Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc
Mộ Dung Khanh Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Thượng có chính sách hạ có đối sách
Nhóm quan văn không có cách nào nói lại, cuối cùng chỉ có thể trốn, an tĩnh không nói lời vô nghĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy rằng đã biết tính tình Tề Loan không tốt, nhưng không ai nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy.
Một đám bắt đầu suy tư rốt cuộc mình có làm chuyện gì đắc tội Tề Loan hay không.
Có thể nhiều thêm một khắc đã là nhân từ lớn nhất của Vân Nhược Dư đối với Tề Loan.
Nhưng có thể tiến vào Ngự Thư Phòng đều là thần tử ông coi trọng, nhóm thần tử mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cũng vì quốc gia đại sự, có đôi khi lớn tiếng cũng không thể che miệng lại.
Trà ở tửu lâu này cũng không rẻ, không biết ngày mai công chúa sẽ cho hắn bao nhiêu ngân lượng?
La Sát cẩn thận nhắc nhở một câu, cửa cung giờ Mẹo mở mở, chờ các đại thần thượng triều, trước đó sẽ có người mặc triều phục chờ ngoài cửa cung.
Tề Loan: Có chút chuyện, không biết ngày mai lão bà có cho tiền hay không ~
Người kéo hắn là Vân Nhược Dư, Tề Loan có muốn giãy giũa cũng không thể, chỉ có thể nhắm mắt lại giả c·h·ế·t: “Có lẽ là ta nhớ lầm, phu tử nói không phải hôm nay, là ngày mai…”
Vân Nhược Dư nói Tề Loan canh bốn dậy, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn ngủ đến canh năm.
Mắt Tề Loan còn đang buồn ngủ lại mông lung bị người kéo dậy khỏi giường, lúc này trời còn tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón, dù có thắp đèn dầu cũng nhìn cũng không rõ ràng.
Thời điểm mỗi lần Tề Loan thượng triều, là những ngày thanh tịnh ít ỏi của Thuận Đế.
Vĩnh An công chúa là người nói được thì làm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tác giả có chuyện nói:
Nhiều người nghị luận, nghe phong đoán vũ bắt đầu lo lắng rốt cuộc có phải sự thật hay không, cũng có không ít người tìm cách thăm dò tin tức muốn biết Tề Loan đến tột cùng như thế nào.
Có đủ để tới nơi này uống trà hay không.
Nhưng Vân Nhược Dư nghe thấy xưng hô này, lại một lần nhíu mày: “Phu quân đã quên lời thiếp nói rồi sao? Xưng hô này tuyệt đối không thể kêu loạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gậy ông đập lưng ông chiêu này hắn chơi rất thành thục.
Tề Loan liền an ổn ngồi ở tửu lâu, chờ thời gian từng chút từng chút qua đi, trong lúc hắn còn nghĩ có nên gọi thêm chút thức ăn hay không, chỉ là ngẫm lại bạc vụn trong túi tiền, chỉ có thể từ bỏ.
Không có cách nào giữ người lại, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, chỉ nghĩ nhanh chóng tống cổ người về phủ bồi nữ nhi, cũng miễn cho thuộc hạ và đại thần này dính tai ương. Các đại thần hoàn toàn không biết Thuận Đế dụng tâm lương khổ, chỉ nghĩ Thuận Đế ân sủng với Tề Loan, quả nhiên thường nhân không thể bằng được.
Lúc này nếu không phải Tiểu Ngũ bị bệnh, Thuận Đế làm sao có thể để Tề Loan ở nhà tĩnh dưỡng?
Nếu trong triều đình thực sự có chuyện gì yêu cầu hắn đến, bệ hạ chắc chắn sẽ triệu hắn vào cung, thật vất vả mới được ân chuẩn không cần đi thượng triều, hắn có choáng váng mới tự mình đi chuốc lấy khổ.
Tề Loan cũng cảm thấy nàng lo lắng không phải không có lý.
Nhân dịp này, Vân Nhược Dư hiếm khi không bức bách Tề Loan đọc sách, ngược lại để hắn gọi mình là nương tử.
Tề Loan biết“Nông phụ” Ngũ công chúa cực kỳ thông minh.
Hắn phải làm sao bây giờ?
Nàng, không cần ngủ sao?
Trong lòng Thuận Đế biết dụng ý của Tề Loan, đương nhiên sẽ không phá hủy đài cao của hắn, còn phải tìm mọi cách để hắn làm tròn vai: “Trẫm còn cho là chuyện gì lớn? Bất quá chỉ là một tiểu quốc Nam Cương bị đánh bại nên tùy ý bịa đặt. Tề ái khanh tâm hệ Đại Thần, quả thật là phúc của trẫm và bá tánh Đại Thần. Nếu thương thế của ái khanh còn chưa khỏi hẳn, vẫn là nhanh chóng hồi phủ dưỡng thương.”
