Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89


Khi đó nàng gả cho Thái tử chưa đầymột năm, Tiên đế cảm thấy bên người Thái tử chỉ có Thái tử phi là nàng và Lương Đệ Thẩm thị, Chiêu Huấn Diệp thị, thật sự quá mức quạnh quẽ, thế nên lên tiếng tuyển dân nữ nhà lành trong dân gian làm tiểu thiếp của Thái tử.

“Trả lời trẫm, ngươi nhận, hay là không nhận?”

Cảnh Phức Thù nói đến đây, lộ ra một nụ cười, chỉ là khi phối cùng gương mặt tràn đầy nước mắt,lại khiến người ta cảm nhận được nỗi bi thương ngập tràn,

Bàn tay thả trênán kỷ của Hoàng đế từ từ nắm chặt:

Trong mơ ban đầu có vô số vách núi đá dựng đứng, chân nàng mang giày gỗ, giẫm trên con đường nhỏ trên vách đá, nhìn xuống thấy vực sâu vạn trượng thì bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Mỗi một bước nàng đều phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới đi được, lo lắng bản thân mình không cẩn thận sẽ rơi xuống, thịt nát xương tan.

“Ồ, Nhị Sơ nàng cảm thấy nên tra rõ sao?”

Đây chỉnh là ở kiếp trước, là chuyện sau khi nàng và Thái hậu qua đời.

“Ẩn tình gì?”

“Nương nương, có thể dùng thiện rồi.”

Hoàng đế nhìn Cảnh Phức Thù, chậm rãi hỏi.

“Bệ hạ biết lúc đó thần thiếp thống khổ đến mức nào không?”

* * * * *

Hoàng đế không tỏ rõ thái độ.

Đáng tiếc sau khi cuộc tuyển chọn diễn ra hơn phân nửa, Thái hậu cùng Lại Bộ Thị Lang – Khương Khôi đạt thành hiệp nghị, tuyển nữ nhi của ông ta là Khương Nguyệt Thường và nữ nhi của bạn tốtcủa Khương Khôi là Chu Kính vào Đông cung, cuộc tuyển chọn thành viên trong nhà coi như thôi.

Thanh âm của nàng ta bỗng nhiên cao vút,

“Về sau thần thiếp nói với bản thân mình, tốt, lần này không được, về sau sẽ còn có cơ hội khác. Chí ít lúc đó thần thiếp có thể trở về nhà. Nhưng ai biết được ngay sau đó, Dịch đìnhlại đến thông báocho thần thiếp biết, Hoàng hậu đã lên tiếng, muốn ban thần thiếp cho Chu vương, ban cho vị Chu vương không còn sống được mấy năm kia…”

Nàng taliên tục lên án, giống như đang khóc thầm. Cố Vân Tiện nghe được thì sững sờ một lúc.

*thị Ngự y:người theo hầu, chân sai vặt của Ngự y.

Liễu Thượng cung nhìn thấy thần sắccủa Cố Vân Tiện, lập tức biết được tính toán của nàng. Rốt cuộc bà cũng nói ra lời đã được giấu trong lòng từ lâu, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn ngẫm nghĩ rồicười đáp,

“Bệ hạ, thần thiếp thấy, trong sự việc này Trinh Quý cơ đã có thể che giấu mọi người, không chừng trên những phương diện khác cũng có không ít bí mật. Vì phòng ngừa chân tướng bị vùi lấp, xin bệ hạ tra rõ những người bên cạnh nàng ta, để xem có thể đào ra bao nhiêuchuyện bẩn thỉu khác!” Hạ Quỳnh chương không tỏ ra giận dữ, mà tiếp tục thổi phồng.

“Làthần thiếpgài bẫy bệ hạ. Chúng ta đánh cược,thần thiếp thắng bệ hạ thua. Người nói có thể đáp ứng một yêu cầu của thần thiếp, nên thiếp nói thiếp hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh bệ hạ. Đây chính là yêu cầu duy nhất của thần thiếp.”

“Thần thiếp thừa nhận.”

Liễu Thượng cung sững sờ, vẫn quyết định không nêntrái ý của nàngvào lúc này,

Cố Vân Tiện nghe hắn nói xong câu đó thì cảnh vật xung quanhlại một lần nữa thay đổi.

Nhưng Cố Vân Tiệnkhác Định Mỹ nhân.

