Phá Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Cuộc Sống Mới
"Cảm ơn Hoàng di đã cho Thiên nhi ở lại đây. Ơn nghĩa này Thiên nhi sẽ khắc ghi trong lòng và không bao giờ quên." Phá Thiên cúi đầu cảm tạ.
Phải biết hoàn cảnh hai mẫu tử Hoàng Quyên hiện tại đã rất khó khăn, việc để Phá Thiên sống cùng hai người đồng nghĩa với việc Hoàng Quyên sẽ phải nuôi thêm một miệng ăn nữa. Điều đó có thể làm cuộc sống hai mẫu tử Hoàng Quyên và Thanh Vân lúc trước đã khó khăn thì nay càng thêm thiếu thốn hơn.
"Ngươi nhớ phải cho ta ra ngoài sớm nhất đấy." Tiểu Bạch sau khi nói xong với Thanh Vân liền quay sang chỗ Phá Thiên nói.
Trời tờ mờ sáng, Phá Thiên đang ngủ thì tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng "cạch" cửa. Hắn đã bắt đầu quen thuộc với tiếng động này. Đây là tiếng động khi Hoàng Quyên mở cửa rời khỏi nhà để đi vào trong thành làm việc.
"Ta nghe theo muội."
"Không có gì. Có ngươi ở lại đây Thanh Vân cũng có thêm người bầu bạn mỗi khi ta đi làm." Hoàng Quyên nhẹ nhàng nói.
"Ngươi là Phá Thiên sao?"
"Ta biết, giờ thì ngươi hãy trở về không gian khế ước đi."
Khi còn nhỏ Phá Thiên đã đọc rất nhiều sách viết về các loại thảo dược. Nhiều lần hắn cũng được phụ thân dẫn tới ven rừng và chỉ dẫn hắn về các loại thảo dược.
Phá Thiên được Thanh Vân dạy cho cách chăm sóc các loại rau ở khu vườn trước nhà, không chỉ vậy hắn còn học cách làm đất, lấy nước, bổ củi, thổi cơm... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta rất thích cái tên này. Từ nay tên của ta sẽ là Tiểu Bạch, về sau muội phải gọi ta là Tiểu Bạch ca ca biết chưa." Tên tóc bạch kim vui mừng.
Hoàng Quyên nở một nụ cười hiền hậu, còn Thanh Vân thì cười rất tươi.
"A, mẫu thân đã về, mẫu thân đã về."
Hắn luôn bị Thanh Vân trêu là "Công tử". Nhưng với sự thông minh vốn có thì hắn chỉ mất vài hôm là có thể quen thuộc với các công việc đó.
"Ngươi nhớ đấy." Tiểu Bạch nhắc lại.
Mẫu thân Thanh Vân khi nghe Thanh Vân nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Phá Thiên lúc này đang đứng ở cửa ngôi nhà.
"Phá Thiên ca ca khi nào huynh có thể triệu hồi Tiểu Bạch ca ca thì huynh hãy triệu hồi ra nhé." Thanh Vân làm mặt đáng yêu, đôi mắt nhấp nháy nói.
"Việc trở về hay không không phải ngươi muốn là được. Ngươi có tin ta sẽ không bao giờ triệu hồi ngươi ra ngoài nữa hay không." Phá Thiên trừng mắt đe dọa.
Khi Thanh Vân nhìn thấy hình bóng quen thuộc của mẫu thân đang đi về phía căn nhà thì nàng vội vàng chạy từ trong nhà ra và chạy về phía mẫu thân nàng. Nàng vừa chạy, miệng thì reo lên thật to:
"Phá Thiên ca ca, huynh phải thu Tiểu Bạch ca ca lại sao." Thanh Vân tỏ ra tiếc nuối hỏi.
"Được rồi, Phá Thiên ca ca chỉ nói giỡn huynh thôi mà." Thanh Vân chen vào giữa can ngăn.
Chương 22: Cuộc Sống Mới
"Ta thấy cái tên muội đặt cho hắn rất hay. Ta không có ý kiến gì về cái tên này." Phá Thiên cố gắng nhịn cười nói.
