Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Sự việc bại lộ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Sự việc bại lộ


Hoàn toàn quên mình cũng có thể nói dối, cũng không cần thật sự đi làm tiên sinh chép sách.

“Không có khả năng.”

Nói là có người báo quan có Tề tú tài văn nhã bại hoại cùng nữ tử xa lạ tư thế ái · muội không minh bạch.

Nhưng Vân Nhược Dư lại không tin: “Không có khả năng, phu quân ta chính miệng nói cho ta biết. Hắn sẽ không gạt ta, phu quân ta họ Tề, danh gọi Quân Đàn, là học sinh thư viện Thanh An.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ái mộ trong mắt không cách nào che giấu được.

Tề Loan nhìn hai bên trái phải đều phái người tới bắt hắn, khóe mắt không ngừng giật giật, quan phủ ở Kim Lăng thành, sợ là đều điên rồi?

Kỳ thật chưởng quầy cũng không nghĩ như vậy, chủ yếu là vị lang quân này cấp cho nhiều bạc, không tìm trà lâu lương tâm bất an.

“Có lẽ mỗi cái thư viện không giống nhau…”

“Không riêng gì một người tới, chàng còn cùng người khác cùng nhau tới, còn là một nữ nhân. Chàng cũng chưa từng đưa ta tới uống trà nghe diễn quá.”

Vân Nhược Dư bắt đầu sửa sang lại túi thơm, đại thẩm quầy hàng bên cạnh thò qua đáp lời với nàng, cuối cùng Vân Nhược Dư hỏi phu quân nàng hôm nay sao lại không tới cùng nàng: “Phu quân hôm nay muốn đi thư viện học tập, cho nên không có tới.” Vân Nhược Dư cười tủm tỉm đáp lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng bởi vì buổi chiều ngủ quên, túi thơm của nàng cũng làm chưa được mấy cái, ngày mai phải làm sao bây giờ ?

(Ăn cơm mềm: đàn ông bám váy vợ)

Vân Dật ở tửu lầu cách vách nhìn thấy cãi cọ ồn ào, còn tưởng rằng là muội muội xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới thăm dò tình huống.

Bọn họ nói đến khí thế ngất trời, chỉ thấy Vân Nhược Dư hung hăng vò một cái túi thơm, nghiêm túc nói: “Phu quân sẽ không gạt ta.”

Tề Loan sờ sờ cái mũi của mình: “Nương tử hỏi cái này làm gì? Đồ vật bán đi không phải là được rồi sao?”

Hắn đối với chuyện này thật sự không có kiến nghị tốt gì, vài thứ kia phần lớn đều là Thất hoàng tử tìm người tới mua, rốt cuộc có bao nhiêu người thích hắn hoàn toàn không rõ, nếu tùy tiện nói ra làm Vân Nhược Dư uổng phí công phu thì không tốt.

Kéo một tấm chăn mỏng đắp lên cho nàng, kết quả vừa được một lát đã bị ném lên mặt đất, người đang ngủ còn không ngừng lẩm bẩm: “Nóng……”

Lộc Trúc và Ngân Điệp nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tề Loan, âm thầm run bần bật, kỳ thật các nàng cũng không muốn làm như vậy, các nàng so với ai khác đều muốn công chúa vui vẻ chờ trong phủ hơn, chỉ là công chúa sao có thể nguyện ý?

Khương Hiền nghe đến đây, biểu tình trên mặt thay đổi, nhìn Vân Nhược Dư trước mắt cái gì cũng không biết, có chút lời nói không biết có nên hay không.

Tề Loan tức giận, nhưng đây đều là bình dân áo vải, hắn cũng không thể thật sự động thủ.

Vân Nhược Dư không muốn đáp ứng, đang suy nghĩ lấy cớ giải quyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vị nương tử này, phu quân của ngươi cũng không ở Thanh An thư viện học tập, ta ở thư viện chưa bao giờ gặp qua hắn.” Khương Hiền nghiêm túc mở miệng.

Vân Dật cười một hồi lâu, không chế náo nhiệt, để thủ hạ người giúp đỡ Vân Nhược Dư tìm được Tề Loan.

“Tiểu sinh muốn mua lễ vật tặng người trong nhà.”

Tề Loan vô cùng cao hứng giải quyết cơm trưa, lại đẩy ra giá bán ngút trời bán được một ít tí thơm.

Tề Loan: “……”

Khương Hiền khóe miệng run rẩy, nội tâm nói Tề công tử chẳng lẽ lại là vì muốn bồi nương tử, mới nói dối thư viện được nghỉ?

