Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: {Vi phạm hợp đồng}

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: {Vi phạm hợp đồng}


Hoắc Minh Lôi ngày xưa chẳng hiểu vì cái gì lại mù quáng đi gia nhập một cái tổ chức thần thần bí bí này, để rồi liên lụy đến cả Minh Thần. Nhưng y không trách được, Hoắc gia mất đi người lèo lái là cô mẫu, Minh Lôi lại không đủ khả năng đảm đương cả gia tộc lẫn Phantom, gần xa lại không có họ hàng thân thích.

- Chúng mày kí hợp đồng với anh tao, không phải là tao! Bây giờ anh ấy c·h·ế·t rồi, theo lý thì hợp đồng cũng sẽ bị hủy bỏ chứ?- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Quân...quân đội? Mày có liền quan gì đến quân đội? -

Sắp tới còn ngược Phong ca dài dài:))

- Mày đã g·i·ế·t con bé đó, phải không? -

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến hồi chuông cảnh giác trong đầu Hoắc Minh Thần vang lên không ngừng.

Mà thực tế đã chứng minh, tên đó chưa bao giờ đoán sai!

Chỉ sợ sau này Túy Kiêu có gặp bất trắc gì, cả đời này Lý Thiên Tuế cũng sẽ không sống nổi nữa.

Bây giờ ngay cả Riddle cũng trầm xuống, tuy không đến mức sợ hãi hay lo lắng, nhưng vẫn là có chút phòng bị. -

Dù gì y cũng không nói dối, sắp tới y cũng phải thi đại học như bao người, dù nói đã có công ăn việc làm ổn định, nhưng bằng cấp vẫn rất quan trọng mà, phải không? Y hiện tại vẫn là người nhà Hoắc gia, sau này không chừng còn phải làm nhiều chuyện mà một người đứng đầu nên làm. Nếu không có chút kiến thức thì làm sao mà gánh vác nổi.

- Vậy không biết hôm nay rồng muốn gặp tôm là vì lý do gì? -

Trong lòng Hoắc Minh Thần vội vã cười lạnh mấy tiếng. Thật nực cười, hợp đồng gì chứ? Hợp tác gì chứ? Tất cả chỉ là một cái giấy nợ làm mãi cũng không trả hết!

Y đảo mắt nhìn quanh, chợt nhìn thấy một chiếc mắt kính trong suốt đặt trên bàn, dáng vẻ hiện đại đối lập hoàn toàn với sự cũ kĩ của nơi này. Không chút phòng bị, Minh Thần vươn tay cầm lấy chiếc mắt kính rồi đeo lên.

Y từng đổ lỗi rằng anh trai mình tuy hành nghề sát thủ, tay đã nhúng chàm nhưng vẫn quá yếu mềm, không đủ khả năng chống chọi lại với cái khắc nhiệt của hắc đạo. Giờ thì Minh Thần đã nhận ra, anh trai y thương người, điều đó không sai, chỉ là anh thương sai người, sai thời điểm mà thôi!

------------------------------

- Mày thì làm được cái quái gì chứ? -

Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, đay nghiến đến mức chói tai.

- Ừ tao đấy, rồi sao? Mày tính c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u tao rồi gắn lại vào người con tiện nhân ấy để nó sống dậy à?-

Tên nhóc vắt mũi chưa sạch đó quả thật giỏi thì có giỏi, nhưng để mà một mình tiêu diệt hết cả Lucifer, e rằng khó hơn lên trời.

Đó là một nam nhân, dù khuôn mặt đã khuất gần hết trong bóng tối nhưng vẻ tuấn tú vẫn vương vấn đâu đó nơi làn môi mỏng yêu nghiệt, gò má cao nhợt nhạt. Và đặc biệt, là mái tóc bạch kim hơi ngả vàng của y.

Tình trạng Túy Kiêu như vậy, giữ được mạng sống là may lắm rồi. Chưa kể Lý Thiên Tuế vừa nghe người tình của mình trở về liền phi như bay đến để hỏi thăm. Nào ngờ cô nàng vừa nghe bác sĩ chuyên khoa báo cáo mấy câu mặt mày liền tái mét, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.

- Ha, thằng hề nhu nhược đó sao? Tao đã g**t ch*t nó từ lâu rồi! -

Y dè dặt lắng nghe tiếng hít thở đều đặn của nữ nhân kia, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

À không, nam nhân cao gầy, sắc mặt tái nhợt kia có vẻ đã nhìn thấy một hai lần rồi, hình như tên là Jiang phải không nhỉ? Gã đó là tay sai trung thành của tên Riddle, nổi tiếng là tàn bạo khát máu không kém gì chủ nhân của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Thần khẽ cảm thán, quả nhiên, miệng lưỡi vẫn cay độc nhau ngày nào.

