Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
Thẩm Thư Dao nuốt ngụm nước bọt, nghe hiểu rồi, nàng không bài xích việc này, nói sảng khoái cũng xác thật sảng khoái, nhưng mấu chốt là…
Lâm thị nói chỉ là lời dễ nghe, nghe một chút liền thôi, cũng không thể coi là sự thật, nếu không chính nàng cũng choáng váng.
Dứt lời, giữa mày Tạ Ngật giãn ra, nói: “Đừng phiền toái.”
Aiya, nàng ngủ không được a, giúp Tạ Ngật nạp một vị thiếp, ngủ được mới là lạ.
Hắn cho rằng Thẩm Thư Dao đang đợi hắn, kết quả là vừa vào đã thấy, người ở trên giường, ngủ nhưng thật ra không ngủ, mở to mắt to nhìn hắn tiến vào, lại nhìn trở về.
Bữa tối Thẩm Thư Dao không ăn mấy miếng liền buông đũa, tâm tình không tốt, sắc trời chưa tối liền lên giường nằm. Thường ngày Tạ Ngật chưa trở về, nàng sẽ lấy sách đọc chờ hắn, bây giờ hoàn toàn không có tâm tình này. Giả vờ một năm, có khi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Từ buổi chiều Như Ý vào cửa, Lan Viên người đến người đi, nói chuyện làm việc tay chân nhẹ nhàng, rốt cuộc nhiều thêm một người ngoài, các nàng càng đề phòng.
“Ngủ đi, đều mệt mỏi rồi.”
Lâm thị ở U Liên Uyển, có chút khoảng cách với Lan Viên nơi nàng ở, đi qua có chút phí thời gian, nàng đi vững vàng, bước chân không mau. Trên đường gặp hai vị công công và di nương, chậm trễ một lúc.
–
Cô nương sợ hãi hành lễ, không ngẩng đầu nhìn nàng.
“Có phúc hay không, phải xem tạo hóa của chính nàng nữa.”
Tìm nữ tử đàng hoàng, tốt hơn một xướng kỹ, Thẩm Thư Dao có thể chấp nhận.
Thẩm Thư Dao trầm mặc, ngượng ngùng thu hồi tay, kết quả mới vừa rụt lại, tay đã bị người bắt lấy. Tạ Ngật không biết khi nào trợn mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
“Người yên tâm, cả viện đều là người của chúng ta.”
Thanh âm trầm thấp, “Mũi tên đã bắn thì không thể quay lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rét tháng ba lợi hại, thân thể nàng không tồi, thế nhưng cũng bị lạnh, hiện giờ đã qua bảy tám ngày, gần như cũng khỏi rồi.
Nàng nâng ly nhấp một ngụm, ngay sau đó hai mắt sáng ngời, khen ngợi nói: “Thanh đạm, không mất đi hậu vị thanh thuần, trong miệng lưu hương, trà ngon.”
Tạ Ngật không nói chuyện, yết hầu lên xuống hai cái, xoay người đi tắm.
Người đã bị đưa đi, Thẩm Thư Dao hoàn toàn không còn sức lực, nằm dài ở mặt bàn thở dài, Tuệ Hương nhẹ nhàng tới gần, hỏi: “Thiếu phu nhân, ngươi tính làm sao bây giờ?”
“Buổi tối xem sổ sách, quên nấu canh giải rượu, ta bảo phòng bếp đi chuẩn bị.”
Lâm thị ngẩng đầu, vẫy tay với nàng, ý bảo nàng tới gần, “Tới đây, để thiếu phu nhân nhìn một cái.”
Quả nhiên, Lâm thị nói còn chưa dứt lời, tiếp theo lại quan tâm nói: “Nhưng thật ra ngươi, hình như có hơi gầy chút, có phải trước đó vài ngày bị phong hàn, còn chưa khỏi hẳn?”
Trường hợp nhiệt tình khách sáo hàn huyên như vậy, Thẩm Thư Dao diễn đã một năm, từ lâu đã thuần thục như nước chảy. Ngay cả biểu cảm dương môi cười, đều là luyện trước gương, tìm không ra một tí sai nào. Chỉ là bản thân nàng cảm thấy cười có phần giả, tuy vậy cũng không sao, người khác nhìn không ra là được.