Qua miệng của Lộc Trúc và Ngân Điệp biết được là Tề Loan nói dối bị phát hiện, Vân Nhược Dư lao ra đi tìm người.

Vân Nhược Dư đương nhiên biết trên đời này có rất nhiều nam nhân không thể dựa vào, nhưng rất nhiều nam nhân không đáng tin cậy này có liên quan gì đến nàng?

Bên kia, Tề Loan ồn ào kêu đói không ngừng, đón nhận bữa cơm trưa sớm nhất trong đời, thời điểm hắn nhận hộp đồ ăn còn tưởng sẽ nhìn thấy đồ ăn đáng sợ như cháo gừng băm, không nghĩ tới lại toàn là những món ăn hắn thích.

“Nhìn nương tử ngủ ngon, ta luyến tiếc gọi nàng.”

Tề Loan thấy khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể mặc kệ.

Bà vừa định tránh đi, đôi mắt sắc bén của Trương ma ma lại phát hiện ra gì đó giọng hơi run run chỉ vào giữa đám người nói: “Phu nhân ngài nhìn đi, đó có phải tướng quân hay không?”

Nàng ấy căn bản là không có cơ hội ra ngoài.

Tề Loan nói vô cùng tự nhiên, những lời Vân Nhược Dư muốn hưng sư vấn tội nháy mắt liền nuốt trở về, phu quân đang đau lòng nàng, nàng không thể không biết tốt xấu.

Bên cạnh trà khách liền mồm năm miệng mười nghị luận, nói Tề Loan không ra gì, đập vào mặt người đọc sách như bọn họ.

Nàng có hơi tiếc nuối vì bản thân không có ở đó: “Phu quân, chàng nói cho ta biết đi, rốt cuộc là người nào mua? Lúc hắn mua có còn nói gì không?”

Bên này quan binh còn chưa nói xong, mặt khác lại một đám quan binh tới nữa, cũng là tới bắt người.

Dựa theo hiểu biết của hai nàng đối với công chúa, so với hao hết tâm tư ngăn cản, không bằng nên nghe theo nàng, chờ nàng tự mình chủ động nghỉ ngơi.

Bởi vì Vân Nhược Dư gần đây bán túi thơm bán khí thế ngất trời, còn thỉnh thoảng muốn hỏi hắn một số vấn đề phạm vi hoàn toàn nằm ngoài phạm vi năng lực của hắn.

Mắt thấy sắc mặt Vân Nhược Dư ngày càng kém, nhóm thư sinh không rõ nguyên do, đại thẩm cách vách ở quầy hàng bên canh lại ở suy đoán Vân Nhược Dư có phải bị người ta lừa hay không: “Tiểu nương tử, phu quân kia của ngươi không phải lừa gạt ngươi đó chứ? Hắn có lẽ căn bản không đi thư viện, thư viện ở Kim Lăng thành thời gian được nghỉ đều giống nhau.”

Tề Loan lại hiểu lầm ý tứ của nàng, thấy nàng không nói lời nào cho rằng mục đích của mình sắp thành, trong lòng càng cao hứng, lúc này hắn nhất định phải kiên trì, Lộc Trúc và Ngân Điệp lại cầm rất nhiều túi thơm xuất hiện, nói đều là đồ các nàng làm ban ngày.

Tề Loan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Nhược Dư, không dám nói cho nàng biết là Vân Dật tự mình tới mua.

Tề Loan thấy thế, liền kiến nghị ngày mai Vân Nhược Dư ở nhà nghỉ ngơi, chớ có ra cửa.

Vân Nhược Dư hung hăng hất tay Tề Loan xuống, rốt cuộc nhịn không được mắng: “Tề Quân Đàn, sao chàng dám gạt ta? Ta mỗi ngày thức khuya dậy sớm đốc thúc chàng học tập, muốn cho chàng sớm ngày thi đậu công danh, vì có thể cho chàng tới thư viện đọc sách, ta nghĩ ra tất cả mọi biện pháp để có thể kiếm bạc, chàng thì tốt lắm, thư viện không đi, cầm tiền ta chuẩn bị quà nhập học đi tiệm ăn uống trà nghe diễn?”

Nguyễn thị còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy Tề Loan đá văng một quan binh, lạnh nhạt mắng: “Có việc liền nói, lăn xa chút, không cho chạm vào nương tử của ta.”

