Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Quốc gia đại nghĩa sẽ không quên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Quốc gia đại nghĩa sẽ không quên


“Chuyện này nếu đi hỏi mẫu hậu ngươi, mẫu hậu ngươi cũng nhất định không đồng ý.” Thuận Đế bất đắc dĩ đè trán, để Vân Diễn tự mình đi hỏi thái y, rốt cuộc Vân Nhược Dư có thể chịu k.ích th.ích hay không.

Chẳng qua, Vân Nhược Dư im lặng không nhắc tới Tề Loan, thái độ so với lúc trước càng thêm kiên quyết.

Nàng chỉ tùy ý gật đầu, hỏi thái y có tới xem qua không: “Hài tử của bổn cung như thế nào?”

Bây giờ nhìn thấy con, Tề Loan mới hiểu được thì ra hắn không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn đến đứa bé kia.

Kế hoạch đạt được như mong muốn, nhưng Tề Loan lại không trở về như đã hẹn, mọi người tìm kiếm không có kết quả, cũng mất đi tất cả tin tức của Tề Loan.

Nàng không muốn mất đi.

……

Sau đó, Thiên Dạ dựa theo ý nguyện trước khi đi của Tề Loan đưa thư về Kim Lăng.

Thiên Dạ quỳ trên đất, trong lòng một trận chua xót, nếu như thế thật thì cũng tốt.

Bất kể khó khăn đến mức nào, nàng cũng phải tự dặn lòng mình phải bình tĩnh.

Vân Nhược Dư chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất, nếu Tề Loan thật sự không thể trở về, nàng không muốn đến cả hài tử trong bụng mình cũng không giữ nổi.

Thu đi đông tới, thời gian cứ thế trôi đi, tức giận của Vân Nhược Dư đối với Tề Loan cũng dần lắng xuống.

Hắn chỉ cần vừa nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt nửa năm qua, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.

“Tề đại tướng quân, Ngũ công chúa không có việc gì, ngài yên tâm.”

“Ngươi trả lời không được phải không? Vậy trả lời cho bổn cung biết khi nào hắn sẽ trở về?”

Ngay khi Tề Loan còn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng nắm bàn tay nhỏ mềm mại, Vân Nhược Dư lặng lẽ tỉnh dậy, Tề Loan cảm nhận được tất cả lại vô cớ sinh ra tâm tư muốn giấu kín.

“Vậy tốt xấu gì thì ngươi cũng phải chờ con bé sinh con xong đã.” Thuận Đế chỉ cảm thấy những hài tử này, đều không thể làm người bớt lo được: “Ngươi cũng biết nữ tử sinh con có bao nhiêu nguy hiểm, lúc này phải nói luôn cho con bé biết sao?”

Các thái y ở Thái Y Viện lại bắt đầu phiền muộn.

Nàng không thể nhận là chuyện này.

Mới có thể không lộ ra bất kỳ sơ sót gì.

“Thái y còn nói gì nữa?” Vân Nhược Dư định hỏi tiếp nhưng lại lo lắng bọn họ kể lại không rõ ràng, liền mời thái y tới một lần nữa.

Tề Loan cứ thế ngồi bên mép giường chờ nàng tỉnh lại.

Vất vả lắm quan hệ giữa hai người mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nếu lúc này gạt Vân Nhược Dư, có phải hay không……

Lại thỉnh thoảng hỏi một câu, hỏi hài tử đã sinh ra chưa.

Lúc đầu Vân Nhược Dư không muốn gặp Thiên Dạ, cuối cùng vẫn là lo lắng chiếm cứ buồn bực.

Mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi.

Thiên Dạ đứng ở cách đó không xa, lập tức choáng váng, chạy vội tới phía trước: “Công chúa điện hạ!”

Bức thư Thiên Dạ viết vô cùng tỉ mỉ, nói tuy Vân Nhược Dư có nguy cơ sinh non, nhưng thái y đã nhìn kỹ không có gì đáng lo ngại.