Tề Loan sắp phát điên rồi, canh bốn bị bắt ngủ dậy đi đọc sách đã là cực hạn, nhưng mới canh bốn lại bị công chúa điện hạ bức bách gọi nàng là nương tử là chuyện đáng sợ tới mức nào?
Chỉ có thể nói thói quen thật sự là thứ đáng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị người có tâm nghe được, phu quân hao tổn một ít là việc bình thường, vạn nhất chọc phải tai ương lao ngục thì làm sao bây giờ?
Thuận Đế kỳ thật sự rất hoài niệm, chỉ tiếc đa số thời gian Tề Loan đều ở biên quan, có ít ngày ở kinh. Thuận Đế cũng phải chịu đựng nghe các triều thần cãi cọ ầm ĩ nhiều thêm.
Trên mặt đám quan viên hết trắng rồi lại xanh, xấu hổ vô cùng.
Không phải giờ này hắn nên ở trong tướng quân phủ bồi tiểu công chúa sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hôm nay thư viện nghỉ phép…”
Mất một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Không phải đều nói người ta sắp c·h·ế·t hay sao? Người ta liền cho các ngươi nhìn một cái, rốt cuộc là hắn có sắp c·h·ế·t hay không.
Thêm nữa Tề Loan từ khi hồi kinh chưa từng lộ diện, thời gian càng lâu, nhưng tin tức đó bắt đầu truyền ra.
Tình cảnh này làm Thuận Đế vô cùng vui vẻ, nếu mỗi lần nghị sự đều có thể an tĩnh như vậy thì tốt biết bao nhiêu? Ông làm Hoàng đế cũng thật bất đắc dĩ, cũng không kiên nhẫn nghe quan văn và võ quan nói nhao nhao.
Nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, tin tức này không chỉ vừa vặn bị chính chủ nghe thấy, chính chủ còn tự mình ra mặt phản bác.
Cũng không biết là ai truyền ra Tề Loan thương thế quá nặng, không còn cách nào cứu chữa.
Ngay cả Thuận Đế cũng có chút kinh ngạc, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Lúc trước thượng triều, mỗi lần mở miệng đều giận trời giận đất, chuyện gì cũng có thể nói.
Tề Loan xưa nay mặc kệ những việc này, thế cho nên vấn đề ngày càng nghiêm trọng.
Chương 11: Thượng có chính sách hạ có đối sách
Tề Loan nói lời này, nghe qua thì có vẻ quan tâm quốc gia đại sự, nhưng lời đồn trên phố cụ thể là thứ gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Vân Nhược Dư lại không yên tâm chút nào, thư viện nhiều người nhiều cặp mắt, nhất định phải nơi nơi lưu ý mới được, chuyện này quá mức quan trọng, nhất định phải nói rõ ràng với hắn.
Vì tránh cho quan phục bị Vân Nhược Dư nhận ra, gặp phải nhiều chuyện phiền toái khác, Tề Loan mới ra hạ sách này, quyết định sau khi ra khỏi phủ tìm một trà lâu, mới thay quan phục.
Quan viên ở Ngự Thư Phòng trở nên phi thường, trước giờ mấy người này luôn thích khắc khẩu bây giờ lại im lặng không nói một lời.
Tề Loan cuối cùng vẫn bị bắt đứng lên, mặc áo ngoài vào, mắt còn chưa kịp mở ra, đã bị nhét một quyển sách vào trước mặt, hắn nhìn Vân Nhược Dư trước mặt trang dung tinh xảo, quần áo phẳng phiu ngăn nắp, chỉ cảm thấy hết sức thái quá.
“Tướng quân, canh giờ lâm triều đã sắp tới rồi.”
Cũng phải bận tâm tới mặt mũi của bọn hắn.
Chờ nước trà mang lên, Tề Loan tráng chén trà, chậm rãi nhìn về phía cửa hoàng cung.
“Chàng ngàn vạn lần không thể nghĩ như vậy được, nếu gọi nhiều thành thói quen, ở bên ngoài cũng gọi thế thì phải làm sao?” Vân Nhược Dư rất lo lắng.
Ngay cả liếc mắt cũng nhìn đến người khác.
