Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Giao Đấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Giao Đấu


Sau vài hiệp giao đấu thì ai cũng có thể thấy người chiếm thế thượng phong là Phá Thiên. Nhưng đây mới chỉ là mấy đòn giao lưu lúc đầu nên vẫn chưa thể đoán được ai sẽ là người dành chiến thắng sau cùng.

"Đệ biết." Phá Thiên lắc lắc cổ tay tự tin đáp lại.

Chênh lệch một tiểu cảnh giới ở cấp độ hồn giả không làm cho người có cảnh giới cao hơn có tỉ lệ thắng cao hơn quá nhiều.

Phá Thiên không để cho Liễu Thăng có cơ hội thở dốc, cước bộ xê dịch chẳng mấy chốc đã tiếp cận được Liễu Thăng.

"Đúng vậy, có chơi có chịu." Triệu Hổ cười khà rồi tiền lại gần xác yêu hổ. Hắn lấy đao phanh ngực yêu hổ một cách thuần thục rồi móc lấy nội đan ra.

"Nguyễn huynh không cần phải an ủi. Ta tự biệt thực lực của ta tới đâu."

"Nếu các huynh đã tin tưởng vậy ta sẽ là người giao đấu với bọn hắn." Phá Thiên không ngần ngại mà chấp nhận luôn.

La Khánh thấy vậy liền im miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

"Nhưng nhớ là phải thắng đấy." Triệu Hổ lấy tay vỗ lên vai Phá Thiên nói.

"Liễu huynh quá lời. Ta thấy thực lực của huynh cũng không kém ta bao nhiêu." Sau một hồi giao chiến cũng như những hành động trước đấy của Liễu Thăng làm Phá Thiên có cái nhìn khác về hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả hai thân ảnh nhanh chóng tiếp cận nhau, quyền ảnh huy vũ, cước bộ linh hoạt, kẻ tiến người lùi. Sau mấy chục hiệp thì cả hai đều tách nhau ra.

Lúc đó có lẽ không chỉ mất đi chiến lợi phẩm là yêu hổ mà còn có thể sẽ mất đi nhiều thứ khác nữa. Hắn là đội trưởng nên hắn không muốn điều tồi tệ đó xảy ra với đội ngũ của hắn.

Những cuộc tranh chấp như thế này có thể xảy ra trong quá trình săn g·i·ế·t yêu thú nhưng không nhiều vì các đội ngũ cũng đều tránh xung đột với nhau.

"Xin được chỉ giáo." Phá Thiên cũng ôm quyền đáp lại cho phải phép.

"Đúng vậy. Không biết bên ngươi ai sẽ là người giao đấu với ta?" Phá Thiên hỏi cho có lệ vì trong lòng hắn cũng đã có đáp án.

Phá Thiên một quyền không trúng cũng không tiếp tục tấn công mà lại đứng im tại chỗ.

"Chúng ta thắng." Triệu Hổ thấy Liễu Thăng chủ động nhận thua liền ăn mừng cùng với hai người bên cạnh.

Chương 47: Giao Đấu

"Tại hạ là Liễu Thăng, đệ tử của Vân Lam tông.”

Chỉ sau mấy chiêu giao đấu vừa rồi Phá Thiên cũng có thể biết được thực lực của Liễu Thăng cũng không hề thấp. Tốc độ lẫn sự phản xạ đều khá cao và có phần còn nhỉnh hơn cả Vương Thái.

Ba người kia thấy Liễu Thăng hỏi tên Phá Thiên liền đoán được tên này nghĩ Phá Thiên là đội trưởng mà không ngờ Phá Thiên chỉ mới gia nhập đội ngũ mới được sáu tháng.

"Người giao đấu với Nguyễn huynh chính là ta." Liễu Thăng không cần hỏi ý kiến của cả đội mà tự quyết luôn vì hắn là người đội trưởng và cũng là người mạnh nhất trong đội.

"Nguyễn huynh, một quyền này rất đẹp." Liễu Thăng sau một lúc thất thần liền tán thưởng một câu.

“Không biết cao danh của vị huynh đài là gì?" Liễu Thăng giới thiệu về bản thân sau đó hướng Phá Thiên hỏi.