Nhìn Vân Nhược Dư nghiêm túc như vậy, Tề Loan nghĩ mình có phải quá chơi bời lêu lổng hay không, cũng không biết những cửa hàng trong tay mình có cần tiên sinh chép sách hay không.

Hắn xem như hiểu rõ vì sao Vân Nhược Dư có thể trong một ngày làm ra nhiều túi thơm như vậy, thì ra là còn có đồng lõa?

“Vị này nương tử ngươi đừng không tin, ta vừa lúc là người quản tạp vật ở thư viện, ngày thường học sinh cần thứ gì, đều phải qua tay của ta, trong tay ta còn có danh sách học sinh toàn bộ thư viện, thật sự không có người này.”

Trong tay Tề Loan trống rỗng, trực tiếp sững sờ tại chỗ, không thể tin được nhìn Vân Nhược Dư xuất hiện trước mắt hắn, sao nàng lại đến đây?

Trời tháng năm đã bắt đầu chuyển nóng, ngày gần đây Vân Nhược Dư thức dậy sớm, ngồi trên giường nệm một hồi đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn nhất kiết kiên cường chống đỡ không cho mình lâm vào giấc ngủ.

Vân Nhược Dư đem túi thơm hung hăng ném xuống, không quan tâm đến mọi thứ, trực tiếp lao ra ngoài tìm người.

Có điều chưởng quầy đương nhiên sẽ không duyên cớ lộ ra tin tức, nhưng có tiền có thể sai sử được ma quỷ, sau khi Tề Loan đưa bạc ra, chưởng quầy thêu phường kia liền biết cái gì nói hết không nửa lời giấu giếm.

Một buổi sáng này Vân Nhược vẫn trong tình trạng mơ hồ, nàng ôm tráp tiền đếm lại một lần nữa, vẫn có chút không thể tin được: “Phu quân, cái túi tiểu lão hổ kia, thật sự bán mười lượng bạc sao?”

Tề Loan chỉ phải đành phải chú tâm nghiên cứu một chút

“Ngân lượng quà nhập học cũng có thể dùng để uống trà nghe diễn? Khí khái văn nhân đều đi đâu cả rồi?!”

“A, hắn cũng có hôm nay?”

“Phu nhân Trong nhà cực khổ làm lụng vất vả, sao ngươi có thể làm như vậy?”

Lúc này bà hoàn toàn không đứng yên được nữa, Trương ma ma còn muốn khuyên tiếp, Nguyễn thị lại đẩy tay bà ấy ra: “Hiểu lầm cái gì? Ngươi không nghe thấy Nhị Lang gọi nàng là gì sao?!”

Vân Nhược Dư hỏi một vòng, mọi người đều nói không quen biết người này.

Trà lâu náo nhiệt không dừng, Tề Loan muốn mang Vân Nhược Dư rời đi, có chuyện gì bọn họ về nhà lại nói: “Nương tử, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta về nhà trước.”

Ở trong mắt mọi người xem ra của biểu hiện Tề Loan là chột dạ.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, tu dưỡng cùng thể diện gì đó hết thảy đều không rảnh lo, trực tiếp vọt tới trước mặt Tề Loan, đem chung trà trong tay hắn đoạt lấy đập xuống đất, hung ác nói: “Tề Quân Đàn, chàng ở chỗ này làm gì?”

Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, sôi nổi cảm thấy bản thân mình có hơi dư thừa, nhận mệnh ngồi một bên thêu túi thơm, lúc này trước quầy hàng có đám người bước tới.

Lộc Trúc và Ngân Điệp tràn đầy tin tưởng, chỉ là mất cả một buổi sáng, cứ ngây ngốc không tiếp xúc được với một người khách, bởi vì các nàng phát hiện, công chúa lợi hại hơn các nàng rất nhiều.

Biện pháp tốt nhất chính là đi tới tú trang hỏi chưởng quầy.

Khương Hiền hoàn toàn nghe không hiểu ý Vân Nhược Dư, ngược lại kỳ quái hỏi tin tức là ai nói cho Vân Nhược Dư.

Như vậy cũng có thể đem bạc quang minh chính đại đưa cho Vân Nhược Dư.

Lộc Trúc và Ngân Điệp muốn thở cũng không dám thở, rốt cuộc nghe lời này, thật sự xấu hổ.

Chỉ có thể lôi kéo Vân Nhược Dư đi ra ngoài.

Nguyễn thị nghe đến đó, nhịn không được tiến lên vài bước nhìn xem có chuyện gì, nhìn thấy rõ ràng Tề Loan đang ôm một nông phụ trong ngực: “Nhị Lang rốt cuộc đang làm trò gì?!”

