Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Tránh mưa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Tránh mưa


Vân Nhược Dư lạnh đến mức bần bật, lúc này Tề Loan cũng bất chấp nam nữ khác biệt gì đó ôm chặt bả vai Vân Nhược Dư cố gắng để nàng cảm thấy dễ chịu hơn.

Tề Loan đau đầu không thôi, chỉ có thể lấy cớ trên người mình: “Không phải nguyên nhân của nương tử, mà là do ta.”

“Phu quân sao lại đứng xa xa như vậy làm gì? Quần áo ướt mặc trên người không lạnh sao?” Vân Nhược Dư nhẹ giọng hỏi.

Có gì nàng không thể xem sao?

Lúc này mưa to gió lớn thời tiết khô nóng lập tức trở nên mát mẻ hơn, nhưng mưa vẫn còn tiếp tục rơi khí nóng dần dần tiêu tán, gió thổi lên người chỉ cảm thấy lạnh..

Tề đại tướng quân đáng thương còn đang chiến đấu hăng hái với đống quần áo nghe thấy lời này suýt chút nữa làm bản thân tự mình vướng ngã.

Vân Nhược Dư băn khoăn đại thẩm một mình ở phòng bếp bận việc, muốn đi giúp đỡ.

Trong lòng Tề Loan và Vân Nhược Dư băn khoăn, thật ra đại thẩm thật cao hứng thấy thấy trời đã tối liền lưu hai người lại dùng cơm: “Trong phạm vi mấy dặm chỉ có một hộ nhà chúng ta, hai chúng ta cũng không có thân thích bằng hữu, chỉ có hai vợ chồng già hôm nay trùng hợp được các ngươi xem như nhiều người càng náo nhiệt.”

Nàng biết làm chuyện này khi nào?

Cứ đứng một bên muốn nói lại thôi.

Đại thẩm nghe vậy cười khẽ: “Cùng lắm cũng chỉ xào vài món ăn mà thôi không cần đến hỗ trợ, trong phòng bếp khói dầu nhanh chóng đi ra ngoài chờ.”

“Hai người tốc độ sẽ nhanh hơn một người, ta cũng đang nhàn rỗi nếu ngài không cho ta hỗ trợ, ta đây cùng phu quân cũng ngượng ngùng ở lại dùng cơm.” Vân Nhược Dư khuyên can mãi đại thẩm cuối cùng mới đòng ý để nàng tới giúp đỡ.

Có thể nói như vậy được sao?!

Tề Loan vẻ mặt rối rắm đứng trong phòng bếp, muốn mở miệng ngăn cản lại cảm thấy vô cùng không thích hợp.

Giữa đêm đen trở về, sợ là rất nguy hiểm.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện này không có khả năng, bọn họ đã thành thân lâu như vậy, tuy rằng bây giờ phân phòng ở nhưng đêm động phòng hoa chúc vẫn luôn ở bên nhau.

Tuy Tề Loan da mặt dày nhưng nói ra những lời này cũng có chút xấu hổ, nhưng hắn trừ bỏ biện pháp này, thật sự không thể nghĩ ra được lý do khác.

“Ta… nương tử ta ở bên trong, ta chờ nàng chờ nàng đổi xong là được.” Tề Loan ấp úng mở miệng.

Tề Loan nhìn cặp mắt sáng ngời đôi kia suýt chút nữa bị mê hoặc đồng ý, nhưng đợi sau khi phản ứng lại liền lập tức cự tuyệt: “Không được!”

“Đôi ta ở cùng một chỗ cũng không chậm trễ việc học của chàng, Khương công tử đã có hài tử cũng đâu có chậm trễ công khóa đó sao?”

Tề Loan lắp bắp nói hết câu, nói xong lời cuối cùng ngay cả suy nghĩ muốn c·h·ế·t tâm hắn cũng có, đặc biệt là tiếp xúc với ánh mắt của Vân Nhược Dư hắn càng cảm thấy xấu hổ.

Mà Tề Loan lại ngu ngơ giả bộ hồ đồ, giả ngu hỏi nàng căn phòng này có gì khác biệt.