"Ta có biện pháp để giải quyết chuyện này không biết Nguyễn huynh có muốn nghe hay không." Liễu Thăng thẳng thắn nói.

"Không ổn." Liễu Thăng thấy một quyền từ dưới đánh lên trong lòng có chút hoảng. Hắn bật người về phía sau để tránh đi một quyền này, sau đó thì lùi lại mấy bước.

Liễu Thăng cũng không chịu đứng im chịu quyền, hồn lực trong cơ thể hắn được huy động tối đa, chiến ý cũng bắt đầu cháy lên làm tốc độ cùng sức mạnh đều được đề thăng lên vài phần. Hắn không muốn chịu thua một cách dễ dàng.

Phá Thiên cũng hiểu điều đó nên khi Liễu Thăng nói sẽ dùng một trận giao đấu để phân chia chiến lợi phẩm thì hắn không ngần ngại mà đáp ứng luôn.

Cả hai đều không quá lo ngại về cảnh giới của hai bên quá chênh lệch vì nếu đã chọn khu vực này để săn g·i·ế·t yêu thú thì cảnh giới của hồn sư thường sẽ là hồn giả trung kỳ, cùng lắm là hậu kỳ.

Còn Phá Thiên bên này thì vẫn một bộ nhàn nhã, trên người không hề có chút thương tích nào.

"Ta đã thua, viên nội đan yêu hổ này thuộc về các huynh." Liễu Thăng rất dứt khoát dù cũng hơi tiếc.

Lúc này trên người Liễu Thăng đã nhiều thêm mấy đạo vết thương, hơi thở gấp gáp, nhìn trông có chút chật vật.

"Ngươi cứ nói, nếu biện pháp của ngươi mà phù hợp thì bọn ta cũng đồng ý làm theo." Phá Thiên không dài dòng đáp lại.

"Có chơi có chịu, chúng ta đã thua tất nhiên phải làm theo thỏa thuận trước đó." Liễu Thăng liếc mắt nhìn La Khánh có ý cảnh cáo.

Không biết Nguyễn huynh có đồng ý với biện pháp này không. Liễu Thăng nhìn Phá Thiên như đang chờ một câu trả lời.

"Bọn ta đã lấy nội đan, cái xác này giờ thuộc về các ngươi." Triệu Hổ cất viên nội đan vào nhẫn không gian sau đó quay ra nói với Liễu Thăng.

“Hay.” Triệu Hổ có chút hào hứng nói.

"Nguyễn huynh, mời." Liễu Thăng cất tiếng như thông báo trận chiến đã có thể bắt đầu sau khi cả hai đều đã chuẩn bị xong.

Không để Phá Thiên kịp thu quyền, Liễu Thăng nhanh như chớp tung ra một quyền nhằm thẳng mặt Phá Thiên mà đánh tới.

Do đây là một cuộc giao đấu nên cả hai đều không được dùng vũ khí mà chỉ dùng quyền cước để phân định thắng thua.

"Tại hạ Liễu Thăng, xin được chỉ giáo." Liễu Thăng ôm quyền nói.

"Vậy Nguyễn huynh sẽ là người giao đấu?" Liễu Thăng như đã biết trước được kết quả nên tỏ ra rất bình thản.

Sau khi tránh được quyền đó Phá Thiên nhanh chóng phản đòn bằng một cú đấm móc vào cằm Liễu Thăng.

"Lão tứ đệ là người mạnh nhất trong bốn người, đệ lên đi." Triệu Hổ không chút do dự chọn Phá Thiên là người giao đấu.

"Ta là Nguyễn Phá Thiên, đệ tử Thanh Sơn tông." Phá Thiên lạnh nhạt trả lời. Với những người dám tấn công huynh đệ của hắn thì hắn cũng không cần phải cho tên đó mặt mũi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi đã chọn xong người giao đấu thì những người không liên quan đều sẽ lùi ra xa để lại hai người Phá Thiên là Liễu Thăng ở lại.