Trường kỷ có hơi hẹp, ngủ ở trên tất nhiên là không thoải mái, nhưng Tề Loan cũng không động nàng, miễn đánh thức người dậy.

“Đại thẩm yên tâm, phu quân ta không làm như vậy, chàng chưa bao giờ lừa gạt ta.” Vân Nhược Dư cười ôn nhu.

Kết quả một học sinh khác tới chọn túi thơm nghe được bọn họ nói chuyện cũng khẳng định nói thư viện bọn họ không có người này.

Vân Nhược Dư xoay người muốn đi, bị Tề Loan túm chặt tay lại: “Nương tử, nàng nghe ta giải thích.”

Nhóm học sinh: “……”

“Không giống, nếu biết là người nào mua đi, có thể biết ta làm túi thơm này rốt cuộc tiểu hài tử thích hay là cô nương gia thích hơn.” Vân Nhược Dư phân tích một đống lớn với Tề Loan, có khả năng là phụ nhân mang hài tử chủ động mua đưa cho hài tử của mình.

“Văn nhã bại hoại này còn muốn chạy, chưởng quầy, mau tìm tiểu nhị, đem người này ngăn lại……”

Đại thẩm bĩu môi, trong lòng thở dài một hơi, tâm nhãn của tiểu nương tử này như vậy, có thể thấy được nhiều về sau sẽ có lúc phải rơi nước mắt.

Ngay thời điểm hắn còn đang suy nghĩ bậy bạ, trường kỷ bên kia lại truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tề Loan tập trung nhìn vào mới phát hiện Vân Nhược Dư không biết đã ngủ từ khi nào, hắn buông sách vở đi qua, lấy kim chỉ trong tay Vân Nhược Dư ra.

Bởi vì Tề Loan cố tình dung túng, một giấc này của Vân Nhược Dư ngủ cực kỳ thoải mái, lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, nàng nhìn sắc trời bên ngoài bất mãn trừng mắt nhìn Tề Loan: “Phu quân vì sao không gọi thiếp dậy?”

Hai bên trái phải người lại đều không hẹn mà cùng tiến lên, gần đây Kim Lăng thành quá mức thái bình, mắt thấy tháng này đã qua hơn nửa, công trạng bọn họ vẫn nửa vời. Rốt cuộc cũng có người phạm tội, sao có thể để người khác đoạt đi?

Vân Nhược Dư thấy đại thẩm không nói lời nào, sau khi thu thập xong túi thơm trong tay, liền bắt đầu thêu những thứ cái tới, trong chốc lát quầy hàng liền có vị khách tiến đến:“Vị nương tử này, nơi này của ngươi có túi thơm gì độc đáo sao?”

“Thanh An thư viện mỗi tuần có một ngày nghỉ, đó là hôm nay, Đoan Ngọ ngày đó sẽ có nửa ngày nghỉ nhỏ, còn lại thời điểm không có bất luận ngoại lệ gì.”

Hôm sau hai người cùng ra cửa, Tề Loan hôm nay muốn tới“Thư viện học tập”, nhiệm vụ cùng đi với Vân Nhược Dư liền giao cho Lộc Trúc và Ngân Điệp.

Cũng có khả năng là hài tử thích, làm mẫu thân không thể không mua.

Được nghỉ không phải là ngày hôm qua sao?

Mà bên kia, Tề Loan lại một lần nữa hãm hại huynh đệ, không hề phát giác đi lang thang trên phố.

“Nương tử muốn làm gì vậy? Tính toán làm túi thơm sao, vẫn là tiểu lão hổ ư?”

Hắn vạn phần không yên tâm, giải thích thêm một câu với Vân Nhược Dư, cuối cùng cầm một ít túi thơm, tính toán tiếp tục đi gây tai họa cho Tạ Minh Châu.

Vân Nhược Dư nhìn nam tử trước mặt, nhận ra thân phận của hắn, Vân Nhược Dư thay người đó tìm túi thơm, thuận tiện nói chuyện cùng hắn: “Khương công tử? Hôm nay thư viện không phải đi học sao, sao hôm nay ngươi lại rảnh đến đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại thẩm bán hàng: “……”

Khương Hiền: “……”

Tề đại tướng quân lấy cớ, đương nhiên cũng phải rung rưng nuốt xuống quả đắng, cầm một quyển sách bắt đầu nhìn, Vân Nhược Dư nhận lấy tiền trong tráp, ngồi trên trường kỷ bắt đầu làm túi thơm.