- Ừ tôi biết rồi! Cậu để ý con bé một chút dùm tôi... - (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Minh Thần cũng không dề dà lâu la, y trực tiếp mắt tìm chiếc ghế nguyên vẹn nhất mà ngồi xuống, lười biếng ngả người ra sau. Thái độ này không hề khiến người nào đó phật lòng, ngược lại còn làm y bật cười.

Sát khí không còn âm ỉ nữa mà bùng lên như ngọn lửa nơi đáy mắt trong veo của Minh Thần. Bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm, những móng tay sắc bén c*m v** lòng bàn tay chai sần, truyền đến một cảm giác đau đớn khó chịu.

Nheo mắt, Hoắc Minh Thần bình thản chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi những con người vận đồ đặc công quân đội đang lần lượt giơ kí hiệu đã giải quyết mục tiêu.

Trong phút chốc, toàn bộ căn phòng đều thay đổi qua lớp kính thần kì. Cả hội trường như được trang hoàng lộng lẫy, dù bên ngoài nó vẫn chỉ là một đống đổ nát không hơn không kém.

Đầu giây bên kia cũng không có phản ứng gì, chỉ ậm ừ dặn dò vài câu rồi tắt máy. Màn hình tắt nhúm, không còn một chút động tĩnh. Hoắc Minh Thần rít nốt hơi cuối rồi ném điếu thuốc xuống chân, dùng mũi giày khẽ nghiền nát. Gió thổi to đến mức nghe ù ù cả tai.

- Tao không làm được, nhưng mấy vị bằng hữu ngoài kia chắc chắn sẽ không ngại góp vui đâu! -

- Mày đã vi phạm hợp đồng! -

Chiêu này quá độc, Jiang cũng phải trợn tròn mắt lên, miệng cứ lắp bắp mấy chữ mày nhỏ xíu. Nhưng Riddle bên cạnh lại chẳng có chút động đạt nào, nụ cười trên môi vẫn yêu nghiệt chẳng chút thay đổi.

- Cậu đang ở đâu vậy? -

- Tôi đang ở thư viện, tìm một số sách học Toán -

Chương 57: {Vi phạm hợp đồng}

Chậm rãi thả bước, y nhẹ nhàng đá vài cục đá dưới chân như trò tiêu khiển, giương mắt tìm kiếm căn phòng ghi trong tờ giấy nhỏ. Số ba từ trái qua phải, thứ tư từ dưới đếm lên....đây rồi!

- Tao hỏi có phải mày đã g·i·ế·t con ả Mặc Yến đó hay không? -

Bên kia chậm chạp hỏi, mơ hồ chỉ là một lời hỏi thăm lơ đãng, không hề có ý truy cứu. Vậy nên Minh Thần cũng chỉ tìm đại một lý do, ngụy biện nói.

- Lưu Phất Nhiên ngoại trừ vết thương ở tay ra thì mọi thứ đều không quá nghiêm trọng, chỉ là kiệt sức nên tạm thời hôn mê sâu thôi. Anh Kiều cũng vậy, độc dược tuy ngấm lâu nhưng là loại nhẹ, không ảnh hưởng đến tính mạng. Còn Túy Kiêu thì... -

- Tình hình bên đấy ổn chứ? -

Riddle mím môi. Y quả thật đã có điều tra qua đoạn này. Nhưng xét về mặt tư thì tên Vương Phong đó chỉ là cháu nuôi, không thể nào có một mối quan hệ tốt với người nhà Vũ gia được. Còn nếu xét về mặt công, Vũ Vương Phong ở Thành phố Y lộng hành ở hắc đạo, Cổ D·ụ·c Thần nào đó kia lại ở tít Ninh Châu, quản người ở đó còn chưa xong thì làm gì có thời gian lo chuyện bao đồng cho thằng cháu trai ất ơ ở đây?

Bây giờ mới phát hiện, bên cạnh tên tóc bạc kia có đôi một nam nữ, trông cực kỳ lạ mặt. Hồi y còn ở trong tổ chức, hình như chưa gặp lần nào.

- Không biết tôi đang được đón tiếp ai đây nhỉ? Tư lệnh Đông...hay là ngài Riddle? -

- Mày đã nhận nhiệm vụ, tại sao thực hiện giữ chừng lại bỏ dở? Mà cho dù mày có thủ tiêu con ả đó đi chăng nữa thì kế hoạch vẫn không thay đổi đâu! -

Vũ thiếu có một người cậu tên là Cổ D·ụ·c Thần, hiện tại đang giữ vị trí Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, các người nghĩ rằng anh ta sẽ im lặng nhìn đứa cháu trai của mình c·h·ế·t mà không ra tay cứu sao?-

Đừng nghĩ rằng các người cài sát thủ sau lưng tôi thì tôi sẽ không cài người giải quyết hết đám bán tỉa đó.

Đừng cho rằng làm sát thủ sẽ giàu, sẽ sướng. Ngay cả một tay lẫy lừng trong giới giang hồ như Hoắc Minh Thần y cũng đã từng phải nhịn đói suốt mấy tuần liền để đủ tiền đóng học phí đấy!