Hoàng đế gật đầu, nụ cười cũng càng tươi hơn,

“Thuốc bổ của nương nương vẫn còn đang sắc, Thái Hà cô nương đem đến đây đi. Bây giờ nương nương phải dùng cơm trưa, sau đólàuống thuốc, rồi ngủ trưa một lúc. Buổi chiều vẫn còn phải bận rộn mà!”

“Tuân lệnh.”

“Cho nên, ngươi liền hại c·h·ế·t mẫu thân trẫm. Nguyên nhân lại là bởi vì, yêu trẫm?”

Cân nhắc đến kết quả này, cho dù Định Mỹ nhâncó biết việc này,nhất định cũng sẽ không để lộ nửa chữ.

Liễu Thượng cung tự nhiên sẽ không biết giấc mơ của nàng chính là ở kiếp trước, Trinh Quý cơ và Định Mỹ nhân đã mưu đồâm thầm đầu độc Thái hậu. Bà nói như vậy, chỉ là bởi vì sau mấy ngày Thái hậu băng hà, bản thân nàng đã kể với bà, nói rằng Thái hậu báo mộng cho mình, để mình báo thù cho Thái hậu

Cố Vân Tiện dùng sức nháy mắt, phát giác mình đã đặt chânvào thư phòng trong Đại Chính cung.

Toàn thân Cảnh Phức Thù không ngừng run rẩy,

“Bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, ngươi còn có lời nào muốn nói không?”

Cố Vân Tiện lắc đầu,

“Thần thiếp muốn mãi mãi được ở bên cạnh bệ hạ! Nhưngbệ hạ phải hiểu, nếu thần thiếp không hại c·h·ế·t bọn họ, thì họnhất định hại c·h·ế·t thần thiếp. Cho nên thần thiếp chỉ có thểra tay trước.”

Liễu Thượng cung thấy Cố Vân Tiện cau mày, thần sắc thống khổ, trong lòng cũng có chút hối hận, cảm thấy bản thân lẽ ra không nên nói những điều như vậy. Để di chuyển lực chú ý của nàng, bà vội vàng nói,

Sau khi tất cả mọi người đãtản đi, Cố Vân Tiện một mình đứng ở rừng đào ở phía sau cungmột hồi lâu.

Nàng không biết phải nói gì,chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng loạn, rất nhiều chuyện đều xảy ra cùng một lúc.

Hoàng đế giận quá hóa cười,

“Việc này, ngươi có thừa nhận không?”

Nhưng mà nàng không thể hỏi.

Nàng hiểu ra bản thân đang chứng kiếnđiều gì.

Liễn Thượng cung đem khăn mặt nóng hừng hực đưa cho nàng,

Cảnh Phức Thù nói, nước mắttrượt xuống từ hai má,

Chẳng lẽ thật sựmình đã nghĩ sai?

Tác giả có lời muốn nói:

“Nương nương không vui sao?”

“Cho nên, những tội danh này, ngươi đều nhận?”

“Bệ hạ muốn điều tra việc gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng đếtrừng mắt nhìn nàng ta, thật lâu sau cười to lên:

Chỉ có điều nàng cũng không hề từ bỏ. Bây giờ Hoàng đếđã hạ lệnh điều traCảnh Phức Thù, như vậy nàng chỉ cần cẩn thận thẩm vấn người bên cạnh nàng ta, nhất định có thể hỏi ra điều gì đó!

Đến lúc đó, không chỉ Trinh Quý cơ, mà tất cả những người liên quan đến nàng ta đều chạy không thoát khỏi liên can,bao gồm cả chính Định Mỹ nhân.

“Nếu bệ hạ đã lệnh phải tra rõ, sự tình phía sau cũng dễ giải quyết hơn.”

Cố Vân Tiện dùng sức nắm chặt chiếc khăn taymàu trắng trong tay,

“Diễn không nổi nữa?”

“Thảo ô,bối mẫu, haithứnày dược tính tương khắc, trộn lẫn vào sẽ sinh ra độc tố. Hằng ngày,thuốc mà Thái hậudùng có trộn lẫn chútthảo ô, lấy lạnh giảm đau. Vi thần hoài nghi, có người đã lén lútđộng tay vào đồ ăn của Thái hậu, bỏ thêm cây bối mẫu.”

“Thần thiếp không có lựa chọn nào khác.”