Một lúc sau Phá Thiên cảm thấy cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, sự mệt mỏi đó là do hồn lực của hắn sắp cạn kiệt.
Khi nghe thấy Thanh Vân muốn đặt tên cho hồn thú của hắn là Tiểu Bạch đã làm hắn tí nữa là bật cười thành tiếng nhưng vẫn phải cố kìm chế lại.
Cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua nhưng Phá Thiên lúc nào cũng canh cánh trong lòng một vấn đề. Hắn không muốn để một mình Hoàng Quyên phải đi làm vất vả để nuôi thêm hắn. Hắn nghĩ hắn có thể làm gì đó để giúp đỡ Hoàng Quyên kiếm thêm chút tiền.
Tên tóc bạch kim nghe thấy Thanh Vân nói vậy thì hai mắt tỏa sáng. Hắn cũng không cần biết ý nghĩa của cái tên này là gì, hắn thấy Thanh Vân khen cái tên này và bảo rất hợp với hắn thì hắn nhận ngay.
"Vâng, Phá Thiên ra mắt a di." Phá Thiên lễ phép đáp lại.
Từ xa có một nữ nhân mặc một bộ y phục đã cũ đang đi về phía ngôi nhà mà Thanh Vân và Phá Thiên đang ở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Vân tỏ ra rất đắc ý với cái tên mình vừa nghĩ ra. Mặc dù đắc ý là vậy nhưng nàng vẫn không quên quay sang hỏi ý kiến của Phá Thiên.
Hắn cũng quen dần với những bữa cơm không đầy đủ như trước kia mà thay vào đó là những bữa cơm chỉ có rau, thỉnh thoảng thì có thêm một chút thịt. Những bữa cơm tuy không đầy đủ nhưng lúc nào cũng vui vẻ, đầm ấm.
"Mẫu thân về rồi đây, Thanh Vân ở nhà một mình có buồn không?"
Mẫu thân Thanh Vân cầm lấy tay Thanh Vân, hai người cùng nhau đi tới chỗ Phá Thiên đang đứng. Khi tới chỗ Phá Thiên, nàng cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
"Muội thấy cái tên này rất hợp với huynh. Vừa đáng yêu lại còn dễ thương nữa. Huynh có thích cái tên này không?"
Việc duy trì hồn thú xuất hiện ở thể giới này cần tiêu hao một lượng hồn lực mà Phá Thiên lại chỉ mới khế ước với hồn thú không bao lâu nên cơ thể hắn có rất ít hồn lực nên hắn chỉ có thể duy trì hồn thú ở bên ngoài một khoảng thời gian ngắn.
"Ta tên là Hoàng Quyên, ta mà mẫu thân của Thanh Vân. Ngươi cứ gọi ta là Hoàng di."
Lúc đầu khi Phá Thiên mới học làm những công việc này thì hắn rất vụng, làm việc gì cũng không xong vì từ bé tới giờ hắn chưa bao giờ phải đụng tay tới những công việc đó.
Nhưng khi thấy Thanh Vân nghe đến say mê thì hắn cũng không nỡ lật tẩy tên này. Nhiều khi lật tẩy một thứ gì đó chưa chắc đã tốt bằng cứ để nó diễn ra.
Những câu hỏi, câu trả lời này hai người luôn nói với nhau hàng ngày nhưng không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Tanh Vân ngồi trong nhà và nhìn ra ngoài. Đây là việc làm quen thuộc của nàng mỗi khi trời trở tối, nàng đang đợi mẫu thân nàng trở về.
"Vâng, huynh ấy tên là Phá Thiên. Huynh ấy không phải người ở đây, hôm qua huynh ấy gặp c·ướp và bị mất hết đồ đạc. Bây giờ huynh ấy không có nơi nào để đi cả." Thanh Vân chỉ tay về phía Phá Thiên và kể tóm tắt mọi chuyện cho mẫu thân nghe.
Thanh Vân được mẫu thân xoa đầu thì tỏ ra rất vui. Nàng vừa cười vừa nói:
Phá Thiên từ nãy vẫn đứng bên cạnh hai người nhưng hắn không xen vào cuộc nói chuyện của hai người mà chỉ im lặng đứng nghe.
