Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1


02

Ta lơ lửng bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn cái đầu của mình dưới đất.

“Hiện giờ, chàng đã không còn gia thất nữa rồi.”

Chẳng mấy chốc, hố cũng xong.

Có bản lĩnh thì đi hỏi công chúa, hỏi cái đầu của ta làm gì, đầu ta biết nói chắc?

Tiếp tục dùng tay đào đất.

“Ôi trời, ngươi có d.a.o đấy cơ mà!”

Công chúa ngồi đối diện với Tống Húc, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ khi nhìn vào thủ cấp của ta.

Từng vốc từng vốc đất vàng lấp dần lên thủ cấp của ta.

Màn xe vừa vén lên, ta liền theo chân Tống Húc chui vào trong cỗ xe.

Ta giận dữ tung một cước đá hắn, nhưng chân mờ ảo của ta xuyên qua thân thể hắn.

Tên nam nhân khốn kiếp này! Ta mới c.h.ế.t đó thôi, thế mà ngươi đã ra sức lấy lòng công chúa như vậy ư!

Hắn chỉ chuyên tâm đào đất giữa khoảng trống trong rừng.

Vừa chải, hắn vừa lẩm bẩm: “Vân Nhi, nàng nói cho ta biết... nàng c.h.ế.t như thế nào?”

Ta ngồi phệt xuống bên cạnh hắn, tức giận lầu bầu: “Còn làm sao được nữa? Nàng ta túm tóc ta, tát mấy cái, rồi sai người c.h.é.m đầu ta. Chém xong chưa hả giận, còn đem thân xác ta đi thiêu luôn!”

Sau khi công chúa g.i.ế.c ta, t.h.i t.h.ể bị hỏa thiêu, chỉ còn sót lại một cái đầu.

Thôi thì, xem như hắn cũng chịu chôn ta tử tế, ta không thèm chấp nhặt với hắn nữa.

Tống Húc ngoan ngoãn cúi đầu đáp: “Vâng, điện hạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta sốt ruột, giậm chân hai cái lên lưỡi d.a.o của hắn.

Chẳng bao lâu, cái hố nhỏ đã khá sâu, đôi bàn tay hắn rớm máu, m.á.u tươi nhỏ giọt.

Không dùng dao, cũng chẳng dùng xẻng, mà đào bằng chính đôi tay trần của mình.

Công chúa đâu biết rằng, người nàng cướp đi... là vị bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.

Làm xong tất cả, Tống Húc không ngoái đầu lại, bước thẳng ra khỏi rừng trúc.

Đại ca à, huynh sắp cưới hung thủ g.i.ế.c ta, còn bày ra vẻ si tình làm gì nữa?

Chỉ là kiếp này bên nhau chẳng được bao lâu, nay phải vĩnh biệt, trong lòng ta vẫn có đôi phần không nỡ.

01

Tóc tai bù xù, mặt mũi be bét máu, thật chẳng ra thể thống gì.

Hắn khẽ vuốt má ta, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi tím ngắt của ta.

Hắn tháo ngọc bội đeo bên mình chưa từng rời, đặt lên trán ta.

Tống Húc ôm thủ cấp của ta, một mình xuống xe. Công chúa vén màn xe, lạnh nhạt nói: “Mau chóng lên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng phất tay áo ngọc: “Được rồi, ta tiễn chàng ra khỏi thành, chôn nàng ta đi. Từ nay về sau, chàng phải một lòng hầu hạ bản cung.”

Tống Húc tiến sâu vào rừng trúc, rút d.a.o cắt một vạt áo, nhẹ nhàng đặt đầu ta lên trên.

Đồ nữ nhân độc ác! Nếu không vì sợ không thể đầu thai, ta nhất định hóa thành lệ quỷ, dọa ngươi c.h.ế.t khiếp!

Xe ngựa dừng lại nơi ngọn núi ngoài thành, trước một rừng trúc xanh um.

Công chúa thoáng có chút cảnh giác: “Chàng đang trách ta đã g.i.ế.c nàng ta sao?”

Ta bước theo sau Tống Húc, còn quay đầu lè lưỡi với công chúa.

Ta lại đá hắn một cước.

“Vân Nhi, nàng chịu khổ rồi.”

Sau đó cẩn thận bọc đầu ta vào vạt áo, đặt xuống hố đất vừa đào.

Ta khịt mũi khinh thường.

Chờ đến khi Tống Húc an táng thủ cấp của ta, ta mới có thể an lòng chuyển thế luân hồi.

Ta suýt nữa thì tức đến ngất đi.

Tiếc rằng, Tống Húc không hề cảm nhận được nỗi tức giận của ta.

Ta dõi theo bóng lưng hắn dần khuất xa, lặng lẽ nói lời từ biệt trong lòng.

Tiểu tử này, cũng coi như còn chút lương tâm, không ném thẳng ta xuống đất.

Tống Húc khẽ lắc đầu: “Chỉ lo nàng ấy không nơi an nghỉ, để hồn phách quanh quẩn nhân gian, vương vấn lấy điện hạ.”

Chẳng phải ta si tình mê muội, mà thật sự... Tống Húc tuấn tú vô song.

Công chúa nhìn trúng phu quân của ta. Phu quân lấy cớ đã có thê thất, uyển chuyển cự tuyệt nàng.

Hôm sau, công chúa đem thủ cấp của ta, ném xuống dưới chân chàng.

“Chàng đã đồng ý theo ta hồi phủ, còn ôm cái vật dơ bẩn đó làm gì?”

Ta bay đến bên hắn, khẽ tựa đầu lên vai hắn, lưu luyến chẳng rời mà ngắm nhìn gương mặt tuấn nhã nghiêng nghiêng kia.

Chẳng mấy chốc, tóc mái trước trán ta đã được vuốt gọn gàng, lộ ra khuôn mặt sưng nhẹ.

Chương 1

Tống Húc không hề đáp lại, vẫn mải miết chải tóc cho ta.

Thôi được, cũng coi như có chút tình nghĩa.

Đi đến nơi vinh hoa phú quý đang chờ đón hắn.

Ta thở dài oán thán, trách hắn chẳng buồn lau chùi cho ta sạch sẽ một chút.

Tống Húc ôm lấy đầu ta, tỉ mỉ gỡ từng nút tóc rối bời.

Ta giận đến nghiến răng, còn công chúa lại vui vẻ ra mặt.

Hắn hoàn toàn không hay biết.

Tựa như cảm nhận được điều gì, hắn hơi nghiêng đầu, môi chạm nhẹ lên trán ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phiền c.h.ế.t được, đã không nghe thấy, còn hỏi làm chi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phu quân chẳng rơi một giọt lệ, chỉ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.

Nhưng hắn không nghe thấy.

Thở dài một tiếng... Ta c.h.ế.t rồi, đời này chẳng còn đá hắn được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn vẫn chẳng nghe thấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1