Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Ký danh đệ tử, “Mặc đại phu” xuất hiện
"Trương Quân, Ngô Minh, hai người đem những người thông quan đến bản đường, phân biệt giao cho Cố phó đường chủ và Lý giáo tập."
Nhưng nghe Nhạc đường chủ nói, hai tên kia vậy mà lại chính là Hàn Lão Ma và tên xui xẻo Thiết Nô a không Trương Thiết.
Làm trong lòng Lạc Vũ có chút thấp thỏm, mắt thấy lão ta quay lưng dẫn Hàn Lập cùng Trương Thiết đi.
…
Dù sao, vừa trải qua thí luyện gian khó, chống tới bây giờ đã là tốt lắm rồi, hơn hết bọn hắn là ma mới không dám nói chuyện lung tung.
Lạc Vũ đang kinh ngạc nhìn hai tên kia, thì nghe được Nhạc đường chủ nói, hắn quay đầu lại thì gương mặt lạnh lùng của lão đang nhìn mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tên là “anh ngố” hắn đã biết, tên còn lại thì nhìn bộ dáng trung thực, trên mắt trái có một vết sẹo, vẻ mặt ngây ngô hơn cả “anh ngố” kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, hắn quay đầu nhìn thấy vị sư huynh luôn đi sau hắn đang nhấc hắn lên.
“Ừ!”
Mặc đại phu tùy tiện chỉ tay vào Hàn Lập và Trương Thiết hai tên ký danh đệ tử, ngôn từ mang đầy hơi hướng mệnh lệnh.
Lạc Vũ, đang nhàm chán đi đường thì thấy lão giả đó, ánh mắt hắn sáng lên.
Nhạc đường chủ đánh giá 3 người còn lại, dùng tay phải nhẹ nhàng niết niết áo mình, trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Lần này, có bảy người thông qua thí luyện, sẽ trở thành đệ tử mới của Thất Huyền Môn….”
Hàn Lập đang nhìn người đó chính là Lạc Vũ.
Lúc này Vũ Nham đã leo l·ên đ·ỉnh nhai, chính đang quay đầu nhìn xuống.
Vị cao gầy sư huynh Ngô Minh thậm chí còn bợ đỡ lão giả này
Vừa mới bò lên được đỉnh, thì Lạc Vũ nghe được giọng của Nhạc đường chủ nói.
Còn tên đang đứng gần hắn là Trương Thiết, cũng giống hắn vậy nên tâm lý của Hàn Lập cũng ổn định lại.
“Vương hộ pháp, những người còn lại, mỗi người nhận một ít bạc trắng rồi đưa hết xuống núi."
Lão giả này vừa đi, vừa ho khan liên tục, trông bộ dạng của lão, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, làm cho người nhìn thấy phải thương cảm.
“ Lạc Vũ, Trương Thiết, Hàn Lập, ba ngươi mặc dù có người đã tới và không thể lên đến nhai đỉnh trước thời hạn, tuy nhiên biểu hiện tốt, có thể chịu được gian khổ trong tập võ, trước tiên các ngươi theo giáo tập bản môn học tập căn cơ. Sau nửa năm nếu vượt qua khảo hạch thì sẽ được thu làm nội đệ tử, còn nếu không sẽ được đưa ra ngoại môn làm ngoại đệ tử."
Lúc này, Lạc Vũ cũng đã cố gắng hết sức để bò đến đỉnh nhai.
Tên Trương Quân, không dám thất lễ vội vàng lễ phép đáp: “Đúng vậy. Trong những người này có bảy gã đệ tử chính thức và ba gã ký danh đệ tử."
Lão giả kho khan một hồi.
"Ta bây giờ nhân thủ không đủ, còn thiếu một gã đồng tử chế thuốc và một gã hái thuốc đệ tử, hai người này theo ta đi nào."
“Khục, tân đệ tử mới sao?”
"Tuân mệnh, hai người này là ký danh đệ tử, may mắn được Mặc đại phu ngài xem trúng là phúc khí của bọn họ. Còn chưa ra bái kiến Mặc lão? Cần phải chăm chỉ theo học y thuật của lão nhân gia, đó là phúc phận của các ngươi đó!"
“Mặc đại phu, lão nhân gia ngài hảo, có chuyện gì xin ngài cứ phân phó đệ tử."
