Phi Thiên
Dược Thiên Sầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 252 : C·h·ó cắn c·h·ó (Hạ)
Lúc này hắn nhất định phải ngăn trở vì thủ hạ mình, nếu không sau này còn ai chịu bán mạng cho hắn.
- Dạ!
Lời này vừa nói ra, các sơn chủ ngơ ngác nhìn nhau, trong nháy mắt cũng hiểu ra, rõ ràng t·ấn c·ông Đông Lai động là nhắm vào nghĩa nữ Dương Khánh, không cần phải nói nhất định là Lưu Cảnh Thiên muốn tìm Dương Khánh báo thù rửa nhục!
Thật ra thì trong lòng y không nắm chắc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy không thể nào tỏ ra mềm yếu, huống chi y cũng biết ngay trước mặt Dương Khánh không đánh nổi.
Dương Khánh đưa ra quyết định tại chỗ.
Khâu Tiện sợ hết hồn hết vía lại nhìn Dương Khánh khom người nói:
- Lấy chứng cớ ra, bản tọa sẽ xử công bằng cho ngươi!
Miêu Nghị lập tức đối mặt Dương Khánh giải thích:
Khâu Tiện khẽ thi pháp, xuất ra quang ảnh Bạch Liên nở ba cánh trên Mi Tâm, đáp:
- Dạ!
- Sau khi Đông Lai động gặp tập kích, thuộc hạ vẫn không rời đi khu vực Đông Lai động, phủ chủ minh giám!
Miêu Nghị đã sớm chuẩn bị chuyện này, lập tức quay đầu ra lệnh cho bên ngoài:
Miêu Nghị đáp:
- Phải chăng các ngươi cho rằng bản tọa không tồn tại?!
- Tất cả im miệng cho ta!
Hai mắt Hùng Khiếu trợn to mấy phần:
- Phủ chủ muốn hỏi, nếu có một câu nói dối, Miêu mỗ nhất định g·iết không tha!
- Chuyện báo dối Hùng Khiếu tập kích Đông Lai động, ngươi chuẩn bị giải thích thế nào?
Dương Khánh lại hỏi Khâu Tiện:
- Thuộc hạ Hùng Khiếu nhất định cùng một giuộc với y, thuộc hạ của y không thể làm nhân chứng. Nếu như có thể làm chứng, nhân mã Đông Lai động ta cũng chứng minh chúng ta không hề rời khỏi Đông Lai động!
- Có.
Thấy ánh mắt sắc bén của Dương Khánh quét tới, lời vừa lên tới miệng Hùng Khiếu vội vàng nuốt trở vào, sắc mặt xụ xuống, nắm chặt hai quả đấm từ từ lui trở về.
- Phủ chủ...
- Hùng Khiếu ngươi rất có thể, nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ c·hết, rốt cục ngươi lại giảo biện chối bỏ. Nhưng công đạo tự tại lòng người, có phải là ngươi làm hay không, mọi người biết rõ ràng trong lòng!
Hùng Khiếu giận trừng mắt.
Lúc này hắn bèn phản kích:
- Chiến giáp và long câu ngươi cũng có thể g·iả m·ạo sao?
- Khâu Tiện, ngươi là thủ hạ của Tô Bưu ư?
- Hai người các ngươi cãi nhau xong chưa?
- Dạ!
- Ngươi đã nói người ta mang mặt nạ, làm sao ngươi có thể nhìn ra là ta? Ngươi không thấy rõ ràng là ai!
- Nguyên Phương, dẫn người tới!
Hùng Khiếu bi phẫn đáp:
- Vu hãm! Thuần túy là vu hãm!
- Phủ chủ, rõ ràng là Hùng Khiếu âm mưu nhục hình bức cung. Nếu y giao thủ hạ của y cho thuộc hạ tra hỏi, thuộc hạ cũng có thể cạy miệng bọn họ, chứng minh bọn họ là bị Hùng Khiếu chỉ điểm, cố ý vu hãm thuộc hạ!
- Cụ thể tại sao t·ấn c·ông, tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe phía trên có lệnh, nói sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi tới Đông Lai động, nói bất kể người nào bắt sống hay g·iết được Tần Vi Vi đều có trọng thưởng!
- Ta đang hỏi, không cần ngươi chen lời.
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng, hai người chỉ trích lẫn nhau nhất thời ngừng lại.
Trong lòng Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không uổng công ta liều mạng cứu con gái ngươi.
- Mặc dù hắn mang mặt nạ, nhưng một thân chiến giáp cả người lẫn long câu kia, còn có thương trong tay hắn, cùng với vật cỡi của hắn, trừ hắn ra không còn ai khác! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, ai lại cố ý gài tang vật ngươi?
Miêu Nghị và Hùng Khiếu lập tức thõng tay mà đứng, không dám nhảy loạn.
