Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12 - Sói và Cừu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12 - Sói và Cừu


“Cứ ở ngoài đó đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiền: 0 Đồng

__________♝__________

Hiếu biết nếu đã là một nhiệm vụ thì ắt hẳn phải có gì đó để thoát khỏi nghịch cảnh này, và khu nhà được bao quanh bởi rào gỗ này chắc chắn phải có gì đó hữu dụng nên cậu bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

“Hai người sao không vào đây đi? Chẳng phải ban đầu hai người từ trong đây ra sao? Cũng chỉ khoảng một giờ trước thôi mà?”

Vật phẩm: Không có

“Bị giam lỏng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

__________♦__________

Hiếu thử kiểm tra hồ sơ sinh vật nhưng chẳng có thông tin của hai người họ, ắt hẳn là một loài mới. Hơn nữa cái hồ sơ này cũng vô cùng dở tệ khi mà không cập nhật loài mới vào khi người chơi phát hiện được, Hiếu nhận ra ngay điều này vì mọi thông tin ghi của các loài quái vật đều là tổng hợp từ nhiều người chơi, dựa vào độ chính xác được kiểm chứng mà trở thành thông tin chính thức.

Hiếu mặc kệ để cho họ nói, cậu ngồi xuống chiếc ghế làm từ thân cây đã được mài dũa bằng phẳng trơn tru, ắt hẳn là lão Oliver đã làm nó.

Hiếu không tin đây là nhiệm vụ chỉ có thể hoàn thành bằng cách đánh nhau, nhưng qua những gì cậu đã cố gắng thực hiện thì nó thực sự là một nhiệm vụ như vậy.

“Tôi sẽ chơi với hai người trò trốn tìm này.”

“Hai người bị chiếm hữu cơ thể có đúng không?”

“Xem ra lão Oliver đã thiết lập cấm chế hay bùa chú gì ở đây.”

“Cái nhiệm vụ điên này!”

Ấy vậy, hai mẹ con họ vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó như một lỗi lặp thoại mà trong các trò chơi hạng ba thường thấy.

__________♦__________

“Vậy thì ta sẽ chơi trò Sói và Cừu nhé.” Sandra bỗng lên tiếng.

【Thời gian đếm ngược bắt đầu】

Một bảng nhiệm vụ hiện lên ngay thời khắc đó.

“Đúng vậy, trò chơi Sói và Cừu. Sói sẽ đóng vai trò săn mồi, Cừu sẽ là con mồi và phải chạy trốn khỏi Sói. Trong vòng một giờ nếu Cừu thoát được thì sẽ chiến thắng.”

Hiếu lại thử một lần nữa, cậu ném một viên đá về phía bọn họ và ngay lập tức bị đẩy ngược về phía cậu bởi rễ cây từ hai người họ tạo ra.

“Sói và Cừu?” Hiếu hỏi lại.

【59:59:35】

Nhưng những gì Hiếu nhận được chỉ là câu nói quen thuộc kia.

‘Thay đổi lời thoại rồi sao?’ Hiếu cũng không ngốc đến mức không thể hiểu việc gì vừa xảy ra. Nhiệm vụ này phải kích hoạt bằng những câu nói để mở ra những hướng đi, giống như các trò Visual Novel vậy. Với tình trạng hiện tại thì Hiếu đã lựa chọn đúng đường đi khi mà không phải chiến thắng để xong nhiệm vụ.

Hiếu không biết câu chuyện đằng sau gia đình họ là gì, thú thực thì cậu cũng chẳng muốn tìm hiểu chuyện đời tư người khác dẫu cho họ có là NPC đi nữa. Nhưng cậu biết đây là một nhiệm vụ, và cậu đang làm nhiệm vụ và chưa hoàn thành, cách duy nhất là giải quyết nó mà thôi.

Cậu lại tiếp tục suy nghĩ, vặn hết cả đầu óc để liên tưởng đến những tình tiết mà mình có thể nghĩ ra với trường hợp này.

Mọi thứ chẳng có gì dùng được, đâu đâu cũng chỉ là những món đồ gia dụng thường thấy, những mảnh đất trồng rau cũng chỉ mới vừa được gieo hạt.

“Đừng đùa nữa. Ra đây chơi đi mà!”

Hình phạt: C·h·ế·t.

“Mẹ, con muốn chơi trò trốn tìm!”