Đi được nửa đường, thì Hàn Lập và Trương Thiết cũng uể oải không nghe lọt tai, những gì hai vị sư huynh kia nói chuyện.
Trong lòng Hàn Lập, khổ sở không thôi, cứ nghĩ tên tiểu hài kia cũng giống mình mà không qua.
Nhưng Lạc Vũ, lại có chút khinh thường cao thủ thì sao chứ gặp phải tu tiên giả một chiêu là bay màu.
Bây giờ “anh ngố” ngay cả nắm lấy dây hắn cũng nắm không nổi.
Trong lòng có chút khổ sở, chính mình đã dùng hết sức rồi mà sao cũng vẫn kém với những người kia.
Thì bỗng Lạc Vũ lên tiếng: “ Mặc tiền bối, đệ tử mong tiền bối thu lưu!”
"Tuân mệnh!"
“Lạc Vũ, ngươi có ý kiến gì sao?” Nhạc đường chủ thấy Lạc Vũ, kinh ngạc lão ta liền hỏi.
“Còn lại Vũ Nham, người đầu tiên trèo lên tới sơn nhai, biểu hiện kiệt xuất, trực tiếp đưa vào Thất Tuyệt đường học tập bản môn tuyệt kỹ."
Ý chí hắn cố gắng, nhưng thân thể nói không, vậy là qua một lúc sau, “anh ngố” Hàn Lập cảm thấy một bên hông rúm lại, thân thể nhẹ bẫng, cả người đột nhiên tự động dâng lên trên.
Lại thêm hai tên đệ tử trong hàng đi ra đem ba người Lạc Vũ đi.
Thì Lạc Vũ, lắc đầu nói: “Không… không có, Nhạc đường chủ!”
Cuối cùng thì, trải qua sự nỗ lực của Lạc Vũ thì cũng đi tới một cái dây xích lớn chưa có người dùng, mặt trời lúc này cơ hồ gần l·ên đ·ỉnh rồi, chỉ còn chưa đến nửa canh giờ ( một tiếng ) nữa là đến chính ngọ.
Nhưng thế sao được, dù sao mục đích hắn vào Thất Huyền Môn để bái vào môn hạ của lão già này.
Lúc này, vẻ mặt của Trương Quân bộ dạng lạnh nhạt lúc trước giờ được thay bằng khuôn mặt đầy kính ý so với đường chủ nói.
Lạc Vũ cũng không nghe nổi phía sau Nhạc đường chủ nói gì, sau khi hắn ngồi bệt xuống nghỉ.
Nhạc đường chủ quay lại nhìn lão giả mặc áo bào, lão giả vuốt vuốt chòm râu, hài lòng gật đầu với hắn.
Hàn Lập quan sát hai người kia, tên leo qua được hóa ra tên là Lạc Vũ.
Chỉ ra lệnh mang theo Hàn Lập và Trương Thiết.
“Đến rồi, đến rồi… công cụ người đưa công pháp tới rồi!”
"Về phần những người khác…"
Vương hộ pháp bước ra, khom người lĩnh mệnh, đem những hài tử đen đủi không được chọn mà hạ sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Làm hắn như bị sét đánh ngang tai.
Ở chỗ dây xích khác, “anh ngố” khi nhìn thấy động tác đó của Vũ Nham trong lòng tức giận, vội vàng hướng đỉnh mà trèo tới.
Nhưng lúc này cũng đã tới chính ngọ ( 12 giờ trưa ) Lạc Vũ cố gắng định vực dậy đi tới chỗ tiểu hài thông qua tập trung ở đó.
Đợi một hồi cơn đau cũng giảm bớt, Lạc Vũ mới quay đầu lại nhìn, thì thấy đã thêm ra 2 tiểu hài sau lưng.
Nhưng Hàn Lập và Trương Thiết thì lại say sưa nghe hai tên sư huynh này nói chuyện.
Hắn cứ nghĩ mình sẽ không làm được nhưng, có thứ gì đó đã giúp hắn thêm sức lực để bò tới đỉnh nhai.
Thì Hàn Lập biết hắn đã không qua nổi cuộc thí luyện lần này.
Hàn Lập thì nhịn không được đưa mắt ra nhìn Vũ Nham.
