Phá Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Mời
Nhưng rất nhanh hắn lại cầm bát nâng lên như không có chuyện gì xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phải biết Vương Thái phải mất năm rưỡi mới có thể đột phá lên trung kỳ, còn hai người kia thì mới đột phá lên trung kỳ cách đây hai ba tháng.
"Nào nào, mọi người mỗi người một bát, ai cũng có phần." Triệu Hổ vừa rót vừa nói.
"Ta tên Vương Thái, đây là Triệu Hổ, còn đây là Chu Tiểu Ngọc.”
"Vậy là cảnh giới của đệ cũng sắp bằng với chúng ta rồi." Triệu Hổ cười lớn vỗ vai Phá Thiên nói. Hắn không có suy nghĩ nhiều như Vương Thái nên khi thấy Phá Thiên nói sắp đột phá lên trung kỳ thì rất hào hứng.
Sau đó Phá Thiên còn một mình chiến đấu với hai con nhị giai, trong đó có một con chuẩn bị đột phá tới nhị giai trung kỳ mà không rơi vào thế hạ phong.
Sau khi con yêu lang c·hết, phân thân Tiểu Bạch lại bay tới gần cái xác con yêu lang để làm công việc đã rất đỗi quen thuộc đó là sử dụng phệ hồn quyết để thôn phệ linh hồn con yêu lang vừa c·hết.
"Ta biết uống rượu chẳng phải là tại hai huynh dạy hư sao." Chu Tiểu Ngọc cũng không chịu kém cạnh càng véo mạnh hơn.
Người xưa nói rượu vào thì lời ra quả không sai. Sau khi làm vài bát rượu thì cả bốn người đều đã không còn chút khoảng cách nào nữa.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện rất rôm rả, những câu chuyện trên trời dưới biển đều được đem ra. Họ như những người bằng hữu lâu ngày ngồi lại với nhau chứ không phải là người xa lạ vừa mới quen biết.
"Tất nhiên là không chê rồi."
Mới chỉ là hồn giả sơ kỳ mà đã có thể một đao g·i·ế·t c·h·ế·t một con nhị giai yêu thú. Mặc dù con yêu thú này mới đột phá lên nhị giai không lâu và Phá Thiên cũng tấn công bất ngờ nhưng nó vẫn là một yêu thú nhị giai hàng thật giá thật.
"Vậy sao. Vậy ngươi phải gọi ba người bọn ta là sư huynh rồi. Ba người bọn ta đã nhập môn được hai năm." Triệu Hổ vỗ vai Phá Thiên cười lớn. Tính cách của hắn rất thẳng thắn nên thường nghĩ gì nói lấy thành ra có hơi lỗ mãng.
Chu Tiểu Ngọc thì ngồi xuống nghỉ ngơi bên một gốc cây, dù nàng đã uống đan dược trị thương nhưng vẫn cần một khoảng thời gian thì mới có thể bình phục được.
Phá Thiên là người hiểu đạo lý, biết trước biết sau nên hắn không vì sự thẳng thắn có chút lỗ mãng của Triệu Hổ mà trở nên tức giận.
Triệu Hổ đưa bát rượu lên miệng uống một hơi hết sạch sau đó khà lên một tiếng đầy sảng khoái:
Sau vài ba bát rượu thì Phá Thiên cũng đã quen với vị cay nồng của rượu. Giờ đây hắn đã có thể một hơi uống cạn cả bát rượu đầy.
"Không lẽ Phá Thiên cũng là một người sở hữu thượng phẩm hồn thú."
"Ai mà chả có lần đầu. Dần dần rồi sẽ quen thôi." Triệu Hổ cười lớn vỗ vai Phá Thiên.
"Huynh không sai chả nhẽ ta sai." Chu Tiểu Ngọc tỏ ra đắc ý sau đó liền bỏ tay ra.
Bọn họ đều đã được chiêm ngưỡng Phá Thiên chiến đấu nên biết chiến lực của Phá Thiên cực kỳ khủng bố. Hành động của Triệu Hổ vừa rồi có thể làm Phá Thiên cảm thấy khó chịu. Nếu làm Phá Thiên cảm thấy khó chịu thì bọn hắn phải chịu hậu quả không hề nhỏ.
"Huynh còn cãi." Chu Tiểu Ngọc càng véo mạnh hơn.
