Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 466
“ Cho cô cũng được, nhưng cô lấy gì để đổi?” Ân Dật Huyền trầm tĩnh hỏi, giờ vật ở trong tay của hắn, lúc này có vẻ trầm trọng hơn.
Cô ấy quay đầu nhìn Trình Phi Dương đã không còn hô hấp, ở trong lòng hạ một cái quyết định.
Chương 466 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ân Dật Huyền cùng Tiêu Vũ Thanh liếc nhau, lập tức hiểu rõ ý của đối phương.
“Cho tôi.” Cô ấy khẽ cắn môi, ngữ khí khẩn thiết.
“ Tôi muốn cô.”
Ân Dật Huyền cũng đoán được cái gì đó, trực giác cho hắn biết Mạc Vân Quả có rất nhiều bí mật, viên đường này có tác dụng với Vân Thất Thất, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải lúc để hỏi.
Như như thế Ân Dật Huyền đưa viên đường cho Vân Thất Thất.
Nếu nói ngay từ đầu chỉ có tò mò, thì bây giờ đã chuyển sang kính sợ cùng kinh sợ.
Gần như bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, vết thương trên người người kia dần khép lại, mọi người cũng có thể cảm nhận được hô hấp của người kia dần ổn định.
Tiêu Vũ Thanh xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, đồng thời đem viên đường đưa cho Ân Dật Huyền.
Cô ấy có thể cẩm nhận được nơi đó chứa nồng đậm linh lực sinh mệnh, từ sau khi thức tỉnh dịnh năng chữa khỏi, cô ấy với linh lực sinh mệnh vô cùng mẫn cảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Vũ Thanh giật giật khóe miệng, lôi kéo ống tay áo Ân Dật Huyền, ý bảo hắn đừng nói nữa, sau đó mới quay lại nhìn Vân Thất Thất nói: “ Cô hiểu lầm, ý của anh ấy đó là, muốn cô nguyện ý trung thành với chúng tôi.”
“Đem nó cho tôi, cô muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh nghĩ muốn cái gì?” Vân Thất Thất hỏi, không tự giác nắm chặt tay.
Tiêu Vũ Thanh:……
Hiện tại dị năng của cô ấy quá thấp, nếu có thể thăng cái hai cấp, cô ấy tuyệt đối tự tin có thể chữa khỏi.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người kia nhìn Ân Dật Huyền ít nhiều có thay đổi.
Vân Thất Thất biết, Dương ca ca còn chưa c·h·ế·t, chỉ là linh lực sinh mệnh của hắn giảm đi mà thôi.
Tiêu Vũ Thanh nhạy bén biết Vân Thất Thất đang nói đến cái gì, Tiêu Vũ Thanh nhìn viên đường trong tay, theo bản năng lại nhìn Mạc Vân Quả một cái, lại phát hiện cô đang ngẩn người.
Hắn biết, qua hôm nay, sẽ có không ít người tìm hắn, chỉ sợ ngày tháng sau này, sẽ không được yên bình.
Mạc Vân Quả: Tư thế này có chút quen thuộc!
Đây là thủ đoạn thông thiên như thế nào, mới có thể ngay lập tức cứu một người.
“Không có khả năng!” Vân Thất Thất nổi giận gầm lên một tiếng, hiển nhiên đã hiểu nhầm ý của Ân Dật Huyền.
Bên này, Vân Thất Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần có một tia sinh cơ, cô ấy nhất định có thể cứu được người kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người:……
Vân Thất Thất nghe được lời này, cũng không mặt đỏ, chỉ vững vàng gật gật đầu, lên tiếng “ Được.”
Vân Thất Thất ôn nhu v**t v* khuôn mặt Trình Phi Dương, vài giây sau, cô ấy dùng tư thế công chúa bế người kia lên!
Vân Thất Thất nhìn “Đường” Tiêu Vũ Thanh cầm trong tay, liều mạng ức chế tâm muốn cướp đoạt của mình lại.
Ân Dật Huyền nghe được lời này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nho nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Thất Thất cũng biết, hai người trước mắt rất mạnh, cô ấy đánh không lại, nhưng mà……
Edit: Linhlady
Ân Dật Huyền cầm viên đường trong tay, ánh mắt Vân Thất Thất lập tức chuyển sang vị trí của Ân Dật Huyền.
Vân Thất Thất ném vào miệng mình, sau đó dùng miệng đút cho người con trai gần như đã c·h·ế·t kia.
Vân Thất Thất nhìn chằm chằm kia viên “Đường”, ánh mắt cứng cỏi, trên mặt cô ất toàn là vết bẩn, lại không che nổi ánh sáng trong đôi mắt kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.