Lại rất là cảm khái nói: “Ngươi hiểu chuyện như vậy, ta cũng an tâm rồi. Ngày sau Ngật Nhi ở triều đình bận rộn, có ngươi ở phía sau, hắn cũng có thể thoải mái yên tâm mà làm việc.”
Dứt lời, Lâm thị quay đầu sang, chăm chú nhìn nàng, “Như vậy đi, ta giúp ngươi tìm kiếm một người, ngươi nhận về, lúc bận rộn bảo nàng giúp đỡ, ngươi cũng nghỉ ngơi hưởng thụ chút.”
Giờ đến phiên nàng kinh ngạc, nàng chỉ là thử một chút, cũng không phải thật sự muốn cái kia nha.
Nàng không muốn cùng nữ tử thanh lâu ở dưới cùng một mái hiên.
Nhấm nháp xong không quên nịnh Lâm thị, “Trà của U Liên Uyển chính là tốt, mỗi lần tới đều có lộc ăn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Công công Tạ Quần có hai vị thị thiếp, tuổi còn trẻ, vẫn còn phong thái, khí chất. Khi nói chuyện che môi cười duyên, mang theo một cảm giác tục tằng, đáy mắt các nàng là thần sắc xem diễn, Thẩm Thư Dao đương nhiên là nhìn thấy. Điều này càng xác minh phỏng đoán của nàng, Lâm thị tìm nàng, sợ là không chuyện tốt. Nàng cũng lười cùng các nàng so đo, rốt cuộc hai vị di nương không có con cái, mà Tạ phủ sau này là Tạ Ngật định đoạt, có thời điểm sẽ là các nàng lấy lòng mình.
Hay là nói, hắn ở bên ngoài đã ăn no.
Thẩm Thư Dao giật mình, biểu cảm hơi mất tự nhiên, thế nhưng đảo mắt một cái thần thái liền khôi phục như thường. Nàng biết, Lâm thị bắt đầu nói chuyện chính.
Ách giọng hỏi: “Không mệt sao?”
“Này là trà giữa trưa vừa đến, ta lập tức sai người thỉnh ngươi lại đây, mau, nếm trước một ngụm.”
Nói đến đây mà lại không nghe hiểu ý, nàng chính là ngốc tới lợi hại, trước đó Thẩm Thư Dao đã đoán được không có chuyện gì tốt, quả nhiên a, một năm qua đi, rốt cuộc nhịn không được nhét người vào Lan Viên. Làm sao bây giờ?
“Trở về hẵng hỏi, còn có rất nhiều thời gian.”
Thủ vệ, nha đầu U Liên Uyển thấy người tới, vội vàng đi vào thông báo, đợi nàng vào cửa, liền thấy Lâm thị ở phía trên ngồi, mang ý cười vẫy tay với nàng.
Nàng giấu mình trong chăn, lộ ra cái đầu tròn tròn, khuôn mặt nhỏ không trang điểm trong sáng không tì vết, cặp mắt kia xinh đẹp lại linh động, thời điểm nhìn hắn liếc mắt đưa tình.
Nói một phen làm mặt mày Lâm thị hớn hở, đáy lòng băn khoăn về điểm này trong tức khắc biến mất, trước khi vào cửa, nàng lo lắng Thẩm Thư Dao có phải cũng giống Thẩm phu nhân, là đồ ghen tị, nhưng trước mắt lại tốt, cuối cùng một chút lo lắng cũng không có. Thẩm Thư Dao a, là người khoan dung rộng lượng.
Thẩm Thư Dao nhìn người đánh giá xong, hỏi: “Tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Thư Dao quay đầu lại, mỉm cười với Lâm thị, “Mắt nhìn của mẫu thân chính là tốt, dáng người cùng diện mạo đều là nhất đẳng, nhìn là biết có phúc.”
Tạ Ngật không hé răng, dư quang đảo qua phía trên bàn, không nhìn thấy canh giải rượu mà nàng nói, mặt mày lạnh đi vài phần. Thẩm Thư Dao ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, mới nhớ tới vừa rồi quên cái gì.