Trong Ngự Thư Phòng võ quan và trung quan đứng rõ ràng sang hai bên, mắt Tề Loan nhìn thẳng đi qua, cung kính hành lễ với Thuận Đế
Trước đó vài ngày hắn gọi nương tử đúng là rất ngượng ngùng, nhưng mấy ngày nay gọi liên tục đã đến mức có thể nói mặt không đổi sắc.
Thượng triều, Tề Loan thật sự không muốn đi.
“Hôm nay Tề ái khanh có chuyện gì cầu kiến trẫm?”
Thuận Đế hiểu rõ Tề Loan cũng đủ nể tình, chỉ tới Ngự Thư Phòng cầu kiến, mà không phải đề cập lúc lâm triều.
Thuận Đế mở lời, Tề Loan đương nhiên phải đáp lại, chỉ là Tề đại tướng quân nói chuyện trước giờ không biết nói chuyện hàm s·ú·c: “Hồi bệ hạ, lúc vi thần ở trong phủ dưỡng thương , nghe được không ít lời đồn trên phố, nói là từ Nam Cương bên kia truyền tới?”
Sau khi tan triều, Thuận Đế triệu tập quan viên nghị sự, lúc này thái giám lại nhỏ giọng tiến lên bẩm báo Tề Loan muốn cầu kiến.
Tuy rằng đúng là Tề Loan có mang triều phục tới, lại không có chút dấu hiệu muốn đổi, mắt thấy thời gian ngày càng đến gần, trong lòng La Sát bắt đầu sốt ruột.
Một tiếng lại một tiếng, dường như muốn hắn phải khắc ghi xưng hô này vào trong xương cốt, mạnh mẽ xóa sạch bóng dáng “Công chúa” trong lòng hắn.
Trong tay La Sát còn có một cái hòm nhỏ, quan phục tứ bình của Tề Loan an ổn đặt bên trong , đây là vì tránh cho phiền toái mới làm vậy.
Tề Loan chưa thể đồng ý ngay nên kính cẩn nói vài lời, Thuận Đế cũng mừng rỡ bồi hắn quân thần hòa thuận, hàn huyên một hồi, Tề Loan thấy mục đích đã đạt được cũng không muốn tiếp tục lưu lại, hắn vốn không kiên nhẫn nghe quan văn và võ quan cãi cọ, được Thuận Đế lời đáp ứng liền khom người cáo lui.
Sau khi Tề Loan hồi kinh chưa từng lên triều, lúc này tiến cung. Thuận Đế chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Ta ra ngoài mời lang trung tới cho chàng.”
“Ta cảm thấy có chút đau đầu.”
Trang dung và búi tóc này, phải tốn mất bao nhiêu thời gian mới có thể làm tốt?
“Nương tử yên tâm, ở bên ngoài nhất định ta sẽ không quên.” Tề Loan ứng phó qua loa, lúc này thật sự hắn không rảnh lo chuyện gì hết, chỉ muốn thống khoái ngủ một trận.
Tề Loan bị bắt gọi suốt một canh giờ “Nương tử”, cuối cùng cũng được Vân Nhược Dư buông tha cầm lấy một ít bạc vụn nàng chuẩn bị cho hắn, ra khỏi đại môn tướng quân phủ.
(Nghe phong đoán vũ: phóng đại, nói quá)
Lúc này, hắn còn mơ mơ màng màng, nếu cứ tiếp tục gọi, vậy hắn xem Vân Nhược Dư thật sự là nương tử của mình hay sao.
Tề Loan đau đầu, thuận theo nàng nói tiếp: “Đây không phải vẫn còn ở trong phủ sao?”
Hắn mang theo mang theo La Sát tới một trà lâu, nhìn vẫn còn hơi hốt hoảng.
Vân Nhược Dư nghe hắn nói bừa, cũng thật sự lười phản bác: “Vậy vừa lúc, chàng cũng có thể thích ứng trước một ngày.”
Nhưng Tề Loan căn bản không để trong lòng: “Sốt ruột cái gì? Cũng không phải nhất định đi thượng triều mới được.”
Vì tò mò, Thuận Đế lập tức triệu kiến Tề Loan vào.
“Không đi thư viện chàng cũng phải đọc sách.” Vân Nhược Dư gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, không dao động chút nào.
Lời đồn đãi vốn cũng không phải dạng này, tất cả mọi người biết được Tề Loan hồi kinh dưỡng thương, nhưng không có ai biết thương thế của Tề Loan đến tột cùng như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng.
“Công chúa, người ngủ khi nào vậy?” Tề Loan bởi vì quá mức với kinh ngạc, cho nên nhịn không được hỏi ra.
Cuối cùng chỉ gọi một ấm trà xanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.