Phong Vân Quyển 4
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Sỉ Nhục Tiểu Vũ
Có điều việc cần thiết lúc này là cần có cao thủ trợ chiến, hắn không thể không dùng tới hai người họ. Còn mục đích hắn muốn chiêu mộ Tiểu Vũ để làm gì thì không ai biết được cả. Tuyệt Tâm chầm ngâm một chút rồi hướng mắt xuống dưới nhìn Tiểu Vu rồi nói.
Tuyệt Tâm ngồi trên mạn thuyền ngạo nghễ đưa ánh mắt thâm sâu nhìn Tiểu Vũ rồi cất tiếng.
Tiểu Vũ đã tỏ rõ lập trường của mình, hôm nay dù có thể c·hết ở đây đi nữa chàng cũng quyết không nghe theo những sắp đặt của Tuyệt Tâm.
- Muội tuyệt đối không có một chút hối hận.
Mặc dù Tuyệt Tâm đã cho chàng một con đường để đi, nhưng ý trí võ giả bên trong Tiểu Vũ không cho phép bản thân chàng yếu đuối đến như vậy. Tiểu Vũ vẫn nhìn lên trên rồi cao giọng nói lớn như khẳng định quyết tâm thà c·hết bất phục của mình.
- Hảo tiểu tử! Gan dạ lắm để lão phu một quyền siêu độ cho ngươi.
Ngay lúc này có một giọng nói như vừa vui lại vừa phấn khích cất lên, xóa tan cảm giác nặng nề đang bao trùm lấy bầu không gian căng thẳng này.
- Đừng hòng dụ dỗ được ta! Tuyệt Tâm ngươi muốn chém muốn g·iết thì tới đi. Con của Võ Vô Đích sĩ bất khả kháng bất khả nhục.
Nàng dương đôi mắt to tròn huyền ảo như chứa đựng cả bầu trời đầy sao trong đó, biểu cảm của Thanh Việt thật là khiến người ta cảm giác thật yên bình, nàng nhìn chàng mà lắc đầu một cách đầy dứt khoát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Lão Quái kiếm à! Ông rất giỏi kiếm thuật ta không nghi ngờ gì về điều đó, còn nói đến kinh nghiệm giang hồ, thì ông còn phải học hỏi ở Độc Cô Nhất Phương này rất nhiều.
- Ha ha! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tiểu Vũ chỉ cần cậu đầu hàng giống như tiểu tử kia. Tuyệt Tâm ta hứa sẽ bỏ qua hết chuyện cũ vui vẻ thu nhận cậu.
Hai người này như cây Ngọc đón gió cây tùng trước bão vậy, họ chính là Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương và bằng hữu Lão Quái Kiếm thần bí của ông ta.
Người đứng phía đối diện đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ kiêu dũng nghe thấy vậy cũng quay đầu sang chỗ lão bằng hữu của mình và nói:
Đối mặt với ánh mắt đầy nh·iếp phục nhân tâm của hắn, Tiểu Vũ cảm nhận Tuyệt Tâm nhất định đang dở trò gì đó với mình, chàng cũng không cam tâm để hắn dễ dàng đạt được mục đích. Tiểu Vũ hướng ánh mắt lên trên đồng thời cũng cất lời nói lớn.
Độc Cô Nhất Phương từng đứng đầu thế lực hùng hậu bậc nhất võ lâm, về mưu lược đầu óc nhất định không hề đơn giản chút nào. Lão vừa vuốt bộ râu dài ngang ngực vừa chầm chậm trả lời.
Đang lúc lão cuồng nhân muốn xuất quyền giáo huấn Tiểu Vũ, thì có một giọng nói truyền đến kịp thời ngăn ông ta lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một bóng đen to lớn đứng phía sau Tuyệt Tâm đã lên tiếng can ngăn hành động hung hãn của Xích Liệt, có thể lớn tiếng với lão cuồng nhân kia như vậy ngoài Tuyệt Tâm ra chắc chỉ có y, người đó chính là Liệt Báo.
Tiểu Vũ cố tình nói lớn như vậy tức là đã hạ quyết định sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Sĩ khả sát bất khả nhục tận hiển bản sắc cường giả của mình.
Tiểu Vũ bằng tâm trạng hoang mang cất tiếng xác thực lại một lần nữa.
Nghe thấy Lão Quỷ Cước Độc Cô Nhất Phương nói như vậy, Lão Quái Kiếm cũng có chút hoài nghi rồi nhìn sang hỏi lại.
- Đúng thế! Lão phu cũng không biết tên Tuyệt Tâm này đang âm mưu chuyện gì.
- Tiểu tử này cốt cách khá tốt, nếu chịu khó rèn luyện thì chẳng mấy trốc sẽ có được thành tựu không nhỏ. Đáng tiếc là tính mạng sắp hết đúng thật uổng phí một nhân tài.