Sau cuộc chiến với yêu hổ thì thành viên trong đội ai cũng có thương tích trong người. Sau đó bọn hắn còn phải chạy một quãng đường khá dài để đuổi theo yêu hổ nên thể lực cũng tiêu hao khá nhiều.

Nhưng khi cước này chỉ còn cách mặt Phá Thiên khoảng chừng mười phân liền bị Phá Thiên dùng cẳng tay dễ dàng chặn lại. Sau đó là một quyền đánh thẳng nhằm vào mặt Liễu Thăng.

Liễu Thăng bị một quyền đánh cho lùi lại phía sau vài bước, hai tay run lên, khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngạc.

Liễu Thăng thở dài một hơi sau đó giải thế với hồn thú. Hắn biết dù có đánh thêm vài chục hiệp nữa thì chưa chắc hắn đã có thể đã thương được Phá Thiên.

Liễu Thăng thấy quyền tới trước mặt thì nhanh chóng đưa hai tay lên chặn ở trước mặt. Một quyền này cứ thế đánh thẳng lên hai tay của Liễu Thăng.

Sau màn chào hỏi thì cả hai người đều cùng lúc phụ thể với hồn thú của mình.

"Được." Phá Thiên đáp ứng. Hắn biết biện pháp này là phù hợp nhất với tình hình hiện tại.

“Lần này tới lượt ta tấn công.” Liễu Thăng thông báo trước để Phá Thiên biết hắn chuẩn bị tấn công.

"La Khánh, ngươi làm gì vậy." Tên nam tử lúc đầu tiên nói chuyện thấy tình thế không ổn lập tức quát lớn.

Hắn thấy tốc độ của Phá Thiên khá nhanh, kỹ năng chiến đấu cũng rất tốt. Hắn không ngờ sức mạnh thân thể của Phá Thiên cũng đáng sợ như vậy.

Người bị gọi là La Khánh thấy vậy thì lùi lại sau đó giải thể với hồn thú nhưng trong lòng lại có chút khó chịu. Hai người kia cũng làm theo.

Nhìn qua cả hai người lúc này ai cũng có thể biết là bên nào đang nắm thế thượng phong. Chỉ không biết là người kia đã chịu nhận thua hay chưa.

Triệu Hổ thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng sau đó cũng giả thể với hồn thú. Hai người Vương Thái cùng Chu Tiểu Ngọc thấy vậy cũng làm theo.

Lúc này cả Phá Thiên và Liễu Thăng đều lùi lại và kéo dãn khoảng cách ra một chút. Khi thấy khoảng cách đã đủ thì cả hai liền dừng lại.

"Trận này có chút khó rồi đây." Liễu Thăng chau mày thầm nhủ trong lòng.

"Đại ca, chúng ta..." La Khánh có ý ngăn cản Liễu Thăng nhưng lại bị Liễu Thăng chặn lại.

Khi hắn tới nơi thì Phá Thiên là người đầu tiên lên tiếng chất vấn bọn hắn, sau đó cũng là Phá Thiên nói chuyện nên hắn nghĩ Phá Thiên là đội trưởng mà đâu biết Phá Thiên chỉ là tức giận nhất thời mà chất vấn bọn hắn đầu tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù quyền đầu không thành nhưng Phá Thiên cũng không hề thấy nản. Khi thấy quyền của đối phương tới gần hắn nhanh chóng cúi người xuống tránh đi.

“Ta là đội trưởng hay ngươi là đội trưởng. Mau lùi lại, chuyện này để ta giải quyết.”

"Chuyện hôm nay ta thấy chỉ là chuyện nhỏ, không đến lỗi để hai bên phải đổ máu tranh giành."

Mà khi hắn tới đây thì thấy cả bốn người kia đều không có ai bị thương mà chỉ có chút mệt mỏi có lẽ là vừa kết thúc trận chiến. Chính vì thế hắn biết nếu như nổ ra chiến đấu thì bên thua chính là bên hắn.

Chỉ sau vài đường quyền Liễu Thăng cũng có thể thấy được Phá Thiên không phải dạng vừa, nếu đánh không cẩn thận thì người thua cuộc chính là hắn.

"Liễu huynh, bọn ta đi trước."