Nếu là lúc ấy Tạ Ngật thái độ cường ngạnh, nàng cũng sẽ thuận theo đồng ý.
“Mẫu thân trong lòng nhớ tới ta, ta thật sự vui mừng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi tay Lâm Thị chồng lên nhau đặt ở trên đùi, bộ phục sứctrên đầu theo động tác gật đầu mà lung lay hai cái, ngữ điệu càng mềm lại, “Cưới được ngươi làm vợ, là phúc của hắn.”
Thành hôn một năm, Tạ Ngật liền không đổi tư thế mới, có mỗi có sức lực có ích lợi gì, cũng không biết đa dạng. Cả ngày chỉ có thế, nàng cũng đã ngấy rồi, nhưng nàng không thể nói, sẽ làm hỏng hình tượng của nàng ở trong lòng Tạ Ngật, hắn lại cảm thấy nàng ph óng đãng.
Như Ý bị mang về Lan Viên, mấy người Tuệ Hương nhìn liếc mắt một cái đã biết là chuyện gì. Bầu không khí ngày xưa vui đùa ầm ĩ nháy mắt biến mất, thay vào đó là không khí ngưng trọng.
Biết rồi, ngài mệt mỏi.
Thẩm Thư Dao chỉ cười mà không nói, thầm nghĩ, nàng là người an phận, chỉ cần không nhằm vào nàng, nàng liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Hy vọng thiếp thất hậu trạch cũng có thể như nàng, đừng không có việc gì lại gây sự.
Nàng là vì giữ gìn đoan trang hình tượng, hắn vì cái gì vậy hả?
Thẩm Thư Dao ngáp, nghe tiếng nước chậm rãi có chút buồn ngủ, đợi người xốc lên chăn gấm, nàng lại tỉnh. Mới vừa tắm gội nhiệt độ cơ thể mang theo lạnh lẽo, nàng hít một hơi khí, cách xa chút.
Uống rượu không nhiều lắm, chỉ là lời nàng nói, Tạ Ngật đều nhớ rõ, cho nên yên tâm hơn, trước mắt trở về không nhìn thấy, có chút kinh ngạc thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn cửa, ánh sáng sáng ngời chiếu vào cửa, có chút chói mắt, Lâm thị liền híp híp mắt, thần sắc nghiêm túc vài phần.
“Uống thuốc do Vương đại phu kê, tốt hẳn rồi ạ.”
Chương 2: Chương 2
“Mới vừa rồi Ngật Nhi đã tới một chuyến, ta thấy những năm gần đây nó khỏe hơn chút, tinh thần cũng tốt, ngươi có lòng rồi.”
Lâm thị gật gật đầu, quay đầu phân phó Triệu mụ mụ đem người mang vào, để thiếu phu nhân nhìn một cái.
Lâm thị nghe nàng nói tới vui vẻ, cười đến khom khom lưng, liền nói hai câu khen miệng nàng ngọt, biết dỗ người. Tiếng cười nhỏ lại, Lâm thị từ từ bình tĩnh, lại nói: “Các ngươi không hổ là phu thê, lời nói ra nói đều giống nhau như đúc.”
“Ta muốn chờ ngài trở về.”
18 tuổi, so với nàng nhỏ hơn một tuổi, Thẩm Thư Dao gật đầu, đang muốn hỏi nhiều thêm hai câu thì Lâm thị lên tiếng.
Tạ Ngật một lòng lo việc nha môn, Lan Viên hiện giờ chính là địa bàn của nàng, không có người ngoài. Trừ phi Tạ Ngật thay đổi người, bằng không a, về sau vẫn là nàng định đoạt như cũ.
Đôi mắt nhìn ngắm qua đi, Tạ Ngật nhắm mắt lại ngủ, thần sắc thoạt nhìn có phần mỏi mệt. Thẩm Thư Dao bắt đầu nghĩ, sau khi nàng bị phong hàn hai người đã không thân cận, đến bây giờ cũng đã mười ngày, hắn không muốn sao?
