân, tạo thành một lớp dày đặc.

Tạ Ngật một bên cởi đai lưng một bên nói: “Ngủ đi, không có tinh lực làm cái khác.”

Giây lát, giọng nói nữ tử ngọt ngào ôn nhu từ ngực phát ra: “Tạ Ngật, tới Hồ Châu rồi ta không giúp chàng tra án được, quá lạnh, ta muốn ở trong phòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thần bí như vậy, ước chừng là người có liên quan tới án kiện, Thẩm Thư Dao biết giữ đúng mực, ngượng ngùng thu tay, không hỏi tiếp nữa.

“Ta là nói khi ăn, không bao gồm mấy mặt khác.”

Nàng xin hương, chuẩn bị đi cầu con, kết quả người quá nhiều, còn phải xếp hàng. Xếp nửa canh giờ mới đến nàng.

“Thích từ lúc nào?”

Tạ Ngật là tới để phá án, nàng biết, đối với việc được cùng Tạ Ngật ra ngoài chơi, Thẩm Thư Dao không ôm hy vọng gì lớn, chỉ là hỏi một chút.

Tới Hồ Châu đã hai ngày, nàng có chút buồn chán, muốn ra ngoài đi lại một chút, vừa lúc tuyết ngừng, hai ngày này thời tiết đẹp, nàng liền đợi không nổim

“Ta mới không có đó.” Nàng phiền, luôn cảm thấy Tạ Ngật đang lừa nàng.

Nàng lắc đầu, ngồi trên tảng đá bên ngoài nghỉ ngơi. Phía sau chính điện có cây hứa nguyện, nàng nghỉ ngơi xong rồi liền đi qua hứa nguyện, chưởng quầy nói rất linh. Nàng đến thử xem.

Thôi được, Thẩm Thư Dao cũng không miễn cưỡng, lười nhác vươn vai, đi tới một chút. Lắc qua lắc lại liền đến bên cạnh án thư, dư quang thoáng nhìn một bức hoạ đặt trên bàn sách, là vẽ người.

Thẩm Thư Dao cuộn mình trong chiếc áo khoác dày, nhẹ nhàng vén màn xe lên một chút để nhìn ra ngoài. Tuyết rơi như tơ liễu, trải rộng trên bầu trời, thật là đẹp. Một bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống mũi nàng, rồi nhanh chóng tan chảy, cảm giác lạnh lạnh nơi đầu mũi nhưng cũng rất dễ chịu.

Thẩm Thư Dao nhẹ nhàng vuốt v3, đụng vào thế này chơi rất vui, còn rất gợi cảm.

Thẩm Thư Dao mím môi nhìn hắn, gương mặt hồng nhuận, được chăm sóc tốt mấy ngày, hai má lại núng nính, nhìn có vẻ bóp rất thích tay.

Mấy ngày trước đó, khi Tạ Ngật trở về, nàng đã ngủ từ sớm, bây giờ nói muốn cùng nàng trở về, Thẩm Thư Dao vui như nở hoa.

Cứ như thế trôi qua hai ngày, tuyết ngừng, tinh thần nàng cũng tốt lên. Chỉ là không thấy được Tạ Ngật, mỗi ngày đến khuya mới trở về, thật sự bận rộn. Chưởng quầy khách đi3m cùng tiểu nhị đối với nàng muốn gì có nấy, muốn gì đều thỏa mãn nàng, chủ yếu là bởi vì bọn họ đưa nhiều bạc, cho nên chưởng quầy rất nhiệt tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng nhếch miệng, nói: “Cứ ăn như chàng, đồ ngon cũng không muốn ăn nữa, chàng ăn miếng to vào, há miệng thật to ấy!”

Tạ Ngật mặc ít hơn nàng, nhưng cơ thể lại rất ấm áp, ôm nàng vào chỉ thấy ấm áp vô cùng. Thẩm Thư Dao thích được Tạ Ngật ôm, hoàn toàn không cảm thấy lạnh, có lúc còn cảm thấy quá ấm áp, đến mức có thể ra mồ hôi.

Tim nàng lộp bộp một chút, chột dạ nói: “Là ta.”

“Không biết.” Chuyện thì yêu ai có thể nói rõ ràng chứ.

Tạ Ngật nhìn chén, lại nhìn sang nàng, hiểu được nàng đang nói xạo, cũng không vạch trần nàng. An tĩnh ngồi xuống, chuẩn bị ăn chén mì này. Hắn bận rộn bên ngoài một ngày, thật sự đói bụng, chén mì này tới thật đúng lúc.

Trên bức hoạ là một nam nhân trung niên, để râu quai nón, ánh mắt sắc bén, nhìn không giống người tốt.

Bộ dáng kia, nhìn thì tuổi vẫn còn nhỏ, tính tình cũng không nhỏ a. Người nọ thấy nàng quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn không dễ chọc, lẩm bẩm không hé răng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm, “Nhanh lên được chưa, phía sau còn chờ đây này.”

Nàng tò mò, cẩn thận đoan trang cầm tới, hỏi: “Đây là ai a?”


Nàng không hài lòng, nhìn lên cổ hắn, ngón tay mềm mại vuốt v3 qua lại yết hầu hắn, “Không được, ta muốn chàng nói ra.”

Thẩm Thư Dao quay đầu lại trừng mắt, “Gào cái gì, lại gào nữa thì ta đứng đây một ngày.”

Thẩm Thư Dao xách rổ lên, hướng nàng ta hừ một tiếng, chút thời gian này cũng chờ không được, làm thế nào kiên nhẫn chờ con?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chương 39