“Trẫm lại hỏi ngươi, đến tột cùng là trẫm có lỗi gì với ngươi? Đến mức khiến ngươi phải làm ra chuyệnđiên rồ đến mức này!”

“Nương nương vẫnlànên dùng thiệntrước đi. Những chuyện này, trước thời điểm thẩm vấn buổi chiều còn có thể suy nghĩ tỉ mỉ.”

Quen biết nhiều năm, Cố Vân Tiện chưa bao giờ nhìn thấy hắn như thế này. Ở trong mắt nàng, hắn là công tử đa tình phong thái xuất chúng, cũng là bậc đế vương cố tình làm bậy bạc tình bạc nghĩa, là phu quân ôn nhu luôn nói những lờidễ nghe. Dù có xảy ra chuyện gì,Hoàng đế đều có thể thong dong mà đối mặt.

“Thái độ kia của ngươi là có ý gì? Ngươi đã phạm phải trọng tội, chẳng lẽ trong lòng còn thấy oan ức sao?”

Nghe thấy tiếng Hoàng đế gọi, Lữ Xuyênchạy vào rất nhanh, quỳ gối bên cạnh Tiết Trường Tùng.

“Mẫu hậu không thích ngươi, vì ngươi đã từng là đệ muội của trẫm.Còn ngươitrước đó đã gài bẫy trẫm,khiến trẫmđáp ứng đón ngươi vào cung. Khi đótrẫm đã nói với ngươi điều đó. Bây giờ ngươi tới oán trách ai!”

Cảnh Phức Thù nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lưu luyến si mê và thâm tình khắc cốt,

Nhìn y có vẻ do dự, nói:

Cố Vân Tiện nghe ra khẩu khí của bà khác so với trước kia,không nhịn được nhíu mày,

“Thượng cung cảm thấy ta đang gạt người?”

Trên mặt Hoàng đế tràn ngập vẻ lạnh lẽo,

“Được. Nương nương nghỉ ngơi trước,lão nô sẽ kêu người dưới bếp đem đồ ăn hâm nóng, buổi chiềunếu nương nương đói bụng, lúc nào cũng có thể dùng thiện.”

“Bệ hạ,Người đừng bị nàng ta lừa gạt một lần nữa!”

Cảnh Phức Thù quỳ gối trên mặt đất, im lặng không nói gì.

Nhưngtrong giấc mộng kia rất rõ ràng. Không thể nào có chuyện mình nhớ lầm được.

Cố Vân Tiện nhìn chúng, trong đầu nhớ lại ngày đầu xuân tháng ba, khung cảnh náo nhiệt trong rừng đào, bỗng nhiên cảm thấybất đắc dĩ.

“Đúng vậy, năm đó chàng không nên cứu ta.”

“Về phần Trinh Quý cơ, đưa vềThành An điện, không có ý chỉ của trẫm, bất kỳ ai cũng không được tiến vào.”

“Đúng vậy, không hổ là người đi theo bên cạnh Cảnh Phức Thù hai năm.”

Hoàng đế chậm rãi nói,

“Vi thần hoài nghi, Thái hậu băng hà, không phải là vì nghe được chuyệncủa phế hậu Cố thị màtức giận khó thở, mà là… Có ẩn tình khác.”

Ánh mắtlạnh nhạt của nàng ta lướt quangười Cố Vân Tiện, bên môi giương lên một nụ cười lạnh như có như không.

“Mọi người đều thấy rõ ràng.Dối trá tỏ vẻ, mê hoặc lòng người. Đây chính làcái mà Trinh Quý cơ am hiểu nhất! Những lời từ trong miệng nàng ta nói ra, ngàn vạn lần không thể tin làthật!”

Hai mắt nàng ta trống rỗng nhìn hoa văn phức tạp thêu trên thảmkhẽ cười một tiếng,

Đợi sau khi nàng tỉnh táo lại, mới phát hiện, lần này nơi nàng đang đứnglàTrường Tín điện.

Nàng còn nhớ rõ, trong giấc mơ kia, Định Mỹ nhân cũng biết được kế hoạch của Trinh Quý cơ.

“Có ý gì?”

Cảnh Phức Thùrên lên một tiếng, ngã xuống đất một cách yếu ớt.

Cố Vân Tiện thấp giọng nói.