Lúc này, tiếng nói của Nhạc đường chủ vang lên tiếp:
Nhạc đường chủ lạnh lùng nhìn những hài tử cuối cùng nói.
Đang khi đi qua một phiến rừng rậm, từ trong rừng một lão giả đang từ từ bước ra.
Hai vị sư huynh không có tơ hào một chút phản đối ý tứ.
Thế là Lạc Vũ đánh liều quỳ gối mong lão già này nhận mình là dược đồng.
Mặc đại phu ho một cái, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi hỏi.
Nơi đây cũng là Thất Huyền Môn, không giữ mồm giữ miệng nhẹ thì b·ị b·ắt phạt chụp lương bổng mà nặng thì có thể m·ất m·ạng.
Ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.
Lạc Vũ lúc này đứng ra khỏi hàng, quỳ gối cung kính nói với Mặc đại phu.
Nhưng chính là “anh ngố” lúc này toàn thân đã không còn chút lực.
“Cuộc thi kết thúc!”
Thì cơn đau nhức, những nơi đang chảy máu liền ập tới khiến cho Lạc Vũ đau trợn mắt không thôi.
Hàn Lập và Trương Thiết thấy hai vị sư huynh không có ý kiến gì, tự nhiên cũng không dám phản đối, liền định đi theo vị Mặc đại phu tiến vào khu rừng.
Quay ra nhìn, tiểu hài mới quen kia thì Hàn Lập thấy, tên đó cũng đã gần tới được đỉnh nhai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn xuống đám người với vẻ mặt khinh miệt, rồi đưa cánh tay lên, ngón cái quay xuống làm động tác với những người còn chưa leo lên tới nơi, sau đó cuồng tiếu rời đi.
Hai người Trương Quân và Ngô Minh đang nói về Thất Huyền Môn, Lạc Vũ thì không thèm để ý.
Ban nãy, Lạc Vũ còn tưởng tượng rằng mình sẽ được Mặc đại phu chọn đi theo.
Trong lòng Lạc Vũ, mừng rỡ không thôi.
Chương 3: Ký danh đệ tử, “Mặc đại phu” xuất hiện
Lạc Vũ nghe được, vị sư huynh này có chút ghen ghét nhưng lại có chút hâm mộ.
Lạc Vũ tiến tới dây xích, đang bắt ngang qua hai vách núi đi tới vách núi bên kia thì mới gọi là thông quan.
Hắn chậm rãi nói.
Lão giả vừa cao vừa gầy tầm hơn sáu mươi tuổi, da mặt đã nhăn nheo, trên đầu tóc bạc trắng.
“ Khục…”
Hai tên Trương Quân, Ngô Minh này khi nhìn thấy lão giả, không có lấy một lo lắng bộ dáng mà ngược lại vội vàng tiến lên phía trước, đối với lão giả cung kính thi lễ.
Vị sư huynh này giải thích nghi hoặc của Hàn Lập.
Hơn hết, hắn cũng đã thuận lợi vào “Thất Huyền Môn” như thế thì hắn cũng không làm cha mẹ, tiểu muội ở nhà thất vọng.
Chắc hâm mộ vì là đệ tử hạch tâm, còn ghen ghét là vì hắn có vị biểu tỷ tốt a.
“Sáu người tiến nhập bản đường Bách đoán đường, chính thức trở thành bản môn nội đệ tử." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phát hiện hắn đang cùng vị lam bào lão giả nói chuyện mà không hề có chút động thân bộ dạng.
Hắn biết bản thân sức lực đã hết, nhưng hắn lại không can tâm vì thế mà muốn bò qua.
Hàn Lập không ngờ, tiểu hài nhìn có chút ngố hơn hắn lại có thể bò tới đỉnh nhai mà không ngã xuống.
Để có thể tu tiên a, nhưng ai biết lão ta không thèm nhìn hắn một cái.
Đăng xuất luôn.
"Hắn và các ngươi không cùng một dạng người, là được đưa đến Thất tuyệt đường làm hạch tâm đệ tử, một khi học thành tài, ít nhất cũng có thân phận hộ pháp."
“ Cái gì????”
Những đang lúc hắn ôm lấy dây xích mà bò qua thì, tên Vũ Nham kia cũng đã ở đỉnh nhai.
Ai ngờ, lão già này không thèm liếc hắn một mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.