Giọng nói khinh miệt của Jiang vang lên thay cho chủ nhân của mình, kéo sự chú ý của Hoắc Minh Thần về lại chính sự. Y nheo mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xếch đặc trưng của gã người Hàn Quốc, lẳng lặng không nói gì.

Jiang bật cười lớn.

Minh Thần lại một bộ dạng sống c·h·ế·t cũng không sợ, chỉ nhàn nhã gác chân lên bàn, mỉa mai hỏi.

Jiang cười lạnh, từng chữ từng chữ đều như dao găm vào tai mục tiêu.

- Nếu mày dám động đến Mặc Uyển, tao nhất định sẽ g**t ch*t toàn bộ cái tổ chức này, c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, róc xương, móc mắt từng đứa một để bồi táng theo cô ấy! -

Bộ dạng khích tướng của Hoắc Minh Thần nhanh chóng khiến sát khí trong phòng hốc lên ngùn ngụt. Nhưng Jiang vốn là một tay lão luyện, dĩ nhiên gã sẽ không để mấy chiêu cỏn con này hạ gục.

Thanh âm dịu dàng xen lẫn chút mệt mỏi vọng lại từ bên kia đầu giây. Hoắc Minh Thần rút trong túi ra một điếu thuốc lá, chậm rãi đưa lên miệng rồi châm lửa. Chẳng biết tự khi nào, những suy tư chồng chất trong lòng y chỉ có thể vơi đi bớt qua làn khói thuốc mờ ảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Mày phản bội tổ chức chỉ vì một con đàn bà sao? Thứ như mày mà cũng đòi làm sát thủ à? -

- Anh ta bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều nát bét, xương sườn gãy mất hai cái, cả người không ít hơn mười vết đ·ạ·n. Tôi đã cố tình giữ không để Lý tiểu thư nhìn thấy, nhưng vẫn là không làm được! -

Mặc dù chỉ là nhìn qua chiếc kính nhưng Minh Thần vẫn thấy rõ từng chi tiết trên người kẻ ngồi cách y cả một cái bàn dài. Hóa ra công nghệ của hắn đã đạt tới mức độ này rồi!

Chủ nào tớ nấy, toàn nói những lời khó nghe. Nhưng mấy chữ đó lọt vào tai Hoắc Minh Thần chỉ như gió thoảng, chẳng để tâm lắm.

Còn cô gái kia, nhìn sơ qua trông rất quen! Ngoại trừ nụ cười cứng đờ kia ra thì tất cả mọi thứ từ khuôn mặt, màu tóc đều giống một nữ nhân y từng gặp đến 99%. Chỉ có điều, thần thái và khí chất, chắc chắn không thể nào sánh được!

Cả đời này của Minh Thần không biết đã g·i·ế·t bao nhiêu người, trai gái già trẻ đều đã thử cả, hỏi kiểu lấp lửng như vậy ai mà biết?

Jiang một lần nữa đánh vào trọng tâm, giọng điệu vẫn đều đều nghe đến buồn ngủ.

Hoắc Minh Thần nghe thấy rõ tiếng thở dài bất đắc dĩ của cô. Cũng chỉ có thể mím môi.

Jiang nghiến chặt răng, kinh hãi hỏi.

Nhưng Hoắc Minh Thần làm gì có thời gian mà quan tâm đến chuyện đó? Điều hắn để ý bây giờ chỉ có thân ảnh đang ngồi đối diện mình mà thôi.

Vị trí mà Hoắc Minh Thần đang tìm là một căn phòng rộng rãi, có lẽ là phòng hội trường, với một chiếc bàn dài và hàng chục chiếc ghế sắt gỉ sét. Nhìn chung thì không đến mức sập sệ nhưng tình trạng đã rất xuống cấp, ngay cả cái bàn gỗ kia cũng sắp sập xuống vì bị mối ăn mòn hết cả rồi.

- Mày nghĩ...tao không dám g·i·ế·t ả đàn bà đó của mày sao? -

Nở một nụ cười quái dị, Jiang khẽ hé môi.

- Ha, vậy sao mày không thử hỏi ông chủ của mày tại sao phải đi gây thù chuốc oán với cả Đại Lục này chỉ vì một con ả đoản mệnh đã c·h·ế·t từ lâu? -

Ha, y biết chứ! Hoắc Minh Thần biết chứ! Y biết chắc rằng cho dù có g·i·ế·t Mặc Yến đi chăng nữa thì gã đối diện vẫn sẽ có kế hoạch dự phòng mà thôi. Nói cách khác, tên Riddle đó từ thời điểm đầu tiên đã bắt đầu hoài nghi y, hoài nghi lòng trung thành của y.

- Riddle Viha Prinz, mày cái gì cũng đoán đúng, chỉ có đánh giá sai sức mạnh của tình cảm gia đình mà thôi!-

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: {Vi phạm hợp đồng}