Phàm Nhân Thí Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Bị bao vây
Tổng thể có mười năm người, thêm cả hắn là mười sáu, hắn cảm thấy con thỏ này thịt không đủ phân.
An Lạc thấy cử động của mình làm đám người này đề phòng như vậy, giống như muốn đem mình xử quyết.
Một trăm người này cùng với nguyên bản thổ dân nơi đây kết hợp, cũng sinh ra dòng dõi.
May mắn là hắn không để chuyện đó xảy ra, chỉ là phân xong hắn lại không có thịt ăn.
An Lạc thấy bản thân giống như được phân chia tốt rồi, trong đầu hắn tự động phiên dịch ra tiếng của những người này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Lạc đi đến bên cạnh sau đó dùng sức đem con lợn nhấc lên.
Người này đem con lợn đặt xuống gần đống lửa sau đó dùng tay chỉ chỉ con lợn rồi lại chỉ chỉ An Lạc sau đó một lần nữa chỉ chỉ vào mồm.
Không phải hắn sợ đánh không lại đám người này, chủ yếu hắn không muốn giống như con thỏ kia.
Bởi vì sống ngoài hoang dã, bản tính gần như dã thú, rất khó giao tiếp.
Có mấy người thấy thế liền cười lên ha hả.
Phía trên đã nói, nguyên bản thổ dân nơi đây là không có huyết thống Tiên, Rồng chỉ là sau này cùng với những người con của hai người kết hợp mới sinh ra.
Bỗng nhiên thấy hắn mãnh liệt ngẩng đầu lên, cả đám bị giật mình, giống như con cào cào nhảy về phía sau.
Những thế hệ về sau lại tiếp tục di truyền tiếp nữa.
Đầu tiên là không thể chạy được, bị vây quá chặt chẽ, mà dù có thể phá vây hắn cũng không có lòng tin chạy thoát.
Nhất trọng yếu lại là một chi tiết nhỏ.
Cũng vì đó mà kiêu ngạo, tự nhận là con rồng cháu tiên.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, trong đầu hắn cũng bắt đầu suy nghĩ Kế Sách thoát khỏi.
Để có thể thành công tự cứu An Lạc đem não bộ vận chuyển hết công suất, các loại suy nghĩ trong đầu hắn giống như máy chiếu phim ở tốc độ cao.
Chương 16: Bị bao vây (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên này có thể giúp hắn làm việc, hỗ trợ làm thịt con lợn này.
Sau đó lại cắt một miếng khác đưa cho một người gần hắn.
Người kia thấy vậy có chút rụt rè, nhưng vẫn là nhận lấy, sau đó học hắn bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm.
Người bị gõ cũng không tức giận, ngược lại có một chút ít ủy khuất.
Những thế hệ sau này cũng vì vậy mà mang theo huyết thống của Lạc Long Quân và Âu Cơ.
(*) lấy ý tưởng trong : "đến thượng đế cũng phải cười" phần có cái chai nước từ trên trời rơi xuống.
Đang lúc phiền não vì nghĩ không ra, hắn vô ý thức nhìn về con thỏ đang quay, thế là hắn có chủ ý.
Thực tế lúc đó có rất nhiều những đoàn thể nhỏ không đồng ý tiếp xúc.
Không nghĩ lại có thu hoạch.
Đó là đem tất cả đám người này đều xử lý, cứ như vậy vấn đề liền không còn là vấn đề.
Các loại kiến thức của thân thể này cũng bị hắn lần nữa xem xét.
Thế là hắn bắt đầu chỉ đạo người này làm việc.
Hắn lại nghĩ đến một phương pháp khác, cái này có chút ít điên cuồng.
Không cần hắn phải làm gì, chỉ cần đứng đó phân phó là được rồi.
Xưa kia, Lạc Long Quân cùng với Âu Cơ sinh hạ 100 người con.
Nhưng không đợi hắn biến tính toán thành hành động thì đám người kia cũng theo hắn đi nhặt củi.
Vội vàng nghĩ biện pháp bổ cứu.
Trái tim An Lạc nhảy bịch bịch giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Sau đó người bị đánh đi đến chỗ An Lạc, người này dùng tay làm một số động tác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Lạc nghe thôi cũng thấy đau rồi, hắn rất muốn cười, nhưng sợ bị người kia coi đó là lý do làm thịt hắn, vậy là hắn nhịn được, mặt đều đỏ lên.
An Lạc nhìn thấy đều kém chút hét lên, sợ người kia bị nghẹn c·h·ế·t.
Đời này qua đời khác.
Chỉ là không cười được bao lâu liền bị một người khác cầm một cây gậy không biết làm bằng vật liệu gì đập vào đầu.
Cạo bỏ lớp lông trên người, sau đó mổ bụng, bỏ đi phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, vệ sinh sạch sẽ, rồi dùng cái cây lớn xuyên qua, như vậy là có thể bắt đầu quay rồi.
Hai người bala bala mấy tiếng, nghe không hiểu gì.