“Nhưng là…”

Nhưng nàng lại vượt qua một cách thần kỳ, không chỉ không có sinh non, còn an ổn tới ngày sinh chẳng qua lúc này lại gặp phải rắc rối khác.

Bất kể thái y nói gì, Vân Nhược Dư đều lắng nghe rất cẩn thận.

Nội tâm hắn sẽ tự phát ra tình yêu thương.

“Nô tỳ hỏi cẩn thận qua vị tướng lãnh kia, một tháng trước Tề tướng quân bị nhốt trong rừng ở Nam Cương, tung tích không rõ, sống c·h·ế·t khó đoán.”

Cả người như c·h·ế·t lặng.

Vân Nhược Dư chỉ biết phó tướng của Tề Loan là La Sát, tuy nàng từng nghe qua tên Thiên Sơn và Thiên Dạ nhưng chưa từng gặp qua bọn họ, bây giờ gặp được người trong lòng rất nghi ngờ.

Vân Nhược Dư đỡ bụng, chỉ cảm thấy trong bụng đau âm ỉ, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng Vân Nhược Dư lại kiên cường chống đỡ nói lời tàn nhẫn với Thiên Dạ: “Ngươi trở về nói cho Tề Loan biết, nếu hắn c·h·ế·t, bổn cung sẽ mang theo hài tử của hắn tái giá, hắn đã từng gây thù chuốc oán với rất nhiều người, ta nhất định sẽ tìm một người hắn khó đối phó nhất.”

Lại là bởi vì hắn.

Hắn không biết đã im lặng đợi như thế bao lâu, cho đến khi Lộc Trúc ôm hài tử tới đặt bên cạnh Vân Nhược Dư.

Ngoại hình của nàng so với trước khi sinh con cũng không thay đổi gì lớn, nhưng quan sát kỹ có thể phát hiện ra nàng đã gầy đi rất nhiều.

Thấy thái độ của Vân Nhược Dư, Vân Diễn càng không có lý do để mở miệng, Nam Cương chậm chạp không có tin tức truyền đến, mỗi ngày Vân Nhược Dư đều đợi chiến báo.

Hắn giả bộ bình tĩnh chờ ở bên ngoài, bất kể là ai đến nói chuyện với hắn, hắn đều qua loa cho xong.

Chỉ là mọi chuyện không thuận lợi, muốn giấu giếm với chuyện này Vân Nhược Dư cũng không đơn giản như bọn họ nghĩ.

Đó là một hài tử vô cùng xinh đẹp, mở to mắt ngốc ngốc nhìn về phía Tề Loan, còn không chờ phụ thân phản ứng lại đã ngủ mất.

Rốt cuộc nàng đã vượt qua như thế nào?

Đây là hài tử của hắn và Vân Nhược Dư.

Nàng luôn rất thích tiểu hài tử.

Một cảm giác thật kỳ diệu đột nhiên sinh ra.

Rốt cuộc chạng vạng tối hôm nay nàng đã sinh được một nam hài.

Cũng là vừa khéo.

Lúc trước Tề Loan cũng hỏi rất nhiều vấn đề.

“Đại quân vẫn chưa khải hoàn hồi triều, tại sao ngươi lại về trước?” Vân Nhược Dư hơi nghi ngờ hỏi, thậm chí còn có một số suy đoán không xác thực: “Tề Loan đã trở lại rồi sao? Không dám tới gặp bổn cung cho nên để ngươi tới trước?”

Năm xưa khi trưởng công chúa mang thai, Vân Nhược Dư cũng thích nói chuyện với hài nhi trong bụng nàng ấy.

Nhưng Tề Loan hiển nhiên khống có bao nhiêu tình cảm với đứa nhỏ này, cứ như vậy muốn xông thẳng vào phòng sinh, cuối cùng vẫn bị ngăn lại.

Vân Nhược Dư chậm rãi xoay người, không tiếp tục để ý tới Thiên Dạ, Lộc Trúc và Ngân Điệp vội vàng chạy theo, chỉ là vừa đi được hai bước Vân Nhược Dư liền ngã xuống người Lộc Trúc.

