Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Phật Y Quy Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Chương 15
“Công tử hôm qua đi hậu viện trượt chân, thiếu chút là té ngã, ngài cảnh cáo ta nếu có lần sau, liền đuổi khỏi Tạ phủ.”
Người chưa vào cửa, Tuệ Hương liền bước nhanh đi tới, thấp giọng nói: “Đại nhân đã trở lại, mới vừa hỏi người đâu.”
Thẩm Thư Dao quét mắt đại khái, đem thiệp đặt ở một bên, bưng lên mới vừa uống ngụm nước ấm vào cổ. Trần Thục Di mong nàng ngày mai có thể gặp mặt một lần, cụ thể chuyện gì thì chưa nói, thế nhưng nàng đoán được đại khái, là cùng Tạ Tuấn có quan hệ.
Xa phu kêu lên một tiếng, đánh roi thúc ngựa chạy vội.
“Ngươi cũng đừng nói sai lời trước mặt quản sự.”
“Tẩu tẩu, Thục Di gần đây không để ý tới ta, người có thể giúp ta cho nàng truyền lời tới nàng không?”
Nàng ngậm nước ngẩng đầu, một ngụm nuốt xuống, rũ mắt suy nghĩ sâu xa nửa khắc. Hai người bọn nàng đã chút thời gian không gặp, theo lý thuyết gặp một mặt cũng không sao, nhưng chuyện lần trước vẫn trước sau ở trong lòng nàng, làm nàng nghẹn khuất vài ngày, cho nên trước mắt đưa thiệp cho nàng, Thẩm Thư Dao có trực giác không phải chuyện tốt.
Hắn trở về trước tiên xem Hiểu Hiểu, tốt thật, Tạ Ngật quả thực bị nữ nhân hậu viện câu hồn.
“Tẩu tẩu, người lời này là có ý gì?”
Nàng đã tới chậm, có chút ngượng ngùng, “Có chút việc trì hoãn.”
Nói có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không thể không nói.
Tiểu nha đầu thở dài, an ủi vỗ vỗ nàng vai, thanh âm so với vừa rồi thấp rất nhiều: “Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng nói chuyện lung tung, tâm nhãn quản sự rộng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
–
Hôm sau lúc đang quét tước phía sân sau, các tỷ muội ngày thường không thân cận với nàng cũng lại gần hỏi chuyện: “Hôm qua A Tứ tìm ngươi có chuyện gì vậy? A, mau nói mau nói.”
Mới ra khỏi cổng Tạ phủ, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, mưa to bất ngờ đổ xuống. Thẩm Thư Dao vốn thích yên tĩnh, tâm trạng không tốt, lại thêm việc Tạ Tuấn làm trì hoãn thời gian của nàng, nếu không mất thì giờ nói chuyện thì nàng đã sớm đi rồi.
Thẩm Thư Dao càng nghĩ càng phiền, thu hồi mắt chậc một tiếng, sắc mặt rõ ràng bực bội bất an, ở trong đình ngồi một lát, liền đứng dậy trở về. Trước khi cất bước cuối cùng nhìn Hiểu Hiểu một cái, không biết suy nghĩ cái gì.
Thẩm Thư Dao ngã xuống giường một cái, giày thêu không kịp cởi, liền như vậy chân cọ xát cho rớt xuống, sau đó hữu khí vô lực dặn dò Tuệ Hương: “Ta ngủ một lát, đừng quấy rầy ta.”
Thẩm Thư Dao ở nơi xa ngừng lại một lát, hỏi Tuệ Hương người nào là Hiểu Hiểu, Tuệ Hương chỉ cho nàng xem, thoáng nhìn từ xa là một thân ảnh nhỏ xinh, khuôn mặt mơ hồ, quá xa nên nhìn không thấy rõ.
