Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Mặt Dây Chuyền
Thầy Lưu liếc anh ta rồi đáp bằng giọng không mấy hài lòng:
“Được, bán ngay!”
“Cô gái, mấy thứ này từ đâu mà có?”
Nghe đến đây, Quách Miểu Miểu mừng rỡ ra mặt.
“Bao nhiêu? Năm trăm vạn à?!”
“Thầy Lưu... không phải thầy cũng muốn món này đấy chứ?”
Đường Khê trố mắt, ngạc nhiên tới mức thốt lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi mà đi tranh đồ với cậu sao? Cậu cứ giữ đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bạc thỏi tuy cũng là đồ cổ, nhưng nó không bị ảnh hưởng bởi quá trình oxy hóa, nên không cần dùng găng tay. Nhưng những món khác thì không được! Phải đeo găng tay mới đúng.”
Quách Miểu Miểu tưởng cô không hài lòng với mức giá này, liền nhanh miệng nói tiếp:
Quách Miểu Miểu: “Thành quen rồi... Thầy lớn tuổi, nghe thầy đi, đừng cãi lại.”
Đường Khê vội vàng lên tiếng. Cô chỉ là kinh ngạc khi một viên đá nhỏ bé như vậy lại có giá trị lớn đến thế.
Thầy Lưu chăm chú nhìn mặt dây chuyền ngọc lam, ánh sáng dịu nhẹ từ nó tỏa ra, chất liệu tinh tế, màu sắc tươi sáng.
Đường Khê: “Thầy Lưu lúc nào cũng cẩn thận vậy sao?”
Vừa nói, ông cụ vội vàng nhận lấy mặt dây chuyền từ tay cô.
Quách Miểu Miểu cũng đang quan sát món đồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ý thầy là khối ngọc lam được đấu giá ba trăm triệu kia sao?”
Quách Miểu Miểu suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:
“Đúng vậy, chính là viên đó, nhưng viên này phẩm chất còn tốt hơn! Chỉ tiếc là kích thước nhỏ hơn, nên không đạt được mức giá như vậy.”
“Cái này... cái này đã gần hai ngàn năm tuổi! Các cô cậu có biết cách đây mấy năm, trong một buổi đấu giá, từng có một khối ngọc lam tương tự được bán với giá bao nhiêu không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói, ông cụ vừa lấy từ trong túi ra hai đôi găng tay vải mịn, đưa cho Quách Miểu Miểu và Đường Khê.
“Ba mẹ cháu để lại cho cháu.”
Đường Khê lấy ra mặt dây chuyền ngọc lam, vừa đưa ra, ánh mắt ông cụ lập tức sáng rực lên.
“Đúng là phá hoại! Cổ vật thế này mà cháu lại dùng tay trần để sờ? Phải đeo găng tay chứ!”
Ánh mắt của Quách Miểu Miểu và Đường Khê giao nhau trên không trung.
Ông cụ nâng mặt dây chuyền ngọc lam lên xem xét cẩn thận, ánh mắt càng lúc càng hứng khởi, đôi tay lại bắt đầu run rẩy.
“Cô bé! Sao cháu lại dùng tay trần chạm vào nó chứ!”
“Năm trăm vạn, được không?”
Vừa nói, thầy Lưu vừa nhìn Đường Khê với ánh mắt đầy kích động:
Anh ta vốn rất thích mặt dây này, nhưng sợ thầy Lưu cũng có ý định mua, thì chuyến đi hôm nay của anh ta xem như công cốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Năm trăm năm mươi vạn!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.