- Theo Độc Cô lão đệ thì tiểu tử này sẽ không c·hết?
- Tuyệt Tâm! Ông bớt nhiều lời đi, chúng tôi quyết không đầu hàng ông đâu.
Tiểu Vũ có thể đánh trúng được Tuyệt Tâm dù chỉ một đòn hay không?
Chỉ thấy Thanh Việt đứng kế dùng ánh mắt diễm lệ xoa dịu những sóng gió đang cuộn trào trong tâm của người mình yêu, nàng nhẹ nhàng đưa tay xiết chặt tay của Tiểu Vũ, dùng lời lẽ ôn nhu bình ổn nội tâm cho chàng.
- Chẳng phải ta từng đã nói rồi mà! Ta muốn cảm ơn cậu ngày trước đã cứu ta một mạng. Tại sao cậu lại cứ không cho ta cơ hội như vậy. Hà hà.
Hai người nhìn nhau âu yếm, họ đã hạ quyết định sẽ sinh tử khả tương tòng. Đúng là hạnh phúc lớn nhất trong đời của một người đàn ông chính là trong lúc khó khăn nhất người phụ nữ bên cạnh mình không bỏ rơi mình.
- Tốt lắm! Vậy hôm nay chúng ta sống cùng sống c·hết cùng c·hết vậy.
Hỏa Cẩu sắc mặt tối sầm lại chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng, hắn bước đi qua mặt sư phụ của mình cũng cúi đầu không nhìn ông ta. Một người như hắn liệu có xứng đáng là một đồ đệ của ông ta hay không. Hắn không nhìn mặt Xích Liệt nên không biết ông ta đang hỷ nộ ra sao. Chỉ thấy lão ta cũng không nói gì mà đứng yên bất động như một bức tượng.
- Được! Tiểu tử để trả ơn cậu ngày trước đã cứu ta một mạng. Bây giờ ta sẽ cho cậu một cơ hội, ta sẽ ngồi im trên Long Kỉ này, cậu hãy dùng hết toàn bộ công phu võ học của mình đánh ta. Ta sẽ không né tránh hay đón đỡ mà chỉ ngồi yên một chỗ. Nếu cậu đánh trúng ta một quyền thì cậu và nha đầu kia có thể an toàn rời khỏi đây. Cậu thấy cuộc giao dịch này như thế nào?
- Ha ha! Có mọi người ở đây có thể làm chứng. Tuyệt Tâm ta nhắc lại là ta sẽ ngồi yên bất động cho Tiểu Vũ đánh. Chỉ cần đánh trúng ta một chiêu là coi như ta thua.
Tuyệt Tâm nói rất đúng, sống c·hết đối với chàng mà nói không quan trọng, nhưng Hỏa Cẩu và Thanh Việt không nhất thiết phải c·hết theo chàng. Tiểu Vũ ánh mắt buồn bã nhìn sang tình nhân nói khẽ.
Tiểu Vũ nhìn theo bóng lưng của Hỏa Cẩu, chàng không hề xuất hiện một tia oán trách nào trên mặt, ngược lại còn thoáng có chút nhẹ nhõm dậy lên trong tâm. Tiểu Vũ bình đạm cất tiếng nói với người bằng hữu của mình.
Giọng của Tiểu Vũ vang lên như chuông đồng, thể hiện rõ chí khí thà chịu c·hết chứ quyết không chịu nhục. Tiếng chàng theo gió bay khắp xung quanh, rồi đến tai của hai người đứng quan sát trên mỏm đá gần đó.
- Hỏa Cẩu! Đệ đã giúp ta đến đây cũng là tốt lắm rồi. Hai ta sẽ không trách đệ đâu. Chỉ cầu xin đệ một điều, nếu như hai chúng ta c·hết ở đây xin hãy trôn trung một nấm mồ.
Hai cao thủ bí ẩn đội mồ sống lại này không biết đang có toan tính gì. Tuyệt Tâm cũng không dám xem thường hai người họ. Tuy trực tiếp để mắt đến Tiêu Vũ nhưng hắn vẫn phát hiện ra hai lão quái nhân kia đang đứng từ xa quan sát.
Một người trong hai người bọn họ bỗng lên tiếng tán dương tinh thần bất khuất của Tiểu Vũ.
- Tiểu Vũ! Cậu muốn c·hết cũng được, nhưng không thể liên lụy đến hai người bên cạnh như vậy được chứ.
- Khoan đã Xích Liệt! Chủ công muốn hắn sống.
Tiểu Vũ được sự khích lệ của người thương thì tinh thần đã phấn chấn lên rất nhiều, chàng đã hạ quyết tâm cuối cùng là sẽ trực tiếp đối diện với hiểm cảnh trước mắt.
Giọng lưỡi Tuyệt Tâm rất tự tin chứ không phải là nói đùa, không biết thực hư thế nào nhưng đó cũng là cách duy nhất. Muốn dời khỏi đây thì Tiểu Vũ không thể không thử.