Tề Loan bây giờ không thể trông cậy vào ai, chỉ có thể tự an ủi bản thân sẽ không có chuyện gì xảy ra, từ khi hắn biết Vân Nhược Dư mang thai đến lúc nàng sắp sinh, tính toán ra cũng chỉ có hơn một tháng.

Nhưng Thuận Đế lại không nghĩ như vậy, hiện tại Vân Nhược Dư hiện giờ cũng không thể chịu k.ích th.ích: “Bây giờ hài tử chỉ mới được sáu tháng nếu con bé bị k.ích th.ích, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”

Thỉnh thoảng, hỏi tại sao không có tiếng gì.

Thái y giải thích rất nhiều, Tề Loan nghe không hiểu hết, chỉ biết sinh con sớm sẽ có hại cho Vân Nhược Dư, từ sau lúc đó hắn liền cắt đứt suy nghĩ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau đều không nói gì.

Trong phòng sinh, Vân Nhược Dư còn đang hôn mê, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Sinh non?” Vân Nhược Dư sờ bụng, hài tử trong bụng bây giờ còn chưa được tám tháng, thái y đoán chừng vẫn còn chưa tới ngày sinh, Vân Nhược Dư tất nhiên không muốn con mình xảy ra chuyện gì.

Cũng may đã nhịn tới cuối cùng.

Có một số lời, nàng không muốn nghe qua miệng người khác, nàng chỉ muốn chính miệng Tề Loan nói với nàng.

Thiên Dạ không nói lời nào, nhưng vẫn tiếp tục dâng thư lên, Vân Nhược Dư dường như đã cảm nhận được điều gì đó, không dám nhận.

Nói đến vì sao không muốn nói cho Tề Loan biết chuyện này, Vân Nhược Dư cũng có chút thẹn thùng.

Vân Nhược Dư không phải một người tùy hứng, lúc này không có Tề Loan ở ddaay với nàng tuy rằng có một chút tiếc nuối, nhưng nàng không biết nếu không có trận chiến này, nàng có thai, Tề Loan vẫn ở lại Kim Lăng thành bồi nàng hay không.

“Ta muốn chờ tới lúc hắn trở về sẽ nói cho hắn biết chuyện này.” Khi Vân Nhược Dư nói những lời này, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

Cuối cùng, sau hai tháng, họ tìm thấy Tề Loan ở dưới đáy vực, nhưng hắn bị thương nghiêm trọng hôn mê bất tỉnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phải làm những việc gì, có uống thuốc cũng không hề từ chối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng trong lòng Vân Nhược Ngọc lại không thể bình tĩnh lại: “Hắn dựa vào cái gì cho rằng bổn cung nhất định sẽ tha thứ cho hắn?”

“Mới đầu là bởi vì không muốn… Sau đó, lại không biết nên nói với hắn như thế nào.” Vân Nhược Vũ hiện tại xác thực không còn tức giận nữa, nhưng nàng vẫn nhớ rõ lúc đầu tức giận như thế nào, mặc dù bây giờ sự khó chịu và thương tâm đã dần tan biến.

Mọi cảm xúc khó chịu, bất an của hắn đều bình tĩnh lại ngay thời khắc hắn nhìn thấy Vân Nhược Dư.

Tề Loan còn chưa kịp tới kiến giá, đã bị Vân Dật túm tới bên ngoài phòng sinh, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi mau nhìn đi, rốt cuộc Tiểu Ngũ vì ngươi mà chịu khổ như thế nào.”

“Công chúa!”

Hoàng Hậu cũng cảm thấy bộ dạng của Vân Nhược Dư như vậy rất kỳ lạ, có lẽ là do trực giác của người làm mẫu thân, tuy bây giờ thoạt nhìn nàng cực kỳ kiên cường, nhưng kiên cường này lại lộ ra hương vị kỳ quái.