Hắnđến gần nàng ta từng bước một, thanh âm cũng ngày càng chậm rãi,

Dù sao, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Cảnh Phức Thù nghe vậy, thế mà lại nghiêm túc trả lời Minh Sung nghi,

“Tiếc nuốigì ạ?”

Về phần ý nghĩa của giấc mộng này, không cầntìm ai giải thích, nàng cũng có thể hiểu rõ.

“Như hôm nay Trang Tiệp dư đã nói, ngày nghĩđêm nằm mộng. Cũng có thể là donương nương quá lo lắng cho Thái hậu, nên mới có ý nghĩ như vậy…”

Giọng nói của Cảnh Phức Thù trở nên đờ đẫn.

Cố Vân Tiện nghe được thì khí huyết toàn thân bỗng dâng lên, cũng quên mình bây giờ chỉlà cái bóng hư ảo, chỉ muốn xông tới ngay lập tức nắm chặt cổ áo chất vấn nàng ta.

Hồi trước Nấm Lạnh có hi vọng A Sênh cho Vân nương bàn tay vàng. Tôi đúng là cho nàng ấy bàn tay vàng, toàn đang nằm mơ về phương diện này … o(* ̄▽ ̄*)o

Cẩn thận nhớ lại một chút, rốt cuộc nghĩ tới, chuyện Cảnh Phức Thù nói đến chính là sự tình của năm Lân Khánh thứ hai mươi sáu.

“Bệ hạ Ngườicho rằng, vì saothần thiếp lại gả cho đệ đệ của Người? Đều là do mẫu hậu của Ngườihại. Kì thật thần thiếp vốn có thể gả cho bệ hạ. Người còn nhớkhông? Năm kia, trong cung tuyển người từ dân gian, nói là làm Trắc phi cho Thái tử điện hạ. Trong lòng thần thiếp suy nghĩ, dù khôngđược làm chính thê, nhưng chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh bệ hạ, thì thần thiếp cũng cam nguyện. Cho nên thần thiếp không để ý đến sự phản đối của người trong Cố gia, quả thật đã đi ứng tuyển. Thế nhưng mắt thấy đã được chọn đến lúc cuối cùng, mẫu hậu của bệ hạ lại ra lệnh, nói loại thiếp.”

“Kỳ thật, trước đó lão nô đã sớm phỏng đoán, có khi nào vốn chẳng hề có chuyện như thế…”

Đôi môi vốn trắng bệch của nàng ta nhiễm máu tươi, lại hiện ra mấy phần tiêu điều,

Hoàng đếbình thản nhìn Cảnh Phức Thù, không nói gì.

Hai tay hắn nắm lấy bờ vai Cảnh Phức Thù, kéo nàng ta đến trước mặt mình, gằn từng chữ:

Hắn chưa từng nổi giận thế này.

Mùa này, hoa đào và lá đều biến mất không còn tăm tích, chỉ còn chạc cây trụi lủi run lẩy bẩy trong gió rét. Một lớp tuyết trắng xóađọng lại ở phía trên, nhìn chúng thật rung động lòng người.

“Nương nương nói với lão nô, nương nương hoài nghi Trinh Quý cơ… mưu hại Thái hậu. Nhưng sự hoài nghi của nương nương, chỉ là bởi vì giấc mơ đó. Trừ nó ra, không hề có căn cứ nào khác.”

Chỉ cần sai một bướclà thịt nát xương tan.

Tiết Trường Tùnghít thật sâu rồi nói:

Thanh âm đập lên bàn trà vang lên một cách nặng nề.

Tiết Trường Tùng nói, “Nhưng thần lại cảm thấy có chút không đúng, âm thầm xem hàng loạt ghi chép bệnh tình, còn tra xét đồ ăn của Trường Lạc cung. Thái hậu băng hà, đúng là không đơn giản như Trương Ngự y đã nói. Nếu bệ hạ không tin, cứ nghiêm khảo cung nhân củaTrường Lạc cung, cùng vớithị ngự y* Trương Hiển …”

Cảnh Phức Thù tiếp tục dùng giọng điệu ngây ngốc kia trả lời.

Liễu Thượng cung nói,

Nàng ta có chút nói năng không rõ, cúi đầu khóc không ngừng, một hồi lâu mới khống chế lại cảm xúc,

Thì ra năm đó, Cảnh Phức Thù cũng tham gia tuyển chọn, cuối cùng lại vì quyết định của Thái hậu mà vô vọng vớiDĐông cung.