Thật ra, nàng cũng không muốn vô cớ gây rối như vậy.

Xen lẫn cùng nhau thân mật khăng khít tuy hai mà một.

Đại thẩm đã đồng ý cho hai người ở trong nhà tránh mưa đương nhiên không có gì phải giấu giếm, sau khi đưa quần áo cho bọn họ liền đóng cửa rời đi, nói là đi đun nước ấm cho hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Vân Nhược Dư và Tề Loan mới phát hiện, bọn họ đã chậm trễ hồi lâu vốn muốn hỏi đại thẩm mượn đồ che mưa trở về, chẳng qua lúc này muốn chạy cũng không được, bởi vì mưa lại lớn thêm.

Tuy rằng Vân Nhược Dư nhớ không rõ nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ là nàng nghĩ tới đây liền lên tiếng hỏi Tề Loan, hai người muốn phân phòng tới khi nào bọn họ không thể ngủ cùng một chỗ sao?

“Nương… Nương tử vì sao lại hỏi như vậy?”

Tại sao không sau lại trở thành thế này?

Đại môn chậm rãi mở ra, một lão phụ nhân ăn mặc mộc mạc cầm ô đứng sau cửa, nhìn thấy hai người Tề Loan và Vân Nhược Dư, trên mặt có chút kinh ngạc:“Các ngươi… Có chuyện gì sao?”

“Có phải không có người ở hay không?” Vân Nhược Dư run rẩy mở miệng, dùng tay gạt nước trên tóc nhưng dường như vẫn không thay đổi được gì.

Lý do chân chính không cách nào giải thích được, hắn chỉ có thể nói với Vân Nhược Dư bản thân mình không phải không thích nàng.

Vân Nhược Dư nhìn bóng dáng Tề Loan suy tư, không biết rốt cuộc phu quân bị sao hôm qua ở trong nhà phu quân thấy nàng tới liền hoang mang rối loạn mặc áo ngoài vào.

Ở gian ngoài cũng không thích hợp Tề Loan cứng đờ không biết làm sao liền mở miệng thương lượng với Vân Nhược Dư:“Nương tử……nàng có thể quay người đi được không, ta, ta có chút không quen.”

Hắn cảm thấy cứ đợi ở chỗ này cả người ddefu không khoẻ, hận không thể lập tức rời đi.

Có phu thê nào lại giống như bọn họ?

Trong lòng Vân Nhược Dư nghi hoặc, mà đại thẩm vừa mới đi đun nước xong nhìn thấy Tề Loan ở bên ngoài cũng cảm thấy kỳ quái: “Tiểu lang quân, sao ngươi lại ở ngoài này? Sao quần áo còn chưa có đổi?”

Tề Loan sốt ruột tựa như kiến bò trên chảo nóng chạy loạn khắp nơi, nhìn Vân Nhược Dư hỏi lại lần nữa, Vân Nhược Dư xoa nước mắt trên mặt, hỏi Tề Loan có phải không thích nàng hay không.

Vân Nhược Dư nói bản thân mình không thể nghĩ loạn, nhưng có những cảm xúc lại không cách nào ngăn được, nước mắt không biết đã rơi xuống từ khi nào.

Tề Loan nhanh chóng chạy trở về dưa vào trí nhớ tìm được nhà dân kia, chờ đến khi hai người chạy đến trước căn nhà kia toàn thân đã như vừa trong nước vớt ra.

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này mới ý thức được bản thân rơi nước mắt, nàng vội vàng lau nước mắt đi nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói mình không có việc gì.

Tề Loan có miệng khó trả lời, chuyện này căn bản không khó giải thích rõ ràng, bọn họ không phải phu thê thật sự đương nhiên chỉ có thể tách ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tề Loan nghe được thanh âm theo bản năng mở mắt ra, chỉ thấy Vân Nhược Dư khoác quần áo lỏng lẻo đứng trước mặt hắn.