Nói xong, Thẩm Thư Dao định rời đi, nhưng Tạ Tuấn lại chặn nàng lại, rõ ràng không muốn để nàng đi. Thẩm Thư Dao ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt chất vấn, như muốn biết hắn có chuyện gì không. Nếu không có việc gì, thì đừng lãng phí thời gian của nàng.
Thẩm Thư Dao liếc nhìn hắn một cái, khuôn mặt lạnh lùng rồi không thèm nhìn lại.
“Tạ đại nhân nhà ngươi cũng không thể tin?”
Hiểu Hiểu liếc nàng liếc mắt một cái, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì lớn.”
Thẩm Thư Dao không muốn quá thương cảm cho nàng, nhưng có một số lời nếu không nói sẽ cảm thấy không thoải mái. Nàng li3m môi dưới, nói: “Con gái tuổi xuân chỉ có mấy năm, ngươi phải chờ đến bao giờ? Chờ thêm vài năm nữa, ngươi tuổi sẽ lớn, khó mà tìm được người thích hợp. Tạ Tuấn thì khác, dù cho thêm năm năm, hắn vẫn có thể tìm được người tốt.”
Thiếu phu nhân đi rồi, nha hoàn quét tước rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng thiếu phu nhân ngồi ở trong đình hóng gió không nói một lời, nhưng dưới mí mắt chủ tử làm việc, tóm lại không dễ chịu.
“Mới vừa rồi Trần cô nương sai người đưa thiệp tới, người muốn xem một chút không?”
Chương 15: Chương 15 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng cắn một miếng bánh hoa hồng, thử thăm dò nói: “Nếu không ngươi nghe theo lời Trần thúc thúc, dù sao hôn nhân là chuyện đại sự, nếu hai nhà trưởng bối không đồng ý, chuyện hôn nhân cũng khó mà thành.”
Thành hôn một năm, trước giờ cũng không có lúc đặc biệt nhiệt tình, đương nhiên trừ lúc ở trên giường. Là tính cách như vậy, hay bởi vì trong lòng không có nàng?
“Đi nhanh chút, đừng bị mưa xối vào.”
Hiểu Hiểu trộm nhìn một cái, tim đập thật nhanh.
Đối mặt với Tạ Tuấn quan tâm, Thẩm Thư Dao phản ứng không quá lớn, thần sắc nhàn nhạt đáp câu: “Không ngại, có mang theo dù.”
Vừa trở về, nàng lại quay đầu định đi, đáng tiếc vừa mới xoay người, Tạ Ngật liền từ thư phòng bước ra, liếc mắt một cái là đã thấy nàng.
Thẩm Thư Dao nhớ lại lời Tạ Tuấn nói trước khi rời đi, nàng đoán ra phần nào, nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng: “Thục Di, ngươi có phải có chuyện gì muốn nói với ta không?”
Nàng cứ việc nói thẳng, lười đến ngày sau tốn nhiều miệng lưỡi. Thẩm Thư Dao suy nghĩ nửa khắc, lại nói: “Hoặc là, ngươi nên ngẫm lại, các ngươi thích hợp hay không?”
Quy củ Tạ phủ thật nhiều, tiền viện cùng hậu viện ngăn cách, nha hoàn, gã sai vặt không thể tùy tiện điloạn, nha hoàn hậu viện là tuyệt đối không thể vào tiền viện, trừ phi chủ tử phân phó. Mà ở tiền viện làm việc, cơ bản là nha hoàn nhị đẳng, cùng nha hoàn hậu viện tam đẳng là không giống nhau.
Đôi môi đỏ bừng run lên hai cái, khuôn mặt lập tức nhăn lại, đôi mắt ủy khuất chua xót, nhu nhược đáng thương.
Lần trước khi Lâm thị răn dạy chuyện giữa nàng và Tạ Tuấn, Thẩm Thư Dao không nói gì với Trần Thục Di, nhưng giờ đây, khi vấn đề này lại được nhắc đến, Trần Thục Di càng thêm lo lắng trong lòng.