"Nếu không còn gì nữa thì bọn ta đi trước." Triệu Hổ không khách khí quay người rời đi. Hắn không muốn dây dưa quá nhiều dù hắn thấy tính cách của Liễu Thăng cũng được nhưng mà tên La Khánh kia thì hắn không ưu.

Nghe thấy Liễu Thăng nói vậy Phá Thiên không hề khách khí mà tấn công trước. Hắn chân đạp xuống đất, mượn lực từ mặt đất mà lướt về phía trước. Cùng lúc đó năm ngón tay hắn nắm lại thành quyền nhằm thẳng ngực Liễu Thăng mà đánh tới.

"Nguyễn huynh thực lực cao cường, Liễu Thăng ta thua tâm phục khẩu phục." Liễu Thăng ôm quyền nhận thua.

Nhưng cả ba đều không có ý muốn nói ra sự thật vì trong suy nghĩ của cả ba đều công nhận Phá Thiên là đội trưởng.

“Một quyền này cũng mạnh quá đi.” Liễu Thăng nén đau mà cảm thán trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi cũng không tồi." Phá Thiên nhàn nhạt đáp lại.

Do tất cả đều là nhân tộc nên khi đang đi săn g·i·ế·t yêu thú sẽ tránh việc tranh chấp dẫn đến xảy ra chiến đấu giữa hai bên là điều tối kỵ.

Không biết có phải trùng hợp hay không mà hồn lực của Phá Thiên và Liễu Thăng đều có màu lam sậm. Điều đó chứng tỏ cả hai đều khế ước với hồn thú thuộc tính lôi.

"Hóa ra là Nguyễn huynh của Thanh Sơn tông." Liễu Thăng ôm quyền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ tên nam tử biết La Khánh cũng chỉ muốn tốt cho cả đội nhưng lúc này mà xảy ra xung đột thì người bất lợi chính là bọn hắn.

Sau khi vào đội Phá Thiên cũng có rất nhiều lần giao đấu để rèn luyện kỹ năng chiến đấu cùng với ba người. Trong đó hắn thấy Vương Thái là người có kỹ năng chiến đấu tốt nhất. Từ tư duy chiến đấu lẫn tốc độ cùng sự phản xạ đều hơn hẳn hai người kia.

Vương Thái với Chu Tiểu Ngọc cũng đồng tình với Triệu Hổ.

Liễu Thăng xê dịch cước bộ, chẳng mấy chốc hắn đã tiếp cận Phá Thiên. Hắn tung chân đá ra một cước nhanh như chớp nhằm vào mặt của Phá Thiên mà quét tới.

“Cả hai người nữa.” Tên nam tử có chút phẫn nộ quát.

Nhưng những lúc như thế này thì hai đội trưởng của hai đội ngũ sẽ đứng ra thương thuyết với nhau để tìm ra cách giải quyết phù hợp nhất.

"Không biết ai trong bốn người sẽ lên giao đấu?" Liễu Thăng nhìn cả bốn người nhưng ánh mắt hắn có phần tập trung vào Phá Thiên hơn vì theo suy đoán của hắn Phá Thiên là đội trưởng thì cũng là người mạnh nhất trong bốn người.

Liễu Thăng thấy quyền tới mà không hoảng, hắn nhẹ nhàng lách người qua một bên để tránh đi một quyền của Phá Thiên.

"Biện pháp của ta là mỗi bên sẽ cử ra một người, người được cử ra sẽ giao đấu với nhau, bên nào thắng sẽ được nội đan, còn bên thua sẽ lấy phần xác."

Phản xạ của Phá Thiên quá nhanh, không những thế Phá Thiên còn cho hắn cảm giác như mọi đòn tấn công của hắn đều bị nhìn thấu.

“Mời.” Phá Thiên làm hành động như đang chờ đợi đối phương tấn công.

Thấy Triệu Hổ rời đi thì Phá Thiên cũng ôm quyền tạm biệt Liễu Thăng sau đó rời đi cùng với ba người kia.

“Chính bọn hắn muốn chiếm hết công lao của chúng ta. Ta chỉ là đòi lại công sức chúng ta đã bỏ ra.” La Khánh bất bình nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Giao Đấu