Một cước kia được dùng quá nhiều sức, trên mặt nàng ta vốn không còn nhiều huyết sắc cũng rút đi hết. Cảnh Phức Thù thống khổ ho khan một tiếng,phun ra một ngụm máu tươi.

Liễu Thượng cung tin nàng, từ bỏ việc tuẫn táng theo chủ,ở lại bên cạnh trợ giúp nàng.

Sâu tận đáy lòng,nàng vẫn hi vọng có thể dùng chuyện này để hoàn toànhủy hoại Cảnh Phức Thù. Đơn giản là ở dưới góc nhìn của nàng, đây mới làchuyện không thể tha thứ nhất mà nàng ta đã làm ra. Chỉ khi chuyện này bị lộ ra, mới có thể làmCơ Tuân hiểu rõ, rốt cuộc hắn đã phạm phải bao nhiêu sai lầmnhư vậy cũng mới xem như triệt để báo thù được cho Thái hậu. Tội danh khác là không đủ.

Cảnh Phức Thù cười thảm lắc đầu,

Hạ Quỳnh Chương nói.

Thái Hà nói,

“Ngươi nói lại lần nữa, ngươi hoài nghi điều gì?”

Hạ Quỳnh chương nói xong, mong đợi nhìn phản ứng của Hoàng đế. Hắn vẫnnhìn Cảnh Phức Thù, không thèm đáp lại Hạ Quỳnh chươngcũng không biết có nghe thấy gì hay không.

“Việc cuối cùng, ngươi cấu kết vớithị Ngự y Trương Hiển, bỏbối mẫu vào trong đồ ăn của Thái hậu, khiến Người mất mạng…”

Lữ Xuyên giật mình,

Dừng một chút, hắn lại nói,

Hoàng đế bỗng nhiên nổi giận, đạp một cước vào ngực nàng ta.

“Chỉ là ta thấy hơitiếc nuối.”

“Lữ Xuyên.”

Phế hậu, Cố thị.

Chương này có lượng tin tức rất lớn, nhưng đáp án vẫn còn chưa công bố xong.

Trí nhớ thật lâu lúc trước bỗng nhiên xuất hiện, Cố Vân Tiện cảm thấy máu trong người mình cũng ngừng chảy.

Mặc dù hậu cungnháo nhào đến mức này, nhưng việc triều chính vẫnlà quan trọng nhất. Hoàng đế sau khi xử lý xong bên này liền đi quaLy Tiêu điện, cùng chư vị đại thần nghị sự. Cácphi tần cũng về cung riêng của mình dùng bữa, chuẩn bị cho một buổi chiều bận rộn.

Chuyện này Thái Hà không biết, giờ phút này đương nhiên không thể bàn luận trước mặt nàng ấy. Nghĩ vậy, bàmỉm cười,

“Ngươi thu mua Thái giámvườn mai Lý Hòa,cả các tỳ nữ của Tĩnh Sinh các,bày kế hại c·h·ế·t đứa con trong bụng Nhu Uyển nghi, cũng giá họa cho phế hậu Cố thị.Ngươi có thừa nhận không?”

Thái hậu vì sao lại đem Cảnh Phức Thù ban cho Chu vương, còn Cảnh Phức Thù vì sao lại có thể cấu kết vớithị ngự y Trương Hiển, chẳng mấy chốc kịch bản phía sausẽ giải thích.

“Vâng. Nô tỳ đi ngay.”

“Hẳn là vậy.”

Thái Hàdò hỏi.

Nàng không biết giờ phút này cách lúc Tiết Trường Tùng và Hoàng đế mật đàm ở thư phòngbao lâu, bởi vì lúc này Cảnh Phức Thù nhìn vô cùng tiều tụy, giống như đã trải qua một thời gian dài bị tra tấn tinh thần.

“Tốt, ngươi thừa nhận là tốt!”

“Nhưngquan tàicủa Thái hậu còn đặt ở Cam Lộ điện, cung nhâncủa Trường Lạc cung còn rất nhiều chuyện phải làm…”

“Ta không thấy ngon miệng. Hiện tại ta cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”

“Thần thiếp còn có thể không nhận sao?”

Cảnh Phức Thù bỗng nhiên kêu lên.

Nàng ta vừa nói, vừa đưa tay bắt lấy ống tay áo của Hoàng đế,

“Thần thiếp hận!Bệ hạ không phải thần thiếp,Người không biết thần thiếp hận đến mức nào!”