"Đại ca, nhị ca, tam tỷ." Phá Thiên rất vui mừng vì cuối cùng hắn đã tìm được đội ngũ ưng ý.
"Thịt ngon."
"Phá Thiên bái kiến hai vị sư huynh và sư tỷ." Phá Thiên chắp tay ôm quyền cúi người hành lễ.
Vương Thái và Chu tiểu Ngọc thấy hành động của Phá Thiên thì đều thở phào nhẹ nhõm. Hành động này của Phá Thiên làm hai người càng đáng giá cao Phá Thiên hơn.
"Nam nhân là phải biết uống rượu. Giống như ta đây này." Triệu Hổ vỗ vỗ vào ngực đầy tự hào.
"Lão tứ ăn đi. Uống rượu mà ăn với cái này phải nói là tuyệt vời." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịt lợn rừng thơm nức hòa quyện với lớp mỡ béo ngậy cùng phần gia vàng giòn làm Phá Thiên không không kiếm chế được mà cắn thêm vài miếng nữa rồi mới khen: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi làm vài miếng thịt Triệu Hổ lại rót đầy ba bát rượu nói:
Phá Thiên gật đầu sau đó uống thêm vài ngụm nữa mới hết bát rượu, hắn cũng đã dần quen thuộc với vị cay nồng này.
"Đa tạ huynh đài đã ra tay cứu giúp. Ơn nghĩa này chúng ta sẽ khắc ghi trong lòng." Cả ba người đều chắp tay ôm quyền cúi người cảm tạ.
"Không biết cao danh của huynh đài là gì? Thuộc tông môn nào?" Vương Thái điềm tĩnh hỏi.
Triệu Hổ đã quá quen thuộc với việc này vì hắn nướng thịt rất ngon nên thường được phân công chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
Tiếng bát chạm vào nhau phát ra những tiếng lạch cạch rất vui tai. Cả bốn người đều vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
"Đệ mới chỉ là hồn giả sơ kỳ, có lẽ cũng sắp đột phá lên trung kỳ." Phá Thiên suy nghĩ một lát mới thẳng thắng trả lời.
Chương 45: Mời
"Lão tứ phần của đệ đây." Triệu Hổ sợ Phá Thiên là người mới còn e ngại nên hắn đã lấy một bát đưa cho Phá Thiên.
"Đệ chưa uống rượu bao giờ nên không biết uống." Phá Thiên vẫn đưa tay ra đỡ lấy bát rượu nhưng lại ngập ngừng nói.
Sau khi xẻ xong hắn đưa một miếng cho Phá Thiên nói:
"Không có gì. Đều là nhân tộc với nhau, khi thấy người của mình g·ặp n·ạn thì phải ra tay cứu giúp chứ." Phá Thiên thu đao lại, giải thể phụ thể với hồn thú rồi phất tay ra dấu không có gì.
"Mà đồng đội của đệ đâu sao lại hành tẩu một mình như vậy?" Triệu Hổ có chút thắc mắc hỏi.
“Cười cái gì. Rồi cũng sẽ tới lượt đệ mà thôi.” Triệu Hổ ôm tai suýt xoa tức giận nói.
Cùng lúc đó Triệu Hổ cầm lấy một con dao và bắt đầu xẻ thịt lợn rừng. Hắn xẻ con lợn thành nhiều miếng nhỏ cho dễ ăn.
"Đa tạ đại ca." Phá Thiên không chút e ngại cầm lấy miếng thịt từ tay Triệu Hổ và đưa lên miệng cắn một miếng thật lớn.
"Đúng đấy lão tứ, đệ cứ thử đi." Vương Thái cũng khuyên Phá Thiên nên thử.
"Trước lạ sau quen. Chưa uống bao giờ thì bây giờ uống. Không thử thì làm sao biết được."
Triệu Hổ lấy một con dao từ trong nhẫn không gian ra, hắn còn lấy ra bốn cái bát và một bình rượu lớn. Hắn lấy tay mở nắp bình rượu ra, mùi rượu thơm nhẹ lan tỏa khắp nơi. Hắn cầm bình rượu lên rồi rót đầy vào bốn cái bát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phá Thiên nhấp một hụm nhỏ trước, vị rượu êm nhẹ có hơi cay nồng lan tỏa khắp khoang miệng. Rượu đi tới đâu hắn cũng đều có thể cảm nhận rõ ràng. Khi rượu xuống bụng vẫn để lại chút dư vị cay nóng ở cổ họng và miệng.