Phản ứng đầu tiên khi Vân Nhược Dư tỉnh lại đó là sờ bụng mình, phát hiện hài tử vẫn còn tốt mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Tề Luân hoảng sợ tột cùng, lôi kéo Vân Dật hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng thời gian trôi qua, biểu tình trên mặt Vân Nhược Dư càng lo lắng, bọn họ liền vắt óc tìm mưu tính kế, nghĩ cách để Vân Nhược Dư an tâm.

Vân Nhược Dư sống trong cung, cơ hội bọn họ có thể gặp mặt cũng hơn trước rất nhiều, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của Vân Nhược Dư đối với Tề Loan, nàng không còn tức giận như trước nữa.

Tề Loan có hơi không tin nhìn thái y, chỉ vào những chậu máu loãng đó hỏi vì sao, thái y chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, đây đều là một việc rất bình thường: “Tề đại tướng quân ngài yên tâm, Ngũ công chúa sinh con rất thuận lợi, chẳng qua vi thần ra ngoài là để bẩm báo với bệ hạ.”

Vân Nhược Dư không muốn nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều sẽ dễ để tâm đến chuyện vụn vặt.

Bàn tay nhỏ hồng nắm chặt lại..

Tại sao đang tốt đẹp lại phải bảo vệ người nhỏ người lớn cái gì?

Rốt cuộc là vì sao?

Thiên Cùng năm thứ chín.

Thiên Dạ không còn cách nào để giấu giếm đành phải kể hết tình hình của Tề Loan, Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, lúc này nàng đã không biết mình đang tức giận hay là lo lắng cho hắn nữa.

Nói câu không dễ nghe là lúc này đứa trẻ sẽ bị k.ích th.ích sinh non, đứa trẻ có sống sót hay không mới là vấn đề.

Chỉ là Tề Loan không cùng đám người La Sát cùng nhau trở về, bọn họ mới phát hiện, chỉ một mình Tề Loan mạo hiểm bám trụ đối phương, chưa chắc bọn họ không biết đó là cạm bẫy, nhưng đối mặt với cám dỗ của việc có thể bắt sống được Tề Luân thật sự quá lớn.

Trong lòng nàng lại bắt đầu rối loạn, những gì nàng biết bây giờ đều không rõ ràng, nàng chỉ biết rằng Tề Loan ở nơi nào không rõ, cũng không biết tại sao Tề Loan lại như vậy, nhưng nàng hiểu nếu không làm rõ chuyện này, nàng không có cách nào an tâm.

Mới đầu còn có thể lấy cớ đường xá xa xôi, có lẽ trên đường có vấn đề nên trì hoãn.

Bọn họ vẫn là không tìm được tung tích chính xác của tướng quân.

Tin tức truyền về Kim Lăng, triều dã khiếp sợ.

Bất kể mọi người khuyên hắn thế nào đều không được.

“Gần đây thường xuyên cử động hơn, thái y nói không có việc gì cả, nó rất khỏe mạnh.” Vân Nhược Dư nhẹ nhàng sờ bụng, biểu tình trên mặt vô cùng ôn nhu.

Hài tử đến ngày sinh, nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn ra ngoài.

Lộc Trúc và Ngân Điệp nghe thấy tiếng lập tức chạy đến, hỏi han ân cần tình hình của nàng.

Thái Tử chủ trương nói cho Vân Nhược Dư luôn gạt nàng không phải chuyện tốt, huống hồ nàng có quyền được biết tất cả.

Một khắc này Vân Diễn đã hiểu được nỗi lo trong lòng phụ mẫu, thấy Vân Nhược Dư cũng không nói gì, chỉ hỏi nàng đứa nhỏ trong bụng có tốt không.

Bình tĩnh khiến người khác cảm thấy không thể nào tin được.

Vân Nhược Dư nhìn lá thư kia, nhất định không chịu nhận, bất mãn chất vấn: “Ngươi là người câm sao? Trả lời bổn cung cho bổn cung biết bây giờ Tề Loan đang ở đâu? Rốt cuộc hắn đang ở nơi nào?”

Hoàng Hậu lo lắng Vân Nhược Dư sẽ không chịu nổi.