Sau đó Phá Thiên bấm niệm pháp quyết và thu hồi Tiểu Bạch vào bên trong không gian khế ước của hắn.
Phá Thiên ở bên cạnh thấy vậy chỉ lắc đầu cười. Hắn biết những câu chuyện mà tên này kể thì chín phần là hư cấu, một phần là thực tế.
Thanh Vân chạy tới chỗ mẫu thân nàng mà ôm chầm lấy.
Phá Thiên đứng từ xa thấy cảnh tượng mẫu tử Thanh Vân cười nói vui vẻ khiến hắn nhớ về mẫu thân hắn, nhớ về gia đình của hắn.
"Ban ngày ta phải đi làm nên không thể ở bên Thanh Vân được nên Thanh Vân thường phải ở nhà một mình nên rất buồn. Thanh Vân vẫn luôn muốn có một vị ca ca để có thể chơi đùa khi ta đi làm."
"Thiên ca ca, từ nay có huynh ở đây muội sẽ có thêm người để trò chuyện, vui đùa mỗi khi mẫu thân đi làm rồi." Thanh Vân ôm lấy cánh tay Phá Thiên vui vẻ nói.
Sau đó Tiểu Bạch bắt đầu ba hoa kể về chuyện hắn ở Hồn Địa cho Thanh Vân nghe. Đây là lần đầu tiên Thanh Vân được nghe những câu chuyện về Hồn Địa nên tỏ ra vô cùng thích thú và say mê. Nàng rất chăm chú nghe mà không bỏ sót một chữ nào.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, đã có người từ trong thành trở về xóm nhỏ để nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc.
"Vâng, Phá Thiên ra mắt Hoàng di."
“Tiểu Bạch” cái tên nghe vừa dễ thương lại còn rất phù hợp với với ngoại hình của tên tóc bạch kim.
Phá Thiên cũng làm quen với những người hàng xóm nơi đây. Mọi người ở đây đều rất tốt/ Mỗi khi hắn gặp việc gì khó khăn thì đều được mọi người ở đây giúp đỡ rất nhiệt tình.
"Thanh Vân, hồn lực của ta sắp hết nên không thể duy trì việc Tiểu Bạch xuất hiện ở đây được nữa. Ta cần thu hắn trở lại không gian khế ước."
Sau đó cả ba người cùng nhau dùng bữa và trò chuyện thật vui vẻ.
Phá Thiên đứng cạnh chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Hóa ra cái tên tóc bạch kim lại là một tên hám gái, chỉ cần là nữ nhân nói gì thì hắn sẽ sẵn sàng đáp ứng. Đúng là một tên háo sắc mà.
"Ta đã nghe Thanh Vân kể qua về hoàn cảnh hiện tại của ngươi. Nếu ngươi chưa có chỗ nào để đi thì ngươi có thể ở lại đây với hai mẫu tử ta."
Thanh Vân cũng bắt đầu nấu cơm tối, Phá Thiên muốn giúp đỡ mấy việc vặt nhưng không được sự đồng ý của Thanh Vân nên hắn chỉ đứng bên cạnh và nói chuyện phiếm với nàng.
"Thanh Vân ở nhà không thấy buồn. Mẫu thân đi làm có mệt không."
Sau đó hồn sư cần phải nghỉ ngơi để hồi phục lại hồn lực hoặc dùng một số biện pháp khác để hồi phục lượng hồn lực đã mất thì mới có thể tiếp tục triệu hồi hồn thú.
"Vâng, Tiểu Bạch ca ca." Thanh Vân đáp lại với nụ cười trên môi.
"Mẫu thân không thấy mệt."
"Mẫu thân, người cho huynh ấy ở lại đây với Vân nhi nha?" Thanh Vân nũng nịu hỏi.
"Ngươi." Tiểu Bạch tức giận không nói lên lời.
"Tiểu Bạch ca ca, huynh hãy trở lại cái không gian gì gì đó đi. Một thời gian nữa Phá Thiên ca ca lại triệu hồi huynh ra ngoài thì chúng ta lại tiếp tục nói chuyện." Thanh Vân nhìn sang Tiểu Bạch khuyên nhủ.