Đang trong lúc An Lạc suy nghĩ lung tung, một người trong đó vội vàng đem thịt thỏ một miếng nhuốt hết.
Cứ như vậy, thời gian qua đi cả ngàn năm họ vẫn chỉ ẩn nấp trong rừng sâu, cũng cứ như vậy duy trì.
Thế là hắn cũng làm một số động tác tay, quả nhiên có thể giao lưu.
Mấy hôm nữa lại thành phân bón, hắn cũng không muốn bị như vậy.
Nghĩ đến đây hắn ngẩng đầu lên, sau đó lại một lần nữa cúi đầu xuống tiếp tục suy nghĩ.
Đám người đang nhìn chăm chú hắn, nhìn hồi lâu, thấy hắn bất động như kho tượng, cả đám cũng giống nhau, bất động nhìn hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Lạc nhìn hiểu, không biết vì cái gì nhưng An Lạc cảm giác có thể cùng người này giao lưu.
"Cha ơi! cứu con"
Nhồm nhoàm nhai lấy, trên mặt tỏ vẻ say mê.
Nghe nói người dân vùng biển, khi đi đánh bắt ngoài xa, khi nào gặp được nguy hiểm, chỉ cần hét to.
An Lạc trong lòng minh ngộ, thế là hắn lại cắt từng miếng một chia sẻ cho những người còn lại.
Nội tâm hắn bây giờ đang có 1 tỷ điểm hoảng hốt không biết phải dùng để tăng cường vào đâu.
Nhìn con lợn to bằng con bò hắn kém một chút không khóc lên.
An Lạc vừa làm động tác chỉ đạo, người kia cũng tương ứng làm theo, Nhanh không hợp thói thường.
Thế lên là chạy không được, Một phương pháp bị vô tình loại bỏ.
Có những người là có thể giao lưu, cũng không tồn tại nguy hiểm.
An Lạc nhìn thấy cũng không biết nói gì, lại nhìn về phía đống củi, cảm giác không đủ thế là hắn chạy đi nhặt củi.
Lạc Long Quân liền sẽ xuất hiện.
Trong lòng cũng đang tính toán, nếu có cơ hội lập tức chạy đi.
Sau đó người này làm như chưa từng xảy ra điều gì, người này đi về phía sau một đoạn sau đó vác ra theo một con lợn rừng.
Đương nhiên không phải tất cả đều thế.
Ban đêm tầm nhìn hạn hẹp cùng với địa hình phức tạp cũng đã g·i·ế·t c·h·ế·t khả năng chạy thoát của hắn.
Bị xiên sau đó gác lên nướng.
Trầm đục mà hữu lực, giống như ngươi dùng vỏ trai bia gõ vào đầu ai đó.*
"Cái chân của thằng A, cái tay của tao, cái đùi của thằng B, hai quả cà với cái xúc xích là của mày rồi. ..."
Koooong một tiếng.
Thuyết pháp này cũng đã được công nhận.
Nhìn hắn đầy đề phòng, sợ hắn nổi điên, tấn công mọi người.
Thực ra những kiến thức bên trên đối với An Lạc lúc này không trọng yếu.
Nghĩ đến đây An Lạc giống như bắt được hi vọng, hắn vội vàng ngẩng đầu.
An Lạc nghi hoặc hết mức, hắn âm thầm nghĩ: "đây là có ý gì? Hắn bảo ta giống như con lợn c·h·ế·t này, sớm muộn cũng bị hắn ăn mất sao?".
Những người còn lại thì đứng một bên chăm chú quan sát, còn chỉ trỏ gật đầu, giống như cán bộ đi giám sát công trình.
Nhai nhai người này kêu lên,! $+$;|+$;:|+((@(#-&`-#+#
0_0
Đến khi để con lợn lên trên đống lửa, cả đám lại nhìn vào đó chằm chằm, giống như sợ nó chạy mất.
Thế là đối với đám người chỉ trỏ.
Dùng dao cắt một miếng thịt thỏ bỏ vào mồm,hắn cũng không để ý có nóng hay không.
An Lạc nghe không hiểu gì, hắn chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hi vọng đám người này thích ăn thịt thỏ mà không phải thịt hắn.
Đúng lúc này một người trong đám phát hiện hắn tay không.
Nhưng điều đó không xảy ra, chỉ thấy cổ người kia phình to lên sau đó lại xẹp lại như cũ.
Hắn không cần c·h·ế·t rồi.
Đầu tiên, đem ra bờ suối.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ này.
Hắn cũng không biết ai là thủ lĩnh, chỉ có thể tùy tiện đưa ra.
Những người còn lại nghe nói xong đều nhìn về phía An Lạc.
Về sau Hùng Vương dựng nước, rất nhiều đều bị xác nhập, nhưng vẫn sẽ có bỏ sót.
Nghe xong An Lạc vội vàng đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 16: Bị bao vây
Hắn từng nghe già làng kể lại:
Cả người con lợn hơi run run một chút, sau đó lại không động đậy.
Không cẩn thận có thể trở thành đồ ăn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.