Phòng bếp vốn nhỏ hẹp, hai người vừa vặn, ba người liền có vẻ hơi chen chúc, Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan vẫn không nhúc nhích, tâm sinh nghi hoặc: “Phu quân chàng đứng ở chỗ này làm gì? Mau đi ra ngoài đi.”

“Đại thẩm quá khen, đây là một số món cơm nhà bình thường mà thôi.” Vân Nhược Dư đặt đồ ăn lên bệ bếp, múc một muỗng nước bắt đầu tráng nồi, Tề Loan nhìn hồi chỉ cảm thấy mình xem không hiểu.

Bọn họ không phải phu thê sao? Phu quân vì sao phải tránh nàng như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn suốt ngày đối mặt với Vân Nhược Dư, có bao nhiêu đại định lực mới có thể cầm giữ được, hắn định lực kém? Định lực của hắn sao có thể kém?!

“Thật sự?”

Ngay khi Tề Loan muốn hướng về phía đại thẩm xin giúp đỡ, đại thẩm kia đã chủ động đã mở miệng đưa hai người họ tới buồng trong, còn tìm ra hai bộ quần áo sạch sẽ để bọn họ thay: “Đây là xiêm y của ta và bạn gì đều đã giặt sạch sẽ, hai ngươi đừng ghét bỏ nhanh chóng thay ra cẩn thận không để bị nhiễm phong hàn.”

Vân Nhược Dư và Tề Loan từ chối, nhưng đại thẩm lại lập tức đi đến phòng bếp múc hai đấu gạo đi nấu.

Tề Loan:?!!

Vốn dĩ Tề Loan rất lạnh nhưng lúc này căn bản không lạnh, không chỉ không lạnh, hắn còn cảm thấy đi ra ngoài dầm mưa một trận để tỉnh táo đầu óc.

“Đại thẩm, phu thê hai người chúng ta về quê thăm người thân kết quả gặp phải mưa to, đôi ta trùng hợp không mang theo ô, cho nên muốn hỏi đại thẩm một chút, có thể để chúng ta vào đây tránh mưa hay không?” Vân Nhược Dư thấy trên mặt đại thẩm có biểu tình đề phòng, liền chủ động mở miệng.

Tề Loan khiếp sợ không thôi.

Vân Nhược Dư thấy hắn thật lâu chưa động đậy liền bắt đầu thúc giục lên, nàng nhíu mày thật sự không rõ Tề Loan đang ngượng ngùng cái gì, đi hai ba bước đến trước mặt Tề Loan, sắc mặt không tốt nói: “Phu quân chẳng lẽ muốn nhiễm phong hàn, ngày mai sẽ không cần tới thư đọc sách phải không?”

Tề Loan chỉ nhìn thoáng qua, lại quay người đi: “Ta, ta đây liền đổi.”

Tề Loan suy nghĩ bậy bạ nhưng đến khi Vân Nhược Dư xào xong một món đồ ăn ra khỏi nồi, những chuyện hắn lo lắng đều không phát sinh.

Nhưng không biết hôm nay trời mưa kiểu gì, đã rất lâu rồi cũng chưa có dấu hiệu dừng lại.

Cơn mưa này tới vừa nhanh vừa vội, không bao lâu Vân Nhược Dư và Tề Loan đều bị làm cho ướt đẫm.

Nhưng hôm nay trải qua đủ loại dấu hiệu, không hiểu sao Vân Nhược Dư bắt đầu hoảng hốt, phu quân tránh nàng như vậy, có phải hay không… Có phải không thích nàng hay không?

Cái này gọi là mặc xong rồi?

Nếu không thể nghĩ được, cũng chỉ có thể hỏi: “Nương tử nàng làm sao vậy? Tại sao đang bình thường lại khóc?”

“Cái gì?” Tề Loan làm sao cũng không nghĩ đến, Vân Nhược Dư sẽ hỏi cái này: “Nương tử sao lại hỏi như vậy?”

*(Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi: Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao, mới trở dậy. (Câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị))

Trượng phu của đại thẩm là một vị đại phu, hôm nay ra cửa xem bệnh không ngờ trời đột ngột mưa to, vốn dĩ còn muốn đợi mưa tạnh mới về.