- Tuyệt Tâm! Ông nói sẽ giữ lời thật chứ?
Tuyệt Tâm từ trên cao nhìn xuống như một kẻ quyền lực tận hưởng khoái lạc của kẻ đứng trên tất cả. Hắn chậm rãi từng câu nói với chàng trai bên dưới, tư thế của hai người lúc này chẳng khác gì một con voi và một con kiến, tùy ý có thể dẫm nát mà chẳng có chút tổn hại gì.
Mời anh em đón đọc chương sau sẽ rõ.
Còn Tuyệt Tâm nhìn thấy hành động chống đối quyết liệt của Tiểu Vũ thì lại không hề có một chút giận dữ nào, hắn ngạo nghễ trên mạn thuyền nheo mắt nhìn xuống hai người, khẽ nở một nụ cười đầy thâm ý.
Tuyệt Tâm có âm mưu gì mà tự tin ngồi yên một chỗ cho Tiểu Vũ đánh như vậy.
Tuyệt Tâm nói dứt lời thì phía Hỏa Cẩu phía bên dưới đã có hành động. Y đang quỳ dưới nền cát với ánh mắt tuyệt vọng thì bỗng nhiên từ từ đứng dậy, rồi bước đi thẳng về phía sau lưng của Xích Liệt, trước ánh mắt khó hiểu của hai người Tiểu Vũ và Thanh Việt.
Hỏa Cẩu lê bước lững thững bước đi mà đầu không ngoảnh lại, có thể vì cậu ta xấu hổ với sự hèn nhát của mình. Càng không dám nhìn trực tiếp vào mắt của Tiểu Vũ, bởi vì hành động này của y cũng chính là chia rõ ranh giới của hai người. Từ nay về sau tình bạn này có lẽ sẽ chấm dứt ở đây.
Chương 65: Sỉ Nhục Tiểu Vũ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy vừa đi Hỏa Cẩu vừa trả lời ngắt ngứ như nói với Tiểu Vũ.
Lão nhân cao lớn hơn kia khẽ vuốt chòm râu bạc rồi nhe răng vừa cười vừa trả lời:
Tuyệt Tâm nói ra một điều mà ai có mặt cũng phải rất bất ngờ. Tiểu Vũ dù sao cũng sở hữu một thân võ công hội tụ võ học đỉnh cao trong thiên hạ. Như lời Tuyệt Tâm nói thì hắn sẽ ngồi yên để cho chàng đánh. Chẳng nhẽ đánh một người bất động với chàng mà nói cũng không đánh nổi sao. Điều kiện Tuyệt Tâm đưa ra nhất thời cả Tiểu Vũ cũng không dám tin.
- Nếu ta không lầm thì Tuyệt Tâm muốn chiêu mộ thằng nhóc này. Lão huynh cứ tin ta đi, hãy yên lặng mà xem tên Tuyệt Tâm dùng gian mưu hùng kế của hắn.
- Tiểu Vũ đại ca! Tính mạng mới là quan trọng nhất, đệ không thể đủ can đảm để c·hết theo hai người.
Đối diện với ánh mắt của một cô gái hiểu chuyện như vậy, Tiểu Vũ còn gì để phải phân vân hay do dự nữa chứ, chàng khẽ gật đầu rồi nói với nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả nhiên Xích Liệt sau khi nghe thấy lời nói vừa rồi thì ông ta đã dừng tay, dù hậm hực nhưng lão vẫn phải đứng qua một bên. Nói cho cùng thì Xích Liệt cũng đã chịu ơn cứu mạng của đám người Tuyệt Tâm, không thể nào tùy ý hành động được.
- Hai ngươi muốn cùng c·hết với nhau phải không? Nhưng các ngươi không nghĩ qua người khác thì chưa chắc đã có lòng như thế. Hỏa Cẩu nể mặt sư phụ Xích Liệt của ngươi. Ta cho ngươi một cơ hội để quay đầu trở lại đấy.
- Thanh Việt! Muội có hối hận khi đi theo ta hay không?
Ngay lúc đó một giọng nói đầy uy nộ cất lên, chen ngang cuộc đối thoại của Tuyệt Tâm và Tiểu Vũ.
Trước sự hoài nghi của Tiểu Vũ thì Tuyệt Tâm chỉ cười lớn:
- Nó sẽ không c·hết được đâu. Vì nếu để nó c·hết dễ như thế thì Tuyệt Tâm đâu cần mất công sắp xếp để Xích Liệt bắt nó về đây làm gì.
- Tuyệt Tâm! Ông là k·ẻ g·ian trá xảo quyệt, Tiểu Vũ này dù c·hết cũng không tin lời ông nói đâu.
Lão Quái Kiếm cũng rơi vào trạng thái trầm ngâm giây lát, rồi ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.