“Thái y! Bảo vệ người lớn ngươi có nghe thấy không.”

Thật kỳ diệu, không hề khó chịu.

“Công chúa! Ngài làm sao vậy?”

Cung nữ giải thích với Tề Loan rằng đây là quy củ, Tề Loan không muốn mâu thuẫn với cung nữ nên đặt hết tất cả hy vọng lên người Thuận Đế, Thuận Đế thấy hắn thực đáng thương nên xua tay đồng ý để hắn đi gặp Vân Nhược Dư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tề Loan rời khỏi Kim Lăng quá vội vàng, hắn cũng không biết Vân Nhược Dư đã có thai.

Ngay cả khi nàng giận Tề Loan nhất, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc không cần đứa nhỏ này.

Thuận Đế phái binh tới tiếp viện, đồng thời để người giấu thật kỹ tin tức này nhất định không thể để Vân Nhược Dư biết tin.

Chuyện manng thai của nàng vốn là hỷ sử, chỉ là từ khi nàng mang thai đến giờ gặp phải đủ loại chuyện.

Đợi sau khi biết được chân tướng, Thiên Dạ lập tức choáng váng, sau khi hiểu được vô cùng hối hận, nếu nguyên nhân vì hắn mà khiến hài tử của Ngũ công chúa cùng tướng quân xảy ra chuyện thì dù hắn có c·h·ế·t muốn lần cũng không thoái thác hết tội.

Hay là sẽ nói cho nàng biết sự thật.

Đây là thư do tướng quân viết trước khi đi, phân phó bọn họ nếu hắn không thể quay lại thì hãy gửi thư này về Kim Lăng cho Ngũ công chúa.

Tuy thương thế trên người Tề Loan nghiêm trọng, cũng may đều là tổn thương ngoài da thịt, so với trúng độc lần trước đã tốt hơn rất nhiều, hắn kiên nhẫn ngồi trên xe ngựa mấy ngày, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

“Hắn dựa vào cái gì mà cho rằng bổn cung sẽ hết lần này đến lần khác tha thứ cho hắn?”

Ngũ công chúa có thể coi như người bệnh phối hợp nhất, vô luận thái y dặn dò chuyện gì nàng đều ngoan ngoãn làm theo, nhìn thì rất tốt, kỳ thật lại nguy cơ tứ phía.

Hắn lập tức xoay người hành lễ.

“Chỉ là phụ hoàng, Tiểu Ngũ định không hy vọng chúng ta gạt nàng…”

Chỉ là……

Thấy cung nữ bưng một chậu máu loãng đi ra, Tề Luân hoảng sợ vô cùng, đợi tới khi thái y đi ra thì nỗi sợ hãi lên đến cực hạn.

Cũng không nhắc lại chuyện hài tử này nữa.

Nhìn thân thể đầy thương tích của Tề Loan, Vân Dật cũng động lòng trắc ẩn, thuận miệng an ủi một câu: "Ngươi yên tâm, thái y trong Ngự y viện đều ở đây, Tiểu Ngũ sẽ không sao."

Thật ra trong lòng Tề Loan sợ hãi hơn ai khác, hắn nhớ rõ trước khi rời khỏi Kim Lăng, hắn đã từng có một suy nghĩ kỳ lạ, muốn sinh một hài tử để củng cố địa vị của mình, Vân Nhược Dư cho rằng hắn thích hài tử, từng trộm hỏi qua thái y.

Lúc này Tề Loan mới hậu tri hậu giác phát hiện, Thuận Đế cũng tới đây.

Hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, lại không có ý muốn lùi bước, lúc này mới để lại thư cho Vân Nhược Dư.

Thuận Đế không quá để ý, nhìn thấy Tề Loan bình an trong lòng cũng rất vui mừng, ông muốn hỏi chi tiết tình hình Nam Cương, nhưng nhìn bộ dạng này của Tề Loan có lẽ nói gì hắn cũng nghe không vào.

Hắn còn không có đợi thái y nói chuyện, liền không chút do dự hô to: "Bảo vệ người lớn, chúng ta bảo vệ người lớn."