Vì có thể yên tâm thoải mái tiêu tiền này, chưởng quầy còn cố ý bảo Tề Loan đi tới trà lâu cách vách hỏi thăm.

Tề Loan nghe mấy người này lung tung rối loạn nghị luận phiền không chịu nổi.

Tiên hạ thủ vi cường, tóm công trạng ở trong tay mới là của mình.

“Phu quân ta cũng là học sinh Thanh An thư viện sao lại có thể không giống nhau?”

Trong đầu Tề Loan trống rỗng, mở miệng là nói dối, “Này, này không phải giữa trưa… Ta tới trà lâu dùng bữa.”

Lúc Vân Nhược Dư đuổi tới liền nhìn thấy Tề Loan cùng chưởng quầy thêu phường chuyện trò vui vẻ.

Người nọ thấy Vân Nhược Dư không tin, nhưng không có da mặt mỏng như Khương Hiền, gọi một nhóm đồng học cùng trường tới,để Vân Nhược Dư hỏi từng người một.

“Lão hổ đã kiếm được tiền, nhưng thiếp cũng không rõ có phải mọi người đều thích hay không, hay là vừa khéo.” Trong thanh âm của Vân Nhược Dư mang theo hoang mang.

Hắn lần nữa giải thích bản thân mình có nỗi khổ, nhưng mọi người hỏi hắn nỗi khổ gì, hắn lại không nói nên lời.

Chỉ trong chốc lát liền bán được vài túi thơm.

Bọn họ cũng mặc kệ Tề Loan và Vân Nhược Dư ai sẽ chịu trách nhiệm.

Tề Loan có đôi khi hoảng hốt cảm thấy có phải bản thân thật sự ăn cơm mềm* hay không. Nhưng rất nhanh hắn đã tẩy não được bản thân, hắn nhận tiền cũng để giảm bớt phiền toái thôi.

Những nhóm thư sinh đó cũng tràn đầy đồng cảm, rốt cuộc chuyện như vậy này trước đây chưa phải chưa từng xảy ra.

“Cơ duyên xảo hợp quen nhau, phu quân ân nhân cứu mạng của ta.” Vân Nhược Dư cười mở miệng, thấy đại thẩm cách vách có hứng thú, liền nói rất nhiều về Tề Loan.

Còn những túi thơm này còn lại là các nàng hồi cung tìm một cung nữ một làm.

Con của bà có nương tử khi nào? Bà là mẫu thân của hắn sao lại không biết chuyện gì?!

Tiểu cô nương ở Kim Lăng thành thích cái gì, không thích cái gì, đều nói ra hết.

Trong lòng có nghi hoặc, nàng cũng không cất giấu, thuận miệng hỏi: “Thư viện hẳn là bởi vì gần tới Đoan Ngọ, mới được nghỉ sao?”

Chương 22: Sự việc bại lộ

Đại thẩm kia nhìn thấy bộ dạng Vân Nhược Dư thiên chân vô tà, trong lòng có chút khó chịu, hôm qua rõ ràng nhìn thấy nam tử kia tự mình bỏ tiền vào túi của mình: Nhìn qua đã biết là không phải thứ gì tốt đẹp.

Vân Nhược Dư không để ý tới Tề Loan ngây người, lạnh giọng chất vấn: “Lúc này chàng không phải nên ở thư viện đọc sách sao?”

“Chàng còn muốn gạt ta, mới vừa rồi Khương công tử nói, thư viện Thanh An hôm nay được nghỉ, còn có hiện tại còn chưa đến buổi trưa.”

Trương ma ma cũng khiếp sợ, hạ giọng nói: “Phu nhân, đây có lẽ có chuyện hiểu lầm.”

Đây đều là không giống nhau.

“A?” Tề Loan nghe đến đó, theo bản năng đi tìm chỗ khác, động tác này lại càng làm Vân Nhược Dư xác định Tề Loan thật sự lừa dối nàng.

Bọn họ nhìn Vân Nhược Dư cùng Tề Loan nói chuyện, đối lời nói của Vân Nhược Dư tin bảy tám phần.

Tề Loan không muốn Vân Nhược Dư nóng bị cảm nắng, liền lấy cớ phải về phủ đọc sách, lừa gạt dỗ dành người trở về.

Chỉ biết có người báo quan, phạm nhân tìm được, bọn họ tới bắt.

Vân Nhược Dư nghe được lời này, có chút nghi hoặc,được nghỉ?