Cuối cùng thật sự ho khan, sặc đến mức kinh thiên động địa.

“Nương tử nàng biết nấu cơm sao?”

Hai người bọn họ đành phải tiếp tục quấy rầy.

Cũng nói với đại thẩm nàng tới giúp đỡ.

Mà Tề Loan thẳng đến khi bị đuổi ra vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Vân Nhược Dư chậm rãi ngước mắt, khẽ gật đầu, cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, chẳng qua này quần áo này rất lớn vô luận nàng sửa sang lại thế nào, vẫn cứ lỏng lẻo.

Vân Nhược Dư đã sớm lạnh run cả người, đương nhiên sẽ không cự tuyệt sau khi nói cảm tạ nàng gấp không chờ nổi muốn gạt tóc dài dùng khăn lau.

Trong khi Tề Loan còn đang rối rắm bây giờ phải làm sao, Vân Nhược Dư bên này đã bắt đầu thoát áo ngoài. Chờ đến khi hắn xoay người đã thấy Vân Nhược Dư bắt đầu cởi váy.

Vân Nhược Dư vốn xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng, đại thẩm nhìn tướng mạo hai người bọn họ không giống như c.ường b.ạo hung ác, lại cẩn thận hỏi vài câu, thấy bọn họ đều có thể đáp được liền mở cửa để hai người vào nhà.

Vân Nhược Dư càng nghĩ càng cảm thấy không vui, Vân Nhược Dư lúc trước có thể lý giải nhưng hiện tại không cách nào hiểu được, đặc biệt là sau khi biết Khương Hiền có hài tử lúc càng cảm thấy không thể lý giải.

Không chỉ có phân phòng ngủ, lúc này đổi xiêm y thôi còn phải tránh đi.

Tề Loan gãi tóc ướt đẫm trên đầu mình, lo lắng, chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải lúc trước còn đang tốt sao?

Vân Nhược Dư bất ngờ bị tiếng nói của hắn dọa cho nhảy dựng, nàng run rẩy mở miệng:“Ta đổi… Thay quần áo.”

Tề Loan thấy thế lập tức ngăn người lại, như thế nào cũng không cho Vân Nhược Dư đi phòng bếp: “Nương tử…… Không, không cần đi, đây là nhà người khác.”

Để làm dịu không khí hắn chỉ có thể liên tục hắng giọng, không nghĩ tới lại bị phản tác dụng.

“Đợi sau khi trở về ta chuyển đến ở cùng một chỗ với chàng được không?” Trong mắt Vân Nhược Dư tràn ngập chờ mong.

Hắn đương nhiên không thể tiếp tục mặc quần áo ướt, nhưng nhà đại thẩm không lớn còn một gian nhà ở là nơi bạn gì của đại thẩm để dược liệu, có một số dược liệu cần phải được bảo quản khô ráo, Tề Loan cũng không thể vào đó đổi quần áo.

Sau khi hai người vào nhà cứ thế đứng ở phía trước không di chuyển muốn ở chỗ này đợi mưa tạnh.

Vân Nhược Dư càng nghĩ càng không cao hứng bắt đầu nhớ tới chuyện lúc trước, nàng nghĩ nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Lời này vừa nói ra hai người đều an tĩnh lại, Vân Nhược Dư ngơ ngẩn nhìn Tề Loan, hình như có chút không thể tin được.

Tề Loan nghe được lời này, thiếu chút nữa thở không được, định lặc của hắn thật kém là sao?!

Hai người còn đang chải tóc, trượng phu của đã trở lại Tề Loan và Vân Nhược Dư vội vàng đi ra ngoài chào hỏi.

Phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Tề Loan vốn tai thính mắt tinh, bây giờ lại trong hoàn cảnh yên tĩnh tất nhiên là nghe được rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên liền mở miệng hỏi: “Nương… Nương tử, quần áo của nàng đã thay xong chưa?”