“Hồi công chúa điện hạ mạt tướng, mạt tướng là…” Thiên Dạ không cách nào nói nên lời, chỉ dâng lên một phong thư, bên trên là chữ viết quen thuộc của Tề Loan.

Tề Loan và quân sư thương nghị hồi lâu mới đưa ra quyết định này.

Mà Tề Loan ở Nam Cương xa xôi, cuối cùng cũng có tin tức hắn và La Sát mang theo các tướng lĩnh thâm nhập vào rừng độc của Nam Cương.

Có vấn gì mà phải để người khác tới truyền đạt?

Tề Loan đã từng vô cùng hy vọng có thể có một hài tử, tuy trong lòng mang theo một chút nguyên nhân không thể cho ai biết, lúc ấy hắn cực kỳ rối rắm suy nghĩ thật sự hắn không quá thích trẻ con, nếu thật sự có hài tử hắn phải làm như thế nào, hắn thích hài tử như thế nào.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của mẫu tử hai người, trong lòng Tề Loan nhất thời mềm nhũn, không nhịn được vươn tay muốn xoa xoa bàn tay nhỏ mềm mại của hài nhi.

Tuy nàng vẫn còn ở lại trong cung.

Bên trên viết mấy lời tình ý chân thành, hy vọng Vân Nhược Dư tha thứ hắn thất trách, hy vọng nàng luôn khỏe mạnh.

Vất vả lắm mới có thể đứng dậy, sau khi biết được tin tức Thiên Dạ truyền lại, nhất định kiên cường muốn về kinh.

Nàng đã nhớ ra rồi, lại là bởi vì Tề Loan.

Vô cùng phối hợp, phối hợp đến mức khiến mọi người hoảng hốt, bọn họ vốn tưởng rằng Vân Nhược Dư sẽ không tiếp thu được, nhưng xem bộ dạng của nàng hiện tại lại càng khiến cho lòng người hoang mang.

Ngày đó hắn trở lại Kim Lăng, vừa vặn đuổi kịp ngày sinh của Vân Nhược Dư.

Các thái y đều lo lắng, Vân Nhược Dư chỉ cố gắng chống đỡ, đến lúc sinh con sẽ gặp phải nguy hiểm.

“Một tháng trước, Nam Cương cách Kim Lăng ngàn dặm xa xôi, nhưng vẫn có tin tức truyền về đúng không?” Dáng vẻ Vân Nhược Dư quá mức bình tĩnh.

Vân Nhược Dư nhìn thoáng qua, lại không nhận: “Tề Loan đâu?”

Hiện giờ muốn giấu cũng không tìm được lý do thích hợp.

Thái y ngơ ngác nhìn về phía Tề Loan, không hiểu Tềđại tướng quân đang nói cái gì.

Nhưng nàng không quên cảm giác ngày xưa.

Nam Cương không cưỡng lại cám dỗ, lúc này mới trúng kế.

Nàng đang đợi Tề Loan về, không phải chờ được một kết cục như vậy.

Hắn hoảng hốt cảm thấy ngũ tính tình công chúa không giống như lời tướng quân nói: “Công chúa điện hạ, tướng quân là vì bá tánh…”

Hắn rất khó hiểu: “Hài tử cũng đã sinh ra vì sao các người còn ngăn cản ta?”

Chỉ là hiện tại Đại Thần loạn trong giặc ngoài, Nam Cương như hổ rình mồi, nếu không giải quyết tai hoạ ngầm này, chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền phức.

Nếu ở phía bắc, bọn họ còn có thể lấy cớ là tuyết lớn chặn đường, chiến báo không nhanh về, phía nam không có tuyết rơi căn bản không có khả năng bị chậm chiến báo.

Vốn nàng còn đang đoán Tề Loan muốn nói gì với nàng.

Nhưng chiến cuộc như thế nào, Thuận Đế và Hoàng Hậu chưa bao giờ giấu giếm nàng, mới đầu Thuận Đế muốn nàng tươi tỉnh lại còn trực tiếp đưa chiến báo cho nàng.