Trần Thục Di im lặng một lúc, cũng chưa nói đến không phải hắn thì không gả, chỉ là có tâm tư kia với hắn.
“Thiếu phu nhân tới.”
“…”
Đi ra ngoài một chút làm sao vậy? Trước đây Tạ Ngật còn cùng phó ứng thừa buổi tối ra cửa uống rượu, nàng một câu cũng không nói. Nhưng lần này, đó cũng không phải là nàng được phép.
Hiểu Hiểu chính là nha hoàn tam đẳng, ngày thường chỉ đi lại ở hậu viện, tối hôm qua đi tiền viện, là lần đầu tiên. Căng thẳng, cũng thấp thỏm, cũng may công tử nhìn lạnh như băng, người xác thật là quân tử, nói và câu phân phó cho nàng đã trở lại. Hiểu Hiểu sau khi trở về hết sức cẩn thận, nhìn chung quanh, sợ người nhìn ra nàng khác thường, cũng may, đêm khuya trời tối không dễ nhìn, cũng chẳng ai chú ý tới nàng.
Vốn định quay đầu đi, nghĩ lại cảm thấy không cần thiết, có cái gì không thể gặp đâu, nàng không làm chuyện trái với lương tâm, không cần chột dạ.
Tuệ Hương biểu cảm khác lạ lại nói: “Đại nhân đi một vòng quanh hậu viện, rồi quay lại tiền viện. Nghe người hầu nói, hình như ngài ấy đã gặp Hiểu Hiểu.”
“Đó là chuyện gì?”
Cửa đóng lại, ngăn cách bên ngoài ồn ào, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh. Trần Thục Di bảo nàng uống trà, ăn điểm tâm, một hơi hít vào, mùi thơm dịu nhẹ lập tức xông lên mũi.
Tạ Tuấn xa xa thấy nàng cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra một bộ gương mặt tươi cười đi tới, phảng phất như chuyện gì cũng không xảy ra vậy. Hắn theo quy củ hành lễ, hành lễ xong cũng không có ý định đi tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gặp thì gặp đi, nàng cũng phiền lòng, coi như là ra ngoài giải sầu.
Tạ Tuấn còn nói muốn thuyết phục cha mẹ cơ đấy, chỉ dựa vào hắn à? Hừ, không chừng phải nhờ đến sự giúp đỡ của ca hắn đấy.
–
Ngày hôm sau, sắc trời âm trầm, mây đen che kín bầu trời, ánh sáng xám xịt, buổi trưa khả năng có mưa to.
Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chính là ý ngươi nghĩ, còn nữa, chuyện hôn nhân của ngươi là do mẫu thân quyết định, ta làm đại tẩu không tiện lên tiếng. Nếu ngươi có gì muốn nói, thì tự mình nói với mẫu thân đi.”
Hai người ngồi đối diện, cười nói một lúc, không biết chuyện gì mà bỗng nhiên không khí trở nên trầm lặng. Trần Thục Di cười gượng vài tiếng, nhìn khuôn mặt mỉm cười của nàng, rồi lại không cười nổi. Không gian trở nên có chút căng thẳng.
Tuệ Hoa đưa cho nàng, thuận tiện lại rót cho nàng chén nước, ngày tháng Bảy thật sự oi bức, không uống nước nói chuyện cổ họng sẽ khô.
Thẩm Thư Dao không muốn nghe những chuyện lung tung rối rắm đó, tóm lại là nó không liên quan gì đến nàng. Tuy nhiên, lúc này muốn bỏ đi cũng không dễ dàng, nàng dịch sang một bên, Tạ Tuấn cũng theo sau một bước, rõ ràng không có ý định để nàng rời đi.
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi nàng: “Ngươi muốn gả cho hắn như vậy?”
Chỉ là, Hiểu Hiểu yên tâm quá sớm.