"Tại hạ mới nhập môn được một năm." Phá Thiên đáp lại.
Sau khi thu xác của yêu lang vào nhẫn không gian xong thì bốn người liền nhanh chóng rời đi.
"Tất nhiên, thịt của Triệu Hổ ta nướng mà lại." Triệu Hổ ưỡn ngực phổng mũi nói.
Vương Thái cùng với Chu Tiểu Ngọc cũng làm theo nhưng hôm nay Chu Tiểu Ngọc chỉ nhấp môi mà không uống. Nàng đang bị thương nên không muốn uống rượu, mà buổi tối nơi rừng sâu nước độc cũng cần một người tỉnh táo để có thể cảnh giác tránh yêu thú tấn công.
"Được." Cả ba người đều đồng ý với ý kiến của Phá Thiên.
Cả Vương Thái và Chu Tiểu Ngọc đều cảm thấy cực kỳ vui mừng. Không chỉ vì có thêm một người tiểu đệ mà vị tiểu đệ này còn có chiến lực cực kỳ khủng bố. Đây đúng là trong họa có phúc mà.
Cả ba người đều cảm thấy kinh hãi mà hít một hụm khí lạnh.
"Tứ đệ." Ba người vui vẻ mỉm cười đáp lại.
"Vậy sao? Vậy đệ có muốn tham gia với bọn ta không?"  Triệu Hổ có chút vui mừng, hắn hào hứng đưa ra lời mời.
"Nếu tam tỷ đã không sao vậy thì chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi này. Mùi máu tanh ở nơi đây rất dễ dẫn dụ yêu thú xung quanh tìm tới." Phá Thiên nhìn chiến trường lúc này đã nồng nặc mùi tanh tưởi của máu mà nói.
Phá Thiên và Vương Thái thì chia nhau đi kiếm củi về để đốt.
Vương Thái còn cả kinh hơn khi nghe thấy Phá Thiên nói hắn còn sắp đột phá lên hồn giả trung kỳ.
Phá Thiên bên cạnh cũng chỉ biết cười trừ khi thấy hoàn cảnh của hai người kia.
"Các ngươi chưa gì đã dạy hư lão tứ rồi." Chu Tiểu Ngọc không biết tự bao giờ đã đứng giữa hai người Triệu Hổ và Vương Thái. Nàng dùng hai tay xách tai hai người lên trách móc.
"Không biết sư đệ đã đạt tới cảnh giới nào rồi?" Vương Thái sau một hồi sợ hãi cũng cất tiếng hỏi. Hắn không muốn để Triệu Hổ hỏi nữa vì hắn sợ Triệu Hổ lại có những hành động cùng phát ngôn nguy hiểm.
"Chỉ sợ mọi người chê đệ thôi." Phá Thiên nói kiểu nửa thật nửa đùa.
Khi thấy cuộc chiến của Phá Thiên với hai con yêu lang đã kết thúc thì cả ba người cùng nhau đi tới chỗ Phá Thiên đang đứng.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, bốn người quyết định dừng chân để nghỉ ngơi. Do Chu Tiểu Ngọc đang bị thương nên bốn người mới mất nhiều gian gian để di chuyển hơn bình thường.
Sau vài canh giờ di chuyển cuối cùng bốn người cũng đã rời khỏi khu yêu thú nhị giai thường sinh sống mà đi vào khu nhất giai.
“Rượu ngon.”
"Không biết vết thương của tam tỷ sao rồi?" Phá Thiên quay qua hỏi Chu Tiểu Ngọc.
"Ta chỉ nói đúng sự thật. Chả phải muội là nữ tử cũng biết uống rượu còn gì nữa." Triệu Hổ vẫn không chịu đuối lý cố chấp nói.
Phá Thiên cầm bát rượu đưa lên miệng, mùi rượu thơm nhẹ thoang thoảng bay vào mũi làm hắn cảm thấy có chút khoan khoái.
Triệu Hổ xiên con lợn rừng qua một thanh gỗ dài và đặt lên bếp lửa để nướng.