Huống chi nàng đang có thai, vốn không nằm trong kế hoạch, thái y đã từng đề nghị với Tề Loan bọn họ nên có con muộn một chút (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn không quan tâm đến thân thể của mình, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở về Kim Lăng.

“Người đâu.” Vân Nhược Dư bình tĩnh lên tiếng, gọi người tới trước mặt mình.

Nàng còn chưa chờ được Tề Loan trở về, lại chờ được tin hắn không rõ sống c·h·ế·t.

Vân Dật cũng bị Tề Loan hỏi đến mức hoảng hốt: “Bổn hoàng tử chưa từng sinh con, sao có thể biết được?”

Đám người Thiên Dạ đương nhiên cũng có tâm tư của riêng mình, chỉ dựa vào lực lượng của bọn họ rất khó tìm được tung tích của tướng quân, nhưng bây giờ tướng quân bọn họ còn có một thân phận khác, nhưng Thiên Dạ lại thật sự không ngờ đến tình hình của Vân Nhược Dư sẽ như vậy.

Hài tử đã lớn như vậy, mỗi ngày nàng đều có thể cảm nhận được nó đang hoạt động, từ lâu đã trở thành một phần trong sinh mệnh của nàng.

Vốn dĩ không ai đồng ý lấy thân mạo hiểm như vậy, dù sao ngay cả quân đội Nam Cương cũng sẽ không dám dễ dàng đi mạo hiểm.

Chương 87: Quốc gia đại nghĩa sẽ không quên

“Không có…” Lộc Trúc chậm rãi dời mắt đi, không dám đối mặt với câu hỏi của Vân Nhược Dư.

Kết quả chỉ có mấy chữ ít ỏi.

“Bổn cung biết.” Vân Nhược Dư không chút do dự cắt ngang lời của Thiên Dạ: “Không cần nói gì cả, không cần nhắc lại. Bổn cung biết hắn vì bá tánh, bổn cung đều rõ.”

Sau khi Vân Diễn đi tìm thái y, lại theo thường lệ tới cung Hoàng Hậu thăm Vân Nhược Dư, phát hiện lúc này nàng đang nói chuyện với hài tử trong bụng, đây là chuyện gần đây Vân Nhược Dư thích nhất.

Lúc này Tề Loan mới có cơ hội nhìn thật rõ.

Dựa theo kế hoạch đã sớm được định ra, bọn họ muốn xuyên qua rừng, từ sau lưng vòng lại một lưới bắt hết quân đội Nam Cương.

Những cảm xúc đó đối với Vân Nhược Dư mà nói, đều là hao tổn.

Những chuyện trải qua trước đây khiến thể chất của nàng kém hơn người bình thường.

Đại Thần gặp phải thiên tai trăm năm khó gặp, xung quanh các quốc gia ngo ngoe rục rịch, kết thành liên minh muốn công kích tập thể..

Khi Tề Loan ứng chiến với Nam Cương, vì bảo vệ bá tánh một thành, đã thâm nhập vào vùng đất độc Nam Cương, không rõ tung tích, sống c·h·ế·t khó nói.

Chỉ là không biết có thể chờ đến khi nào, có lẽ vĩnh viễn cũng không chờ được.

Vì vậy, Thuận Đế, Thái tử và những người khác đều rất lo lắng, thậm chí hai cha con còn tranh cãi về việc có nên nói sự thật cho Vân Nhược Dư hay không.

Vân Nhược Dư không rảnh lo những thứ này, chỉ hỏi rốt cuộc bây giờ Tề Loan đang ở đâu.

“Mạt tướng Thiên Dạ, tham kiến Vĩnh An công chúa.”

Sau khi Vân Nhược Dư tỉnh lại nhìn tấm màn ngủ quen thuộc, trầm mặc không nói, nàng đã xảy ra chuyện gì?