Mới vừa mở miệng nói hai chữ, dư quang thoáng nhìn liền thấy đoàn người mênh mông cuồn cuộn đang hướng tới bên này. Tiểu nha đầu lập tức câm miệng, dưới chân nhích sang bên cạnh hai bước, làm việc nhanh nhẹn hơn so với vừa rồi rất nhiều.
Hiểu Hiểu đương nhiên biết, trước kia nàng thật cẩn thận, về sau cũng sẽ càng thêm cẩn thận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hiểu Hiểu kinh ngạc a thanh, tối hôm qua bọn họ tránh đi người khác, không nghĩ tới vẫn là bị người thấy. Dĩ vãng nàng cùng A Tứ gặp mặt, đều là lén lút, liền sợ người khác thấy rước lấy lời này lời kia khi người ta nhàn rỗi tám chuyện, bọn họ lúc đấy cẩn thận, không bị bao nhiêu người gặp được, không ngờ lần này trùng hợp như vậy, thế mà lại bị các nàng nhìn thấy.
Trần Thục Di nhìn nàng, sắc mặt đầy vẻ khó xử, nói: “Ừm, là cha ta… ông ấy không đồng ý ta và Tạ Tuấn lui tới, ta… không biết phải làm sao bây giờ?”
Hiện tại chỉ có bọn họ hai người, nói chuyện tiện rất nhiều.
Thẩm Thư Dao hạ mí mắt, quả nhiên, nàng đoán đúng, là chuyện lần trước giúp bọn họ giật dây. Đến bây giờ, nàng vẫn còn hối hận, hiện tại càng không thể tiếp tục giúp hắn.
“Đưa cho ta.”
Không biết Trần Thục Di đã đến chưa, kết quả vừa tới cửa, Trần Thục Di liền nghênh đón ra.
Hiểu Hiểu đành phải nói dối tiếp: “Ta chính là cái người chịu tội thay.”
Nữ tử hậu trạch đều không dễ lừa, mỗi người trong phủ đều có đến bảy tám cái tâm nhãn, thật sự khôn khéo.
Hiểu Hiểu cúi đầu quét mắt theo hướng thiếu phu nhân rời, hít sâu, thầm than: Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ tai ương.
“A, nếu chuyện đã qua liền không cần nhắc lại.”
Nói vậy, Tạ Tuấn hiểu ra, đại tẩu không muốn giúp hắn, càng không muốn can thiệp. Không phải đại tẩu keo kiệt, mà là vì lời nói của mẫu thân lần trước đã khiến đại tẩu không vui. Tạ Tuấn trong lòng rõ ràng, lúc này cũng không dám nói thêm gì.
Hiểu Hiểu kinh ngạc a một tiếng, tối hôm qua bọn họ đã tránh đi, không ngờ vẫn là bị thấy. Quá khứ lúc nàng cùng A Tứ gặp mặt đều là lén lén lút lút, chỉ sợ người khác lấy rước phải
Nàng dừng lại bước chân, coi như không nhìn thấy hắn, lập tức trở về phòng ngủ.
Nàng nhàn nhạt ừ một tiếng, nhấc chân muốn chạy, lại thấy Tạ Tuấn dịch một bước đứng phía trước nàng, gãi đầu, muốn nói lại thôi.
Không nhắc đến còn tốt, vừa nói ra, Thẩm Thư Dao liền cảm thấy phiền, sắc mặt so với trước kia càng khó coi vài phần. Tạ Tuấn dường như vẫn không nhận ra, đúng là thiếu nhãn lực tinh tế.
Tạ Tuấn không có mắt nhìn, dường như không nhận ra cảm xúc của nàng, vẫn tiếp tục nói: “Lần trước là do ta sai, tẩu tẩu còn giận sao?”
Ngày gần đây không nghe Lâm thị nói đến chuyện Tạ Tuấn, nàng cũng không biết hai người hiện giờ đến bước nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Thục Di kéo nàng vào trong, vừa nói: “Không sao, ta cũng vừa đến không lâu.”