“Khụ…… Nương tử, chúng ta không phải đã nói muốn, muốn ưu tiên việc học trước.” Tề Loan thấy nàng đã nsoi tới mức này cũng biết giả ngu vô dụng chỉ có thể căng da đầu giải thích.

Nàng chỉ có thể lên tiếng đáp lại: “Đã đổi xong.”

“Xin hỏi ỏ đây có người hay không?” Tề Loan gân cổ bắt đầu gọi lớn, nhưng cũng không biết là do mưa gió quá lớn, hay là vì nguyên nhân gì gọi mãi vẫn không có người đáp lại.

Không phải nàng đều đã nhìn qua sao.

Trong nhà Đại thẩm không lớn cách âm đương nhiên cũng không tốt đối thoại vừa rồi của đại thẩm và Tề Loan, Vân Nhược Dư nghe được hết rõ ràng kỳ thật nàng cũng rất tò mò, vì sao phu quân lại muốn chờ bên ngoài.

Vân Nhược Dư lại cảm thấy lời này lại không thể hiểu nổi: “Ta đương nhiên biết nấu cơm , nếu ta không nấu vậy chàng ăn cái gì?”

Sắc mặt hắn thay đổi, tay mắt lanh lẹ thay nàng kéo áo ngoài lên: “Cẩn thận nhiễm phong hàn.”

Hai người bọn họ thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.

Nàng không để lời nói của Tề Loan trong lòng, dứt khoát đuổi người đi ra ngoài, nói hắn đừng có đứng trong bếp làm vướng chân vướng tay.

Trời càng mưa lớn sắc trời càng u ám, mưa rơi xuống càng có xu thế lớn hơn.

“Phu thê nhà người ta đều ở chung một chỗ vì sao hai người chúng ta lại phải tách ra.” Vân Nhược Dư thở phì phò mở miệng.

Tề Loan nhíu mày, sau khi nhớ lại những chuyện từ khi hai người đi vào nơi này hắn đã nói và làm ra chuyện gì.

“Ta……” Tề Loan không thể nói thêm được gì, lúc này đã bình tĩnh tiếp nhận sự thật Vân Nhược Dư muốn xuống bếp, không khỏi nghĩ đến lát nữa nếu nàng đốt mất phòng bếp nhà người ta mình nên giải thích như thế nào.

“Nương tử —— nàng làm gì vậy?” Tề Loan sợ tới mức thanh âm cũng cao thêm vài bậc.

“Không, không có việc gì.” Tề Loan lắp bắp mở miệng, giống như đầu gỗ đứng yên tại chỗ không có hành động gì.

Chỉ là vì sao nàng lại không nhớ rõ lắm?

“Nhìn không giống nhà không có người ở, có lẽ họ không nghe được.” Tề Loan dùng sức gõ cửa, trải qua nỗ lực không ngừng của hắn.

“Nếu chàng thích ta vì sao lại muốn tách ta ra?” Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy có chút ủy khuất.

Có vẻ như nàng thật sự chưa từng nhìn qua?

Nàng biết làm không phải chỉ có món cháo gừng băm thôi sao?

Tề Loan bị đại thẩm đẩy vào phòng trong, trong tay còn bưng một chậu nước ấm, hắn đặt nước ấm lên trên giá, đưa lưng về phía Vân Nhược Dư gắt gao nhắm hai mắt: “Nương tử, ta đặt nước ấm ở chỗ này.”

Vân Nhược Dư nhịn không được ôm chặt hai tay, Tề Loan thấy thế lập tức đem áo ngoài ban đầu dùng để che mưa vắt thật khô khoác trên người nàng, Vân Nhược Dư giơ tay xoa nước mưa trên mặt, hướng về phía hắn cười nhạt: “Phu quân, nơi này khả năng không có người.”

Cũng chính bởi vì vậy, mới giảm bớt được không khí ái muội như có như không kia.

Đây rốt cuộc là chuyện gì công chúa điện hạ biết nấu cơm khi nào?

Nội tâm Tề Loan run sợ thấy nàng cầm dao phay lại lo lắng nàng cắt vào tay mình, thấy nàng muốn bỏ dầu vào chảo nóng, trực tiếp đi cầm nắp nồi nghĩ nếu có xảy ra chuyện gì mình có thể trực tiếp tiến lên đậy lại.