Cách vài ngày Phá Thiên sẽ lại triệu hồi Tiểu Bạch ra ngoài để trò chuyện với Thanh Vân một lần.
Hắn tin với những kiến thức đã được học từ phụ thân thì hắn có thể đi hái thảo dược kiếm tiền để phụ giúp Hoàng Quyên trang trải cuộc sống hiện tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Điều đó còn phụ thuộc vào tâm trạng của ta." Phá Thiên đùa giỡn.
Phá Thiên đã ở đây được chục ngày, v·ết t·hương ở chân hắn giờ đây đã khỏi hoàn toàn, hắn cũng đã dần quen thuộc với cuộc sống mới ở nơi đây.
"Phá Thiên ca ca, huynh thấy cái tên muội tìm cho vị ca ca này có được không?"
"Vị ca ca hôm qua mẫu thân mang về đã tỉnh rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phá Thiên đã suy nghĩ rất lâu về việc này, cuối cùng hắn quyết định sẽ đi hái thuốc để kiếm thêm chút tiền giúp đỡ Hoàng Quyên.
Phá Thiên đưa mắt nhìn Thanh Vân sau đó lại nhìn về phía Hoàng Quyên nói:
"Ta muốn ở đây với Thanh Vân muội muội. Ta không muốn trở về cái không gian gì đó của ngươi." Tiểu Bạch phản đối.
"Được rồi, khi nào hồn lực hồi phục ta sẽ triệu hồi hắn ra cho muội." Phá Thiên thấy cảnh này đành phải đáp ứng.
Trong những lần đi đó hắn được phụ thân chỉ dạy về các loại thảo mộc thông thường hay mọc ở ven rừng và tác dụng của chúng. Phụ thân còn dạy hắn cách ghi nhớ, di chuyển trong rừng sao cho không bị lạc.
Phá Thiên biết nữ nhân thường hay có xu hướng thích những cái tên dễ thương, đáng yêu nên khi thấy tên tóc bạch kim nhờ Thanh Vân tìm cho hắn một cái tên thì Phá Thiên đã thấy không ổn.
Thanh Vân thấy Phá Thiên nói vậy thì cảm thấy rất vui. Nàng cười tươi quay sang nhìn tên tóc bạch kim nói:
Bộ y phục hắn mặc trước kia đã bị bỏ đi vì dính rất nhiều máu. Giờ đây hắn mặc những bộ y phục rất bình thường mà mọi người ở đây đưa cho.
"Vậy sao."
Phá Thiên biết điều đó nên hắn rất biết ơn khi Hoàng Quyên cho hắn ở lại đây.
"Giờ có ngươi ở lại đây cũng tốt, Thanh Vân sẽ không còn cô đơn mỗi khi ta đi làm nữa. Ngươi có thể ở đây tới khi nào tìm được chỗ ở mới thì ngươi có thể rời đi." Hoàng Quyên nhẹ nhàng nói.
Khi Phá Thiên cảm thấy cơ thể có dấu hiệu mệt mỏi thì hắn biết hồn lực của hắn sắp cạn kiệt. Hắn đành phải cắt ngang câu chuyện của Tiểu Bạch và Thanh Vân:
Phá Thiên cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, tuy mọi thứ còn thiếu thốn nhưng hắn cảm thấy rất vui vẻ. Thỉnh thoảng hắn cũng nhớ về những người thân trong gia đình, hắn mong sẽ có một ngày hắn có thể gặp lại họ.
Tiểu Bạch, cái tên này cảm giác sao thấy giống giống cái tên Tiểu Hắc mà hắn đặt cho con c·h·ó của mình vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫu thân Thanh Vân lấy bàn tay gầy gò và sạm đen của mình vuốt lên mái tóc đen được buộc gọn gàng của Thanh Vân. Nàng nói với giọng ấm áp, chan chứa sự yêu thương và quan tâm:
"Cảm ơn Hoàng di, cảm ơn Thanh Vân muội muội."
Một hồn sư khi sắp cạn kiệt hồn lực thì cơ thể sẽ sinh ra cảm giác mệt mỏi. Khi đó hồn sư cần phải thu hồi hồn thú trở lại không gian khế ước để không bị tiêu hao hồn lực nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.