“Nhưng Tạ Tuấn nói, hắn sẽ thuyết phục cha mẹ, bảo ta từ từ. Ta lưỡng lự.”
Lời này không sai.
Bên này, Thẩm Thư Dao lập tức trở về trong phòng, tối hôm qua bởi vì chuyện Hiểu Hiểu một đêm không ngủ ngon, buổi sáng lại đi thỉnh an, thấy Hiểu Hiểu xong người càng mệt mỏi, trở về trên đường mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, thân thể chịu đựng không nổi.
Một phen nói hết lời, Trần Thục Di không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, môi mấp máy vài cái, nhưng lại không thốt ra được câu nào.
Chuyện đó đã qua lâu rồi, nếu không phải Tạ Tuấn tự mình nhắc lại, Thẩm Thư Dao đã sớm quên mất, làm sao còn nhớ để làm mình phiền lòng.
Tạ Tuấn thở phào nhẹ nhõm, cười, “Tẩu tẩu không trách thì tốt.”
Lạch cạch một tiếng, có thứ gì vỡ vụn.
Nàng vận may tốt, mưa lớn chỉ mới bắt đầu khi nàng vào trà lâu, nếu không, nếu chậm một bước, mưa sẽ ập xuống xe ngựa. Nàng nhìn ra ngoài một cái, rồi bước lên lầu.
–
Thẩm Thư Dao sợ dính mưa to, liền ra cửa sớm chút, Tuệ Hoa cùng Linh Xuân một người cầm một dù, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Mới ra khỏi Lan Viên không lâu, liền ở hành lang gặp phải Tạ Tuấn.
Tiểu nha đầu gật gật đầu, cái chổi trong tay chậm rãi quét trên mặt đất một chút, “Ai, ngươi…”
Trở lại Tạ phủ là một canh giờ sau, lúc đó mưa nhỏ bay bay, đi vài bước không đến mức ướt giày vớ. Tuệ Hoa thu dù ném ra ngoài, Thẩm Thư Dao cong eo vỗ vỗ làn váy, đem những giọt nước bắn lạc đi.
Editor: Chị ghen thấy thương qaa
Nàng ủy khuất nói liền mạch, bộ dạng vô cùng sợ hãi, tiểu nha đầu nghe một chút đã tin. Ở trong phủ lâu rồi đều biết, nếu là làm sai, quản sự sẽ đem người khác đẩy ra gánh tội thay, chính mình lại trốn tránh trách nhiệm, tình huống của Hiểu Hiểu chính là như thế.
Bất đắc dĩ, Thẩm Thư Dao đành phải hỏi hắn: “Còn có chuyện khác sao? Ta có hẹn, mau tới canh giờ rồi.”
Nàng chủ động hỏi, cho Tạ Tuấn thêm dũng khí, hắn ngượng ngùng cười, liếc nhìn Tuệ Hoa các nàng một cái, không muốn các nàng sẽ nghe. Tuệ Hoa nhìn nàng một cái, hiểu ý, ngay lập tức cùng Linh Xuân đi về phía trước, giữ khoảng cách.
“Dao Dao, ngươi tới rồi?”
Một đêm không nghỉ ngơi tốt, giờ đây có tiếng ô ô, mấy người Tuệ Hương nhìn đến rõ ràng, đau lòng nàng. Hầu hạ nàng ngủ xong liền đóng cửa đi ra ngoài, làm nàng an an ổn ổn nghỉ ngơi.
Thẩm Thư Dao không phải chủ tử hà khắc nhưng cũng sẽ không quá khoan dung, rốt cuộc Tạ phủ có quy tắc của Tạ phủ, ai cũng không thể phá hỏng.