Đại thúc lo lắng tiếp tục chờ đợi, nhưng trên trời đã tối đen lúc này mới thừa dịp mưa nhỏ hơn mới dầm mưa chạy về.

Muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.

“Đồ ăn này thơm quá, tay nghề của tiểu nương tử thật tốt.” Đại thẩm thật lòng khen, Vân Nhược Dư thấy thế ngượng ngùng nở nụ cười.

“Chàng nhìn gian nhà ở này xem.” Vân Nhược Dư ý bảo Tề Loan cẩn thận nhìn xem, vừa thấy chính là phòng ngủ chính là trong phòng khắp nơi đều có đồ dùng của đại thẩm cùng trượng phu.

Có cái gì mà không quen? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Nhược Dư chỉ nghĩ Tề Loan đang khẩn trương: “Phu quân nếu cảm thấy sợ hãi, vậy đi ra ngoài chờ đừng ở phòng bếp xem nữa.”

Cho nên mới lấy việc học làm cái cớ, muốn tránh nàng?

……

Vân Nhược Dư một bên giúp Tề Loan vỗ lưng, một bên bày ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Phu quân a… Định lực của chàng thật kém nha.”

“Vì cái gì?” Vân Nhược Dư đầy mặt không cao hứng: “Phu quân quả nhiên chỉ muốn dỗ ta, thật ra chàng không hề thích ta có đúng không?”

Tề Loan nghe được lời này nhớ tới một màn vừa rồi chỉ cảm thấy phi thường xấu hổ, sau tai cũng xuất hiện màu hồng nhạt.

Tề Loan nghe được lời này tức khắc cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, thật sự không biết ở trong lòng Vân Nhược Dư hình tượng của hắn rốt cuộc như thế nào.

“Là bởi vì ở nhà người khác, ta mới muốn đi giúp đỡ hôm nay đại thẩm cho chúng ta mượn chỗ tránh mưa còn tìm quần áo sạch sẽ cho chúng ta, hiện giờ lại muốn giữ chúng ta lại dùng cơm, chúng ta và người ta không thân chẳng quen làm sao có thể không biết xấu hổ chờ sẵn người ta nấu cho ăn mà không đi giúp đỡ chút nào chứ?” Vân Nhược Dư vừa nói chuyện liền vén tay áo lên đi vào phòng bếp.

“Ta… Ta muốn nhìn xem.” Trong lòng Tề Loan sốt ruột không chịu nổi, ngày thường ở trong phủ cũng thôi đi còn có người giúp đỡ nàng, lúc này ở bên ngoài Lộc Trúc và Ngân Điệp đều không ở đây, Vân Nhược Dư có thể làm được không?

Đối mặt với câu hỏi của Tề Loan Vân Nhược Dư khẽ gật đầu, sau đó phát hiện Tề Loan đang đưa lưng về phía nàng, căn bản không nhìn ra được nàng gật đầu.

Còn cùng nhau xem hoa xem cỏ, nàng còn nói mình cao hứng.

Hôm nay lại càng cổ quái.

Cứ thế lan tràn cuối cùng lan tràn đến phần cổ và khuôn mặt, đại thẩm nhìn thấy lại lo lắng.

Mà Vân Nhược Dư căn bản không biết hắn đang rối rắm, đi vài bước đến trước mặt hắn bảo hắn thay quần áo.

Vốn dĩ Vân Nhược Dư vì quá lạnh không giữ được váy, bị Tề Loan gọi như vậy một tiếng nàng theo bản năng buông lỏng tay ra, váy đang cởi dược một nửa cứ thế lỏng lẻo rơi trên người, thật ra Vân Nhược Dư không cảm thấy có vấn đề gì nhưng Tề Loan lại xấu hổ vô cùng không nói hai lời trực tiếp chạy ra khỏi buồng trong: “Vậy nàng đổi tiếp đi ta ra bên ngoài chờ.”