Khung cảnh trở nên cực kỳ hỗn loạn, người nửa con phố đều bị kinh động, rất nhiều người sôi nổi đi xem náo nhiệt, Nguyễn thị lúc tới đây, liền nhìn thấy trà lâu cửa kín hết chỗ, bị vây đến chật như nêm cối.

Trên phố, hai người Lộc Trúc và Ngân Điệp đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, tỉ mỉ quan sát nam nữ lui tới, các nàng tuy chưa từng làm qua chuyện buôn bán, nhưng đã từng bồi công chúa diễn kịch.

“Cái gì?” Vân Nhược Dư nghe xong chỉ cảm thấy khó có thể tin: “Chính là, phu quân ta nói cho ta biết, hôm qua thư viện được nghỉ……” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Nhược Dư càng nói càng tức giận. Càng nói càng cảm thấy càng ủy khuất.

“Các ngươi biết ta là ai không?” Tề Loan vừa định chứng minh thân phận mình.

Khương Hiền còn tưởng mình đã lâu không xuất hiện ở thư viện, không nhớ mặt người khác, còn cố ý tìm đồng học quen biết hỏi qua, gần một tháng qua trong thư viện nhận học sinh không có họ Tề.

Gọi nàng là nương tử.

“Ta lừa nàng làm gì? Tiền không phải đều ở trong tráp sao.” Tề Loan mặt không đổi sắc nói, tuy rằng mười lượng bạc là Thất hoàng tử đưa thêm, túi tiền hắn còn có mười lăm lượng, hơn nữa thêm chín lượng lần trước, tổng cộng là 24 lượng.

Tiểu nương tử này lớn lên xinh đẹp lại hiền huệ, nói chuyện còn dễ chịu, thật không biết sao lại đi gả cho một nam nhân như vậy: “Tiểu nương tử, ngươi và phu quân của ngươi rốt cuộc quen biết thế nào?”

Còn không chờ Tề Loan giải thích ra nguyên nhân.

Khương Hiền bởi vì lần trước giúp đỡ Tề Loan nói dối, trong lòng vẫn luôn băn khoăn, vốn định khuyên nhủ hắn thật tốt, nhưng ở thư viện tìm một vòng, cũng không tìm được người.

Đại thẩm càng nghe càng cảm thấy không đáng giá, liền lấy thân phận người từng trải khuyên Vân Nhược Dư một câu: “Tiểu nương tử, nam nhân, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi nhưng ngàn vạn lần không thể tin tưởng tuyệt đối vào tướng công.”

Còn nhiều hơn số tiền trong tráp của Vân Nhược Dư.

Buổi trưa qua đi vừa buồn bực lại vừa nóng, cũng may túi thơm bán đi một hồi đã không còn thừa bao nhiêu.

Khương Hiền thấy Vân Nhược Dư không tin, đang lo phải chứng minh lời mình nói như thế nào.

Chờ đến khi hắn thật vất vả rời khỏi tra lâu, lại bị một đám quan binh vây quanh, phía sau còn có một đám thương hộ đi theo, nói muốn cáo trạng hai người bọn họ gây biến động giá, nhiễu loạn thị trường, cường mua cường bán.

Tề Loan nhìn thấy trong lòng không dễ chịu, trong lúc nhất thời cũng không biết hành động này của bọn họ đến tột cùng là đúng hay sai, nếu túi thơm bán không được, phỏng chừng nàng cũng có thể lăn lộn thêm.

Sau khi Nguyễn Ngưng hồi phủ tinh thần vẫn không yên, nhớ tới một màn nhìn thấy trên phố, trong lòng liền nghẹn muốn c·h·ế·t, vốn định lập tức muốn tới Trấn Bắc Hầu phủ nói cho cô cô biết, nhưng ngay lúc này mẫu thân lại đưa thợ may tới đo váy cho nàng ấy.

Mơ màng nói mớ, Tề Loan nghe được không nhịn được bật cười, hắn cũng không gọi nàng, tự mình cầm lấy một cây quạt ngồi một bên phẩy phẩy gió cho Vân Nhược Dư : “Lúc này mới tháng 5, những năm qua nàng đều trải qua thế nào? Chẳng lẽ lúc này ở trong phòng cũng phải đặt băng?”

Khương Hiền đương nhiên cũng nhận ra Vân Nhược Dư, hướng nàng chào hỏi: “Nương tử sợ là nhớ lầm, hôm nay thư viện được nghỉ không đi học.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Sự việc bại lộ