“Tẩu tẩu đi đâu?” Tạ Tuấn nói chuyện giọng nói là ôn hòa, nghe ra thoải mái. Hắn nhìn tiết trời âm u một cái, nói tiếp: “Đợi lát nữa có mưa to, tẩu tẩu không bằng ngày khác ra ngoài, đừng vội.”
Nhưng nàng cùng Trần Thục Di từ nhỏ quen biết, cha mẹ hai bên lui tới chặt chẽ, không thể không cho nàng mặt mũi, lại nói giao tình ngần ấy năm, không thể bởi vì chuyện Tạ Tuấn ảnh hưởng đến quan hệ các nàng. Nghĩ tới đây, Thẩm Thư Dao quyết định nhìn một lần.
Nhìn gần Hiểu Hiểu cũng không có cảm giác kinh diễm, nhiều nhất là thanh tú, tướng mạo lại không có tính công kích, nhìn thật sự ngoan ngoãn. Thẩm Thư Dao buồn bực, Hiểu Hiểu không xinh đẹp như vậy a, không bằng Như Ý yêu mị trước kia đâu, Tạ Ngật thích nàng?
“Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, có thể các ngươi không thích hợp? Biết đâu Tạ Tuấn không như vẻ bề ngoài đâu, nếu hắn là một người yếu đuối nhút nhát thì sao?”
Nàng đi qua đó nhưng thật ra không cố tình nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, mà là đi đến phía đình kia, ghế đá vừa mới lau qua, không có bụi bẩn, Thẩm Thư Dao liền như vậy mà ngồi xuống.
Tuệ Hương buông rèm giường, khom lưng đáp lời, “Vâng ạ, người nghỉ ngơi tốt nhé.”
Nàng lười nhác vươn vai, ở trên giường ngồi im nửa khắc, mới gọi Tuệ Hoa một tiếng. Tuệ Hoa đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là rót cho nàng chén nước, nhìn chằm chằm môi đỏ khẽ nhếch ngắm, sau đó nhìn mắt nàng, nói:
Đêm nay Tạ Ngật không trở lại, ở tại nha môn, cho nên Thẩm Thư Dao bớt đi rất nhiều băn khoăn, một giấc ngủ đến sau giờ ngọ mới dậy.
Thẩm Thư Dao tự giác lời mình đã nói quá nặng, liền cúi đầu uống trà, không dám đối diện với Trần thục di. Không khí im lặng quá nặng nề, nàng không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thục Di: “Đừng quá tin tưởng nam nhân.”
“Thẩm Thư Dao.”
Phẩy phẩy khăn lấy gió, đôi mắt thường liếc sang Hiểu Hiểu nhìn vài cái, một câu cũng không nói,
“A, không thể nào.” Người nọ gãi gãi đầu, cứ cảm thấy có chỗ không đúng, suy tư một lát lại nói: “Chút việc này sao lại đáng để công tử tìm ngươi, coi như là muốn răn dạy cũng là tìm quản sự nha.”
Đầu hơi nghiêng một chút, ánh mắt đánh giá không kiêng nể gì, lông mi cũng không chớp, nàng thật sự nghĩ không ra, Tạ Ngật thích kiểu như naỳ sao? Thẩm Thư Dao theo bản năng sờ sờ mặt mình, người khác đều nói nàng quá mức xinh đẹp, da thịt tuyết trắng, dáng người cũng quyến rũ, sao Tạ Ngật đối với nàng lại không nóng không lạnh?
Thẩm Thư Dao dẫn người qua đó, bước chân rất chậm, vừa đi vừa nhìn Hiểu Hiểu. Nàng đã tới gần, tất cả mọi người đều căng thẳng lên, làm việc càng ra sức nghiêm túc, chỉ sợ làm không tốt rước họa vào thân.
Các nàng nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, dường như nàng không nói thì không bỏ qua, để tránh các nàng dây dưa với mình, Hiểu Hiểu đành phải nói dối.
Nàng nghẹn môi dưới, không chút nào để ý, “Hỏi thì hỏi thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.