Miêu Nghị ôm quyền trả lời:
Quả nhiên, Dương Khánh lạnh nhạt nói:
Dương Khánh lạnh nhạt hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người Nguyên Phương đứng nghiêm bên ngoài nhà gỗ cũng thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mặc dù động chủ có hơi ‘bất thường’ nhưng cũng là kẻ dám làm dám chịu, rốt cục đã gánh vác giúp mọi người.
Dương Khánh lại hỏi:
Miêu Nghị gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu.
Dương Khánh giơ tay lên vỗ tay vịn ghế một cái, mắt lạnh quét qua hai người câm miệng, cuối cùng rơi vào trên người Hùng Khiếu:
- Nếu như có người cố ý gài tang vật hãm hại ta, đây cũng là chuyện có thể xảy ra.
- Cho là ta sợ ngươi sao!
Hai người ở đó cãi qua cãi lại không ngừng, ngay cả các sơn chủ khác cũng cảm thấy đau đầu thay phủ chủ. Một kẻ là thủ hạ tâm phúc theo sơn chủ nhiều năm, một người là ân nhân cứu mạng nữ nhi sơn chủ, trong chuyện t·ranh c·hấp như vậy, thiên vị bên nào cũng không tiện, cũng sẽ dễ dàng khiến cho những người khác bất mãn trong lòng.
Khâu Tiện còn chưa mở miệng, Miêu Nghị đã lật tay lấy Nghịch Lân thương ra nơi tay, chỉ y cảnh cáo:
- Bộ thuộc Thiếu Thái sơn tận mắt nhìn thấy không phải số ít, thuộc hạ bản bộ có hàng chục người có thể làm chứng!
Hùng Khiếu chắp tay nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám nói dối!
Hùng Khiếu tỏ vẻ đánh thì đánh.
Dương Khánh lại hỏi Hùng Khiếu:
- Người này tên là Khâu Tiện, chính là bộ thuộc sơn chủ Quy Nghĩa sơn Tô Bưu Vạn Hưng phủ.
Đùa gì thế! Đây là chuyện Miêu Nghị sợ nhất, đem thủ hạ mình ra nhất nhất tra hỏi. Chịu nghiêm hình đánh khảo, không ai có thể bảo đảm bọn họ sẽ giữ miệng kín như bưng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bại lộ mọi chuyện.
Miêu Nghị chỉ tên hàng tốt bẩm báo với Dương Khánh:
Chương 252 : C·h·ó cắn c·h·ó (Hạ) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Trình lên!
Dương Khánh bình thản cụp mắt xuống:
- Tại sao các ngươi t·ấn c·ông Đông Lai động?
Dương Khánh giương mắt nhìn:
Chỉ chốc lát sau, Nguyên Phương đẩy một tu sĩ nơm nớp lo sợ chật vật không chịu nổi đi vào, chính là tên hàng tốt bắt được lúc trước Quy Nghĩa sơn t·ấn c·ông Đông Lai động.
Bất quá về tình, phần lớn sơn chủ vẫn đứng về phe Hùng Khiếu, chỉ là một động chủ dám lớn lối với sơn chủ như thế, không khỏi vô cùng tệ hại.
- Đúng vậy!
- Phủ chủ!
Sau khi t·ấn c·ông Thiếu Thái sơn, Miêu Nghị đã kiểm tra lại, bên này không có để lại bất kỳ chứng cớ nào, hắn biết chuyện này không gạt được ánh mắt của Dương Khánh, nhưng hắn sẽ không thừa nhận.
Dương Khánh lại nhìn chằm chằm Miêu Nghị nói:
- Hùng Khiếu, nếu ngươi không thể lấy ra chứng cớ thiết thực, chuyện này tạm thời gác lại!
Hùng Khiếu:
Ai ngờ trong nhà Dương Khánh chợt đổi đề tài, không lạnh không nóng nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
Mọi người không nhịn được ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện giữa Hùng Khiếu và Miêu Nghị thật đúng là dây dưa không thể nào kết thúc.
- Có chứng cớ gì không?
Miêu Nghị phản kích:
Miêu Nghị lập tức chắp tay nói:
- Trận tiền đã báo với phủ chủ, cũng không phải là báo dối, mà là lúc ấy bị gạt cho nên trúng kế, mới tưởng lầm là Hùng Khiếu gây nên!
- Ngươi chính mắt thấy là hắn tập kích Thiếu Thái sơn ư?
- Phủ chủ, có thể tra hỏi từng tên thủ hạ của hắn, nhất định chân tướng sẽ nước cạn lòi đá! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khâu Tiện có vẻ khẩn trương đáp:
Sở dĩ hắn khăng khăng một mực không nhận là vì không tin mình cứu nữ nhi Dương Khánh, Dương Khánh còn có thể ép mình vào bước đường cùng. Nếu quả thật là như vậy, nhất định sẽ làm cho thủ hạ hai phủ sinh lòng bất mãn, vì một động chủ Đông Lai động nho nhỏ như mình mà ảnh hưởng lòng người hai phủ, Dương Khánh sẽ không làm chuyện bất lợi như vậy.
- Tu vi ngươi thế nào, nhận chức vụ gì ở Quy Nghĩa sơn?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.