Hắn thật vất vả mới thay xong quần áo mới vừa thả lỏng một hơi, quay người lại lại thoáng nhìn Vân Nhược Dư ngồi một bên gạt lệ, chọc đến mức Tề Loan không hiểu sao dang êm đềm nàng lại khóc rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

.

Đại thẩm nghe được lời này, chỉ cảm thấy không thể hiểu được: “Bên trong đó là nương tử của ngươi không phải người ngoài, ngươi còn ở bên ngoài chờ cái gì? Nhanh chóng đi vào thay quần áo ướt ra đi.”

Suy nghĩ một hồi, hắn cũng không nghĩ ra được đến tột cùng mình đã làm ra chuyện gì khiến Vân Nhược Dư không vui.

Câu nói của Vân Nhược Dư là có ý gì? Chẳng lẽ những món đồ ăn ngày thường hắn hay ăn đều do đích thân Ngũ công chúa làm?

Tề Loan nhìn bàn đồ ăn lâm vào trầm tư, cái này không đúng lắm……

Trong lòng Vân Nhược Dư cảm thấy kỳ quái, nhưng là cũng không muốn nhìn Tề Loan tiếp tục mặc quần áo ướt, nhẹ nhàng gật đầu quay người đi, thấy phía sau vẫn không có động tĩnh, trong lòng nàng cũng có cảm xúc rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Tề Loan nói thầm hắn đúng là thật sự sợ hãi, nhưng hắn là sợ hãi Vân Nhược Dư đốt cháy mất phòng bếp nhà người ta.

Tề Loan còn đang bực bội suy nghĩ tránh được chuyện ngủ chung như thế nào mới tốt, thậm chí trong đầu còn thầm chửi thầm Khương Hiền sao lại có ài tử sớm thế, cũng không kịp suy nghĩ Vân Nhược Dư vì sao mà biết được.

“Ai nha, tiểu lang quân mặt ngươi sao lại hồng như thế, chẳng lẽ nhiễm phong hàn sao? Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, nhanh chóng vào đi.” Đại thẩm không biết tâm tư Tề Loan, chỉ nghĩ là do mắc mưa dứt lời liền không quan tâm Tề Loan phản đối đẩy mạnh người vào buồng trong, cũng không đợi Tề Loan phản ứng lại đã đem nước ấm đưa vào tay hắn:“Mau làm ấm thân thể, ta vừa nhìn thấy nương tử của ngươi run rẩy.”

Sao lại không giống với những gì hắn đã tưởng tượng?

Nhưng Vân Nhược Dư vẫn giữ vẻ mặt không tin, Tề Loan bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, căng da đầu bắt đầu nói hươu nói vượn: “Nương tử có từng nghe nói qua…… Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều*.”

Nàng vốn còn không muốn buông tha tìm được đáp án, lúc này lại nói ra được gì, thấy Tề Loan nhìn qua, lập tức liền tầm mắt: “Này, này ban ngày ban mặt, phu quân chàng nói cái gì vậy?”

Chương 40: Tránh mưa

“Thật sự.” Tề Loan mặt không biểu tình mở miệng, cũng không cảm thấy mình ở nói dối gạt người, trước đến nay hắn chưa từng chán ghét quá Vân Nhược Dư, đương nhiên cũng không phải không thích nàng.

Tề Loan lo lắng nàng có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, nôn nóng dò hỏi, Vân Nhược Dư vẫn lắc đầu, ôm đầu gối trầm mặc không nói.

Vì sao lại muốn nàng quay người rời đi? Chẳng lẽ sợ nàng nhìn lén sao? Nghĩ nàng là người như thế nào!

Nhưng thanh âm nghẹn ngào, vừa nghe là biết có vấn đề.

Tề Loan và Vân Nhược Dư tất nhiên rất cảm kích.

“Phu quân ngươi yên tâm, ta sẽ không nhìn lén chàng.” Vân Nhược Dư không tình nguyện mở miệng, chỉ cảm thấy việc này có chút quỷ dị, có phu thê nào lại giống như bọn họ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Tránh mưa