Ở kiếp trước, lí do bản thân nàng vì sao lại ghê tởmCảnh Phức Thù đến cực điểm, ngoại trừ nàng ta hưởng đủ thánh sủng bên ngoài, còn một việc quan trọng hơn, chính là nàng ta luôn âm thầmkhiêu khích nàng!

“Bằng cách này, chẳngphải là có thểlật đổ Trinh Quý cơ một cách triệt để sao?”

Giấc mơ thế này, không phải là lần đầu tiên Cố Vân Tiệnmơ thấy. Trên thực tế thì hai năm nay, nàng đều mơ thấy những giấc mơ tương tự, số lần quá nhiều, đến mức khi nàng thấy bản thân trong tình cảnh tương tự, liền biết rõ mình đang nằm mộng.

“Nương nương lau qua mặt đi.”

Đến lúc nàng trở lạitrong điện, thì đã bị đông cứng đến lạnh toát cả người.

Đúng rồi, không phải có bạn đọc từng hiếu kì, nói ở kiếp trước sau khi Cố Vân Tiện c·h·ế·t, Cảnh Phức Thù có phải thật sự có được Hoàng đế hay không. Sự thật chứng minh, nàng ta không có… ╮(╯_╰)╭

Trước sự lôi kéo của Thái giám, Cảnh Phức Thù đứng dậy,cácphi tần bốn phía đều có chút hả hê nhìn nàng ta nhưng Cảnh Phức Thùlại không thèm bận tâm.

“Thần thiếp thừa nhận.”

Nàng không biết vì sao mình đột nhiên kích động như vậy, ánh mắt trở nên sắc bén như đao,

Thiên tử giận dữ,người c·h·ế·t như ngả rạ, máu chảy thành sông.

“Việc này nương nương tại sao lại không hỏi Định Mỹ nhân? Có lẽ, nàng ta biết điều gì đó.”

“Không, ta rất vui.”

Cảnh Phức Thù vô lực nhắm mắt lại.

Mặc kệ là Ngọc Liễu hay Lý Hòa, đại sự mà hai người kia liên quan đến chỉ đơn giản là mưu hại hoàng duệ, mà kế hoạch này cuối cùng cũng không thành công. Nhưng sự việc của Thái hậu thì khác. Nếu quả thật vạch trần ra chuyện lớn như vậy, Hoàng đế tất nhiên sẽ nổi giận.

Cố Vân Tiện nhận lấy, đem khăn xoa lên hai má, mới cảm thấy cảm giác lạnh lẽokia tiêu tan không ít.

Nhưng ngay cả như vậy,nàng cũng không nghĩ tới chuyện mình chỉhại c·h·ế·t hoàng duệ, lại dùng đến cả tính mạng của mình!

* * * * *

“Nương nương có bao giờ nghĩ đến, có lẽ từ khi bắt đầu, nương nương đãnghĩ sai?”

Thế nhưng mắt nhìn thời gian trôi qua từng ngày,mà nàng vẫn chậm chạp không tìm ra manh mối. Rơi vào đường cùng,Cố Vân Tiện không còn cách nào khác, đành phải xuống tay từ chỗ khác.

Vì sao không hỏi Định mỹ nhân?Đương nhiên là nànghi vọng có thể hỏi Định Mỹ nhân.

“Không, thần thiếp không thấy oan ức.Chỉ là thần thiếp đang hối hận.”

Cảnh Phức Thù đã trở nên đờ đẫn,

Ánh mắt của Hoàng đế nhìn về phía Ngọc Liễu và Lý Hòa,

Chương 89

“Nô tỳ không hoài nghi nương nương, chẳng qua là nô tỳcảm thấy…”

Cố Vân Tiện còn chưa tới gần, Hoàng đế đã đến trước nàng một bước.

“Trẫm rõ ràng đã phong tỏa tin tức, không cho phép đem chuyện Nhu Uyển nghi mất con nói cho Thái hậu, nhưng ngươi vẫn âm thầm động tay động chân, cho bên kia truyền lời, trong lời nói cũng đem hết sai lầm quy cho Cố thị, làm hại Thái hậu nổi giận.Ngươi có thừa nhận không?”

Thái Hà ở cạnh cửa nói khẽ,

“Đem hai người kia nhốt vào Vĩnh Hạng,canh giữchặt chẽ, không cho phép trốn thoát.”