“Nhưng cũng có thể Phá Thiên muốn có thêm kinh nghiệm chiến đấu với yêu thú nên hắn đã rời khỏi tông môn và tới nơi đây.” Vương Thái trầm mặc có chút nghi ngờ và băn khoăn trong lòng nhưng hắn không hề nói ra.
Sau một hồi nướng trên bếp lửa thì món lợn rừng nướng cuối cùng cũng đã chín. Mùi thơm bay ra từ món ăn làm cả bốn người đều nuốt nước miếng.
"Vậy từ nay đệ sẽ là lão tứ, ta là lão đại, Vương Thái là lão nhị còn Chu Tiểu Ngọc là lão tam." Triệu Hổ cười lớn chỉ vào từng người nói.
“Nhưng những người sở hữu thượng phẩm hồn thú đều được tông môn thu nhận làm đệ tử nội môn và được vào trong tông môn tu luyện ngay khi cuộc tuyển chọn kết thúc.”
Khi đã tìm được nơi lý tưởng để qua đêm thì Triệu Hổ bắt đầu dựng bếp lên, sau đó hắn lôi một con lợn rừng đã được làm sạch sẽ từ trong nhẫn không gian ra.
"Nào nào, cùng nhau cạn chén ăn mừng vì hôm nay đội ngũ của chúng ta có thêm thành viên." Triệu Hổ đưa bát ra trước mặt hô lớn.
Vương Thái là một kẻ kín đáo, biết cách ứng xử chứ không lỗ mãng như Triệu Hổ. Hắn sợ nếu mình hỏi Phá Thiên quá nhiều điều có thể làm cho Phá Thiên cảm thấy khó xử.
Hành động của Triệu Hổ làm Vương Thái với Chu Tiểu Ngọc đều đổ mồ hôi lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy theo bổn phận ta phải gọi ba vị là sư huynh, sư tỷ rồi."
"Đệ vẫn chưa tìm được đội ngũ ưng ý nên vẫn phải đi săn yêu thú một mình." Phá Thiên trả lời thật lòng.
"Nào nào, uống tiếp, rượu thịt còn nhiều."
Cuối cùng hắn còn giành chiến thắng mặc dù nói cách giành được thắng lợi không được quang minh chính đại cho lắm.
"Cạn chén." Vương Thái cùng Chu Tiểu Ngọc cũng nâng bát lên đưa về phía bát của Triệu Hổ. Phá Thiên thấy vậy cũng nhanh chóng làm theo.
"Ta đã uống đan dược trị thương nên vết thương của ta đã không còn quan ngại nữa." Chu Tiểu Ngọc yếu ớt nói. Vết thương của nàng đã ngừng chảy máu và được băng bó lại cẩn thận. Nhưng có lẽ do mất quá nhiều máu nên cơ thể có chút suy nhược.
"Ai da, ta đâu có dạy hư gì đâu. Nam nhân là phải biết uống rượu. Đây là điều hiển nhiên mà." Triệu Hổ vừa ôm tai vừa kêu nhưng vẫn không chịu kém lý.
Do đây là lần đầu uống rượu nên Phá Thiên có chút không quen. Mặt hắn hơi nhăn lại khi thấy vị cay nồng từ ngụm rượu đầu tiên.
"Vậy chúng ta là đồng môn rồi. Không biết huynh đệ nhập môn đã lâu chưa?" Triệu Hổ nghe thấy Phá Thiên cũng thuộc Thanh Sơn tông nên có chút cao hứng. Hắn bước tới trước mặt Phá Thiên vui mừng hỏi.
"Tại hạ tên là Nguyễn Phá Thiên, đệ tử ngoại môn của Thanh Sơn tông." Phá Thiên không hề giấu giếm đáp lại. Không như lần trước, lần này hắn đã thấy nhân phẩm của cả ba người nên hắn cũng không cần phải quá đề phòng.
“Ba người chúng ta đều là người của Thanh Sơn tông." Vương Thái đưa tay hướng về từng người một rồi giới thiệu. Nếu muốn biết danh tính của người khác thì mình phải giới thiệu danh tính của mình trước.
Mà Phá Thiên chỉ mất vỏn vẹn có một năm mà đã có thể sắp đột phá lên trung kỳ. Tốc độ này đủ để so sánh với những thiên tài sở hữu thượng phẩm hồn thú.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.