Nàng yên lặng lau nước mắt trên khóe mắt, uống xong kia một chén thuốc đắng. Lộc Trúc và Ngân Điệp muốn nói lại thôi, Vân Nhược Dư lại nói các nàng không cần nhiều lời, nàng muốn nghỉ ngơi: “Bổn cung không muốn không bảo vệ được con.”

“Bổn cung không ghi hận hắn, hắn làm việc tận chức trách của mình, ta chỉ không có cách nào tiếp nhận được hắn còn có rất nhiều chuyện chưa nói rõ với ta.” Vân Nhược Dư đang đợi Tề Loan về giải thích.

Dường như lúc này, hắn mới chân chính có cảm giác rằng mình chính là phụ thân của hài tử này.

Không muốn cho nó phải chịu một chút thương tổn.

“Hắn chưa về nên để các ngươi tới thay hắn tạ lỗi cùng bổn cung sao?”

Thiên Dạ hoả tốc truyền tin này về phía nam, La Sát và Thiên Sơn vốn còn đang nỗ lực tìm kiếm tung tích của Tề Loan, sau khi biết được lại càng thêm cố gắng.

Thiên Dạ quỳ trên đất, chỉ cảm mồ hôi trên trán ướt đẫm.

Thuận Đế nói một câu, khiến Vân Diễn á khẩu không trả lời được.

Đợi đến khi tiếng khóc lanh lảnh của hài tử vang lên, trái tim treo cao của Tề Loan cuối cùng cũng buông xuống, bà đỡ ôm hài tử đã thu thập sạch sẽ ra ngoài, tất cả mọi người đều vây quanh.

Nhưng Tề Loan hoàn toàn không chịu nổi, lập tức hạ lệnh cho quân khải hoàn về triều, đối mặt với La Sát và Thiên Sơn đang ngăn cản, hắn càng thêm bực bội: “Các ngươi không nghe thấy sao? Nàng muốn mang theo hài tử tái gì, ta còn có thể nằm im sao.”

Thiên Dạ không biết nên trả lời thế nào, khi hắn được lệnh tới Kim Lăng, Nam Cương bên kia vẫn chưa có tin tức gì.

“Công chúa, ngài, vẫn còn ghi hận tướng quân sao?”

Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy tất cả đều khác hoàn toàn với những gì nàng tưởng tượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ là thái y lại kiến nghị hai người bọn họ nên sinh con muộn một chút.

Nàng không muốn tin tưởng lùi về sau một bước: “Ngươi nói cho bổn cung biết Tề Loan đang ở đâu?”

“Thái y nói hài tử không gì đáng ngại, chỉ là ngài có nguy cơ sinh non, thời gian này vẫn nên nằm trên giường tịnh dưỡng.” Lộc Trúc chỉ cảm thấy công chúa của các nàng gặp phải thật nhiều rắc rối.

Nhưng Vân Nhược Dư đợi hồi lâu chưa có chiến báo, lại chờ được Thiên Dạ.

Vân Nhược Dư sinh nở xem như suôn sẻ, chẳng qua nàng cảm thấy hơi mệt, cũng may trong hoàng cung có không ít dược liệu quý hiếm, được thái y và bà đỡ nỗ lực.

Bây giờ tin tức không thể giấu được nữa, Lộc Trúc và Ngân Điệp thảo luận không muốn để Vân Nhược Dư suy đoán lung tung, lúc này mới hỏi rõ ràng sự thật rồi báo cho nàng biết.

Kết quả đương nhiên không như ý, tuy hiện tại Vân Nhược Dư thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng cảm xúc lúc trước của nàng không tốt.

Thiên Dạ trầm mặc không nói, Vân Nhược Dư không còn bình tĩnh được nữa, đoạt bức tay trong tay Thiên Dạ, đọc thật nhanh.

Tề Loan trước nay chưa từng cảm kích Vân Dật như bây giờ, nếu không phải có Vân Dật chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn chưa tìm được đến đây, hắn nôn nóng chờ bên ngoài, nếu không phải còn có cung nữ thái giám ngăn cản, không chừng đã vội chạy vào phòng sinh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Quốc gia đại nghĩa sẽ không quên