“Hối hận?”

Cố Vân Tiện cho là nàng ta sẽ nói gì đó, nhưng ngoài ý muốn, Cảnh Phức Thùchỉ nhìn nàng một cái,liền quay người rời đi.

“Thần thiếp hối hận ngày đó không nên đi theo ca ca ra ngoài thành cưỡi ngựa.”

“Lúc đầutrẫm bị ngươi gạt, đón ngươi vào cung! Trẫm không nên nói với ngươi nhiều hơn một câu! Không, không đúng! Năm kiatrẫm vốn không nên cứu ngươi. Hẳn là nên mặc kệ ngươi ngã từ trên ngựa xuống, ngã c·h·ế·t mới tốt!”

“Phân phó người bắt giữ hết cung nhâncủa Trường Lạc cung. Trẫm muốn từng bước mộtthẩm vấn thật tỉ mỉ!”

Nàng ta làm sao có thể đổi trắng thay đen như thế, dùng tâm tư hiểm ác của mình để ước đoán người khác như thế!

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi,

Cơ Tuân quay người, lạnh lùngnhìn thẳng vào nàng ta,

HẾT CHƯƠNG 89

Trên mặt Hoàng đế phảng phất như phủ hàn băng ngàn năm, từng câu từngchữcũng đủ để khiến người ta phát run,

Rốt cuộc Hoàng đếcũng quay đầu nhìn về phía nàng ta,

Liễu Thượng cung nói.

Hoa nở hoa tàn,ý trời đã định, từ xưa đến nay những phàm phu tục tử như họ há có thể chi phối.

Thế nhưng giờ phút này, bà bỗng nhiên nói với nàng, có lẽCảnh Phức Thù căn bản không làm như thế.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cố Vân Tiện quay đầu, thấy được sắc mặt tái nhợt của Cảnh Phức Thù.

Chú thích:

Cố Vân Tiện sững sờ:

Hoàng đế cười lạnh, “Điều tra xem trong cung này, có phảithực sự có người lớn mậtchuyện gì cũng có thể làm ra được…”

Đợi sau khiThái Hà đã ra ngoài, Liễu Thượng cung mớithấp giọng nói: “Nương nương vẫn còn cố chấp vì chuyệncủa Thái hậu sao?”

Cảnh Phức Thù không nói gì.

Hoàng đế mặc huyền y, đứng một mình bên cửa sổ, nhìn về ngọn cây phía xa, thật lâu không nói gì.

“Đương nhiên. Chúng ta tra tới tra lui, phí thời gian lâu như vậy, còn kéo theo Tiết Trường Tùng, vậy mà ngay cảchút sơ hở cũng chưa bắt được. Cái này cũngquá…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Vân Tiện tin, Định Mỹ nhân tình nguyện để Trinh Quý cơ lấy tội danh khác bị xử tử, cũng sẽ không hi vọng nàng ta vì tội danh mưu hại Thái hậu mà c·h·ế·t.

“Dĩ nhiên là phải tra. Trẫm cũngmuốn biết, A Thù,rốt cuộc ngươi đã giấu giếm trẫm bao nhiêu chuyện.”

Cố Vân Tiện nói, trên mặt cũng không lộ vẻ mừng rỡ.

Nàng nằm mơ.

Không chỉ thế, nàng ta còn bị chỉ gả cho người ốm yếu nhiều bệnh là Chu vương.

Nàng gật đầu:

“Về sau, thần thiếpphải mất rất nhiều thời gian,rốt cuộc mới đến bên cạnh bệ hạ, thực hiện tâm nguyện nhiều năm. Thời khắc Người đáp ứng đón thiếp vàocung, là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của thần thiếp.”

“Có chứng cứ gì không?”

Hoàng đế giương môi, nở nụ cười lạnh buốt.

Hạ Quỳnh chương thấy phản ứng của Hoàng đế, lo sợ hắnsẽ mềm lòng với Cảnh Phức Thù, gấp gáp nói,

Minh Sung nghi đứng một bên nhíu mày lại,

Cố Vân Tiện kinh ngạc nhìn bà.

Dường như lời của Hoàng đế được phát ra từ kẽ răng, mỗi một chữ đều nặng hơn thiên quân.