Thẩm Thư Dao đón nhận thần sắc đoan trang của Lâm thị, cong môi cười, ngữ điệu ngọt thanh trước sau như một, “Mẫu thân một lòng tính toán vì con, nào có không cảm kích, lại nói tới, đã là người mẫu thân chọn, tất nhiên là tốt, mắt nhìn của người, không sai được.”
Lời nói có ẩn ý, Tạ Ngật lại không nghe ra, túm tay nàng đem người kéo vào trong lòng ngực.
“Mau tới mau tới đây, long viên thắng tuyết vừa tới, tới nếm thử.”
Lâm thị đánh giá nàng, giữa mày hơi nhíu, ngoài miệng vẫn quan tâm như cũ nói, “Vương đại phu y thuật tốt, hắn nói tốt hẳn đó là không đáng ngại.”
“Nô tỳ Như Ý, năm nay mười tám.”
Tuệ Hương là đại nha hoàn, so Tuệ Hoa các nàng trầm ổn hơn, chủ tử nói một câu liền hiểu ý của nàng.
Còn có thể làm sao, nếu không muốn, còn không phải là nói cho người khác, nàng hiền huệ là giả vờ sao, khó mà làm được, không phù hợp tính cách nàng.
“Người mang về rồi, còn có thể làm sao bây giờ, cứ đợi xem trước, các ngươi chú ý một chút”
Căn phòng yên tĩnh, cạnh cửa ánh sáng ảm đạm, Triệu mụ mụ đem người đến.
Đôi mắt tối sáng ngời, “Mẫu thân nói phải.”
Lưu mụ mụ là quản sự tiền viện, tuổi lớn lại trầm ổn, nàng tin được.
“Về sau về trễ đừng chờ, nàng cứ ngủ trước.”
Thế nhưng việc này phải trách nàng, thời điểm mới vừa thành hôn không lâu, Tạ Ngật muốn đổi tư thế, là nàng giả vờ quá mức, lắc đầu nói không cần, không thích, kết quả Tạ Ngật cũng như cái đầu gỗ, nàng nói không cần liền thật sự không cần, một cái tư thế dùng suốt một năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thư Dao duỗi tay vẽ xoắn ốc trên cơ bụng cứng rắn, ý tứ đủ rõ ràng. Thân mình nam nhân lập tức cứng đờ, hít hà một hơi, thân mình cứng cỏi gắt gao nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Duỗi tay không đánh người tươi cười, Lâm thị nhiệt tình như thế, nàng không dám không cho mặt mũi, miễn cho người nói ra làm bẩn thanh danh nàng. Thẩm Thư Dao cong mặt mày, quy quy củ củ hành lễ, lúc này mới ngồi xuống. Lâm thị xem ở trong mắt, tương đối vừa lòng.
Thẩm Thư Dao buông chén trà lạnh, nghiêng đầu nhìn xem, không phải vị hoa khôi kia, là cô nương nàng chưa thấy qua, vẻ ngoài không yêu diễm, mà là uyển chuyển tú lệ. Giờ phút này nàng ta vào cửa trộm liếc mắt đánh giá nàng một cái, thấy Thẩm Thư Dao cũng vẫn đoan trang ngồi đó, lập tức cúi đầu, có vài phần khiếp sợ.
“Hắn là phu quân con, dĩ nhiên phải có lòng, đây là việc con dâu nên làm.”
Ứng phó xong Lâm thị, cả người nàng đều bị đào rỗng, mỏi mệt thật sự. Thẩm Thư Dao vô lực phân phó: “Đem người dàn xếp cho tốt, Lưu mụ mụ làm đi.”
“Cũng khó trách ngươi gầy yếu, bên trong ngoài phủ đều cần ngươi xử lý, lao công tổn sức. Lan Viên lớn như vậy chỉ có mình ngươi hầu hạ, đến cái người giúp đỡ đều không có, từ khi ngươi vào cửa, là ta thương ngươi như con gái, nhìn ngươi vất vả như vậy, ta đau lòng a.”
Thẩm Thư Dao hơi rũ đầu, lộ ra một khúc cổ trắng nõ, hơi hơi cong, mười phần mê người. Nghe vậy ngước mắt, dịu dàng thoả đáng tươi cười, Lâm thị thấy càng thêm vừa lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.