‘Có thể trong khoảng thời gian mình không có ở đây đã có sự kiện gì đó xảy ra. Nghĩ mà xem, Fantasia đâu phải thế giới được lập trình từ trước, theo nhà phát triển, nó là một thế giới độc lập được gia tốc ở mức độ không tưởng, cho đến nay lịch sử từ khi cư dân với trí thông minh đầu tiên xuất hiện cũng đã vài trăm nghìn năm.’ Hiếu vừa nghĩ vừa dùng tách trà đã nguội được đặt sẵn trên bàn từ trước mà chẳng mấy đề phòng, may mắn rằng nó chỉ là nước uống bình thường. ‘Quái vật có tồn tại, mấy chuyện như thần linh ắt hẳn cũng sẽ tồn tại, dẫu sao đây cũng là thế giới có đức tin, mặc dù tồn tại hàng tá chủng tộc nhưng chắc chắn mỗi loài đều có hàng loạt những vị thần để tôn thờ. Vậy thì cớ làm sao mà hai mẹ con họ lại biến thành cái yêu ma quái vật như thế này?’

Chương 12 - Sói và Cừu

Hiếu chợt lạnh sống lưng, bằng cách nào đó mà Fantasia tái hiện cảm giác này chân thật đến mức đáng sợ. “Tôi là…”

Hiếu ngồi xuống rồi lại đứng lên.

__________♝__________

Đứa bé mang tên Sara mỉm cười gật đầu, bây giờ thì con bé đã có sức sống trở lại, dường như con quỷ chiếm hữu đã lặn đi đâu rồi thì phải, hoặc là do Hiếu đã đoán sai, cậu nghĩ vậy.

Phần thưởng

Hiếu đưa ánh mắt chán nản ra nhìn hai người vẫn đang mở to đôi mắt đầy tình cảm nhưng kêu gọi mình bằng cử chỉ vô hồn ngoài kia.

Mục tiêu: Chiến thắng trò chơi Sói và Cừu.

Hiếu giật mình, khựng lại trước khi bước qua hàng rào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiếu đành vứt bỏ mọi thứ, xem ra chỉ là c·h·ế·t mà thôi. Cậu sẽ luyện lại từ đầu, bỏ qua mọi thứ, bỏ cả phần thưởng từ cô chủ và sẽ chịu hình phạt từ cô ấy, có thể là cắt lương tháng hay gì đó.

Nguyên nhân này là hợp lý nhất bởi lúc mà Hiếu đến đón họ mọi thứ vẫn còn nguyên y chẳng có gì thay đổi, họ vẫn là con người bình thường. Nhưng từ lúc đi đến bìa rừng rồi trở thành quái vật đầy đột ngột thì bây giờ đã không phải là chính họ nữa, hành động, sắc thái biểu hiện hoàn toàn là hai tồn tại khác nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ Hiếu mới thực sự có thời gian suy nghĩ xem nên đối phó với việc này như thế nào vì hai người bên ngoài kia đến cậu còn chẳng chắc họ có phải vợ con của Oliver hay không.

Tiến trình: 0/1

Và khi đó, một tràng cười ma quái như vậy cũng dần xuất hiện, bầu trời cũng chuyển tối nhanh đến mức không tưởng.

Hiếu giờ đây đã bị bao vây bởi hàng loạt những Sara nhỏ nhắn.

Lúc này Hiếu thở phào nhẹ nhõm mà bước ra ngoài chẳng chút sợ hãi.

Nhiệm vụ Đột xuất

Hiếu đã lục tung nhà trong những chẳng có gì gọi là có thể hữu dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kinh nghiệm: 0

“Phải, mi là Cừu-” Sandra cùng Sara đồng thanh nói lên bằng chất giọng ma quái tưởng chừng đã biến mất trước đó. Làn da của họ biến đổi thành lớp vỏ cây bám chặt lấy cơ thể, ánh mắt đen toàn phần cùng khóe miệng cười rộng đến tận tai nhìn chằm chằm vào Hiếu.

“Vậy mình chơi nhé.” Hiếu nói, bắt đầu di chuyển.

Hiếu quyết định đi thử ra ngoài, và quả như cậu đoán, họ nở một nụ cười đáng sợ mà lao đến Hiếu với đôi mắt vô hồn. Nhưng lại bị chặn đứng trước cửa rào gỗ chẳng có tí kiên cố nào.

Hiếu đáp trả ba từ: “Có cái quằn!” bằng giọng nói lạnh lùng tựa tuyết rơi trên đỉnh Phan Xi Păng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12 - Sói và Cừu