“Thần thiếp chỉ hi vọng có thểở bên bệ hạ, thần thiếp cũng chỉ có ngần ấy tâm nguyện mà thôi! Thế nhưnghọ lại không buông tha cho thần thiếp! Bọn họ ai cũng không chịu buông tha thiếp! Mẫu hậu của Người làm khó thần thiếp,bà ta chothần thiếp phong hào như vậy, chính là sỉ nhụckhông chừa mặt mũi. Bệ hạ cho rằng thần thiếp không có chút cảm giác gì sao?”

“Vâng.”

Vốn cho rằng mộng cảnh sẽ giống như ngày thường, đến khi nàng đi đến vách núi cuối cùng sẽ kết thúc. Nhưng trong thoáng chốc, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hóa.

Ở kiếp trước là thế, hơn phân nửa ở kiếp này cũng là thế.

“Thế nhưng, thần sắc của nương nương…”

“Hôm nay hết thảy đều rất thuận lợi. Tin tức của Định Mỹ nhân quả nhiên là đáng tin nhất.”

Trông Hoàng đế có vẻ sắpnổi giận, hai mắt nhưcó đám lửa bốc cháy, nhìn Tiết Trường Tùng mà chẳng thèm chớp mắt.

Thái Hà gật đầu,

Trên trán Tiết Trường Tùng có mồ hôi chảy ra, nhưng sự bướng bỉnh và kiên định trong mắt cũng thể hiện được quyết tâm của ông:

Cảnh Phức Thù buồn bã nói,

Cố Vân Tiện mệt mỏi gật đầu.

Đến tột cùng là ai vừa vào cung đã hùng hổ dọa người, đi khắp nơi chà đạp tôn nghiêm của nàng? Lại đến tốt cùng là ai lợi dụng hoàng duệ, lạnh lùng hạ sát?

Càng làm cho Cố Vân Tiện lo lắng là, nếu như Định Mỹ nhân biết nàng có mối hoài nghi thế này, có lẽ căn bản sẽ không dám hợp tác với nàng.

“Thượng cung cảm thấy Cảnh Phức Thù không thể làm chuyện như vậy?”

“ Phải.”

“Trương Ngự y nói, Thái hậu là vì bệnh lâu quấn thân, hơn nữa gần đây khí nộ công tâm, mới có thể… Trương Ngự y chính là người giỏi nhất nước,lạiluôn phụ trách chăm sóc Thái hậu, đương nhiên chuyện ông ấy chẩn bệnhsẽ không có ai dám hoài nghi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái giámlập tức tiến đến, kéo Ngọc Liễu và Lý Hòa ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thần thiếp nhận!”

Lần này Cố Vân Tiện ngủ không được yên giấc.

“Không! Không phải lỗi của Người! Là lỗi của bọn họ! Thần thiếp hận bọn họ! Cả đời này của thần thiếpđều bị hai cô cháu họ hủy hoại!”

“Không còn.”

Trong ánh mắt nàng ta là sự quyết tuyệt ngoan độc,

Tay của hắn vừa buông lỏng, Cảnh Phức Thù liền như người gỗ bị rút đi xương cốt, mềm nhũn trượt trên mặt đất.

“Như vậy, thần thiếpsẽ không gặp phải bệ hạ, cũng sẽ không cần sống những ngày thángkhó khăn, khổ sở như vậy…”

Trong thư phòng không có hạ nhân nào ở lại. Hoàng đế ngồi phía sau bàn đọc sách, mà quỳ trước mặt hắn chính là… Tiết Trường Tùng.

Cố Vân Tiện không trả lời, Liễu Thượng cung lại lập tức hiểu ra.Nương nương còn tiếc nuối điều gì ư? Đương nhiên là đến cuối cùng cũng không tìm được chứng cứ Cảnh Phức Thù mưu hại Thái hậu.

Liễu Thượng cung nói.

“Làthần thiếp hại c·h·ế·t con của Nhu Uyển nghi! Cố Vân Tiện là do thần thiếp hại c·h·ế·t, Thái hậu cũng là dothần thiếp hại c·h·ế·t! Mọi thứ đều là do thần thiếplàm!”

Hắn ngồi xổm xuống, một tay bóp lấy cằm nàng ta,

Nàng sinh tồn trong hậu cung này, cùng với bước đi trên vách núi cheo leo, kỳ thật không có gì khác biệt.

Cảnh Phức Thùcười chua chát, giọng điệu có chút châm chọc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89