Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri Đạo

Chương 62: Bạn Của Quách Miểu Miểu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Bạn Của Quách Miểu Miểu


Đường Khê bực bội cởi dây trói cho Hứa Tư Niên.

“Thôi được rồi, ông thật sự không hiểu nổi đám trẻ các cháu bây giờ, chơi lắm trò thật…”

“Thật mà ông Đào, anh ta là bạn của bạn cháu, cũng coi như bạn cháu luôn. Không phải trộm đâu.”

Ông Đào nhìn thanh niên từ đầu đến chân với vẻ nghi ngờ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh niên gật đầu, giọng đầy uất ức:

Đường Khê nhắn tin: “Đây là bạn cậu à?”

“Chị gái, mau giúp tôi cởi trói đi!”

Nghe xong lời giải thích, Đường Khê nhanh chóng ngăn ông Đào lại:

Nghe vậy, Hứa Tư Niên như sụp đổ:

Đường Khê: “Theo dõi tớ đến tận nhà. Sáng nay suýt nữa thì bị hàng xóm đánh c·h·ế·t.”

“Đúng thế, chị có thể hỏi anh ta mà! Mấy ngày trước tôi gặp chị dưới công ty anh ta, sau đó nghe nói chị là người có ‘hàng lớn’, nên tôi muốn qua xem thử… Nhân tiện xem có nhặt được món hời nào không. Thật sự tôi không phải là trộm!”

“Đừng có tỏ ra thân thiết với tôi. Quách Miểu Miểu đã đi mách ông ngoại cậu rồi đấy. Trốn học như vậy, tối nay chuẩn bị bị đánh mông đi!”

“Ông Đào, khoan đã! Đây là bạn cháu. Tại anh ta mặc đồ đen nên cháu không nhận ra ngay thôi. Đừng báo cảnh sát, người nhà mình cả!”

Đường Khê thấy trong giọng nói của Quách Miểu Miểu có chút quen thuộc và cảm giác như “hận sắt không thành thép.”

Cậu ta chỉ là vì muốn đến xem thử nhà của nhà sưu tập lớn liên tiếp lấy ra món hàng lớn gần đây.

Chương 62: Bạn Của Quách Miểu Miểu

“Chắc không đấy? Tiểu Khê, đừng vì lòng tốt mà cứu nhầm trộm, dễ rước họa lắm.”

Quách Miểu Miểu: “Là cháu ngoại của ông Lưu, cũng chính là cậu chủ nhỏ của Hứa gia, gia đình điều hành nhà đấu giá lớn nhất cả nước.”

Quách Miểu Miểu: “Thằng nhóc c·h·ế·t tiệt! Không chịu lo học hành, lại đi theo dõi cậu? Để tớ đi mách ông ngoại nó. Chắc chắn hôm cậu đến công ty tớ thì thằng nhóc này cũng ở dưới lầu, sau đó hối lộ nhân viên trong công ty để biết cậu là người bán chiếc vòng tay.”

“Đợi đã, để tôi xác nhận xong đã rồi mới cởi trói.”

Ai ngờ lần nào đến nhà cũng không gặp ai, cửa nhà luôn đóng.

“Khoan đã, cậu là bạn của Quách Miểu Miểu à?”

Nói xong, cô lập tức gửi bức ảnh qua cho Quách Miểu Miểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nhớ ông Lưu là một người nghiêm khắc, khí chất cương trực, không ngờ cháu ngoại của ông thì lại có chút xảo trá.

Thanh niên ấm ức đến nghẹn lời. Cậu ta chỉ thích màu đen nên hay mặc đồ đen thôi, ai ngờ vì vậy mà bị hiểu lầm là trộm.

Kết quả là vừa tới đã bị ông Đào phát hiện, bị đá một cú trời giáng vào mông, sau đó còn bị trói lại, suýt chút nữa bị đưa lên đồn cảnh sát.

Đường Khê nhìn gương mặt trẻ trung với má lúm đồng tiền của cậu, không khỏi bật cười bất lực. Cô nghiêng người mời cậu vào nhà.

“Đừng mà, chị Đường! Chị không biết ông ngoại em kinh khủng thế nào đâu. Ông ấy sẽ gãy chân em mất!”

Đường Khê gượng cười, cảm kích nói:

“Đừng, đừng, đừng báo cảnh sát! Tôi thật sự không phải trộm, tôi là bạn của Quách Miểu Miểu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cảm ơn ông Đào, ông là tốt nhất! Cháu sẽ cẩn thận mà!”

Nghe đến tên Quách Miểu Miểu, Đường Khê liền giơ tay ngăn ông Đào lại.

Quách Miểu Miểu nhanh chóng trả lời: “Hứa Tư Niên? Thằng nhóc thối đó sao lại ở chỗ cậu?”

Đường Khê: “Cậu ta là ai vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Khê bật cười, vừa bất lực vừa biết ơn:

Ông Đào thu điện thoại lại, đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài.

Nhìn dáng vẻ sắp khóc của cậu ta, Đường Khê cảm thấy buồn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sáng nay cậu ta thử đến sớm một chút, hy vọng gặp may.

Nghe cô đảm bảo, ông Đào cũng yên tâm. Ông xách túi đồ ăn sáng vừa mua rồi rời đi.

Hứa Tư Niên cười hì hì: “Chị Đường, em chỉ muốn đến xem thử ‘hàng lớn’. Em không có ý theo dõi chị đâu. Ban đầu định kiếm cớ để đến thăm, nhưng ông ngoại em không cho nên em mới trốn học để lén đến đây.”

Đường Khê cầm điện thoại lên, tháo khẩu trang của thanh niên rồi “tách” một cái, chụp ngay bức ảnh cận mặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Bạn Của Quách Miểu Miểu