Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 142: Sự thật là thứ dễ bị che giấu nhất

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Sự thật là thứ dễ bị che giấu nhất


Tô Ánh Nguyệt sờ sờ mũi, ngồi xuống trước bàn ăn: “Không phải hôm qua em bị quên sao…”

Có để làm hại vị giác của Cố Hàm Yên một chút, Tô Ánh Nguyệt cũng sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tô Ánh Nguyệt mím mím môi, khuôn mặt đẹp thì thôi đi, bị bệnh rồi cũng xinh đẹp như vậy, phạm quy!

Cố Hàm Yên quay đầu nhìn Nam Sơn, trên mặt đã tràn đầy ý cười.

Tô Ánh Nguyệt trở lại văn phòng, mở máy tính lên, ngẩn người trước màn hình máy tính.

Cô nói xong thì đi đến bàn ăn, đặt đĩa bắp cải xào bưng trong tay lên trên bàn, trong lòng lại hi vọng bọn họ ở lại.

Sự thật là thứ dễ bị che giấu nhất, cho nên rất nhiều người đều không quan tâm, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy thứ mình nhìn thấy thôi.

Cố Hàm Yên đứng ở sau lưng Nam Sơn, thấy Tô Ánh Nguyệt trừng cô ta cũng không tức giận, cong môi cười, rất đắc ý.

Trần Minh Tân đã ngồi ở đó ăn canh rồi, Tô Ánh Nguyệt thì bưng gì đó từ trong phòng bếp đi ra.

Cho nên nói, suy nghĩ của đàn ông với phụ nữ không giống nhau.

Trần Minh Tân có được câu trả lời phủ định của cô, hài lòng tiếp tục đi về phía trước.

“Sau khi ngài Nam về nước, tiếng Trung ngày càng tốt hơn rồi nhỉ, nếu không phải anh có một đôi mắt xanh dương xinh đẹp, chắc chắn mọi người đều cho rằng anh là người sống và lớn lên trong nước đó.

Nam Sơn không biết sự thay đổi liên tục trong lòng cô ta, cười trả lời: “Tất cả mọi người đều nói như vậy, ha ha!”

Vì bài facebook nghiêng về phía Tô Ánh Nguyệt, lại thêm lúc trước Cố Hàm Yên cố ý tỏ vẻ nói chuyện giúp cô, chuyện này cứ bị vén lên như thế.

Mỗi người đều muốn đứng ở chỗ cao cho người ta phê bình, cho người ta đồng tình, mà buồn cười chính là, Tô Ánh Nguyệt lại thật sự vì mấy người không thân thiết này mà ít đi một chút phiền phức.

Nam Sơn tiến lên, nhìn Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đi ở phía trước, nhỏ giọng nói với Cố Hàm Yên: “Tôi nhìn đến cũng muốn kết hôn luôn rồi, ít nhất khi bị bệnh, cũng có một người bưng canh rót nước.”

Nam Sơn là thấy Tô Ánh Nguyệt hầm canh cho Trần Minh Tân, còn Cố Hàm Yên lại thấy Trần Minh Tân không nỡ để Tô Ánh Nguyệt bưng đồ, dù nó chỉ là một bát canh, quan tâm đến khiến người ta ghen tị.

Trần Minh Tân buông thìa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Sơn: “Chuyện của Ngọc Hoàng Cung, cậu nên chú ý nhiều hơn một chút, buổi trưa đông người, cậu trở về trông, tránh xảy ra chuyện lại không tìm thấy người.”

Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ đi, khay canh gà bưng trên tay đã được Trần Minh Tân cầm lấy rồi, cô đưa tay muốn lấy lại: “Để em…”

Đáy lòng Nam Sơn tràn đầy ngạc nhiên, nếu anh ta không hiểu sai, ông chủ là không muốn cho anh ta ở lại ăn cơm, đang đuổi anh ta đi?


“Anh không dậy sớm một chút, có người ngay cả bữa sáng cũng không được ăn.”

Bài facebook này cũng được chia sẻ hơn chục nghìn lần, hướng gió đều nghiêng về một phía.

Mặc dù trong lòng hiểu cái đạo lý bi thảm này, nhưng Nam Sơn vẫn khẽ cười: “Ông chủ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ làm việc thật tốt.”

Là một bài viết facebook dài, chủ yếu nói về chuyện lần này Cố Hàm Yên bị thương trong studio, dính dáng đến chuyện của Tô Ánh Nguyệt lúc trước, đề tài này là nội dụng chủ yếu.

“Xem thử cái này, bình luận đều nghiêng về một bên đấy.” An Hạ lấy điện thoại ra cho cô xem bình luận phía trên.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Cố Hàm Yên thật sự là một người rất xinh đẹp, nếu cô là đàn ông, nói không chừng sẽ thích Cố Hàm Yên, nhưng vì thế cô cảm thấy vô cùng may mắn.

“…”

Trần Minh Tân cũng không quan tâm cô nghĩ thế nào, vẻ mặt không chút thay đổi đẩy bát về phía cô: “Thêm một bát nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng rõ ràng có người không nghĩ giống cô.

“Sao anh lại đuổi bọn họ đi?” Tô Ánh Nguyệt cũng múc cho mình một bát nhỏ canh gà nhạt nhẽo, ngồi xuống đối diện Trần Minh Tân.

Nhưng mà, ảnh hưởng tiêu cực mang đến chính là dường như Tô Ánh Nguyệt lại hot lên.

Trần Minh Tân chậm rãi uống sạch canh gà trong bát, tinh thần rõ ràng tốt hơn một chút, bình tĩnh lên tiếng: “Bọn họ rất bận.”

Đây là lần đầu tiền anh hưởng thụ đãi ngộ Tô Ánh Nguyệt làm đồ ăn cho anh, sao có thể để người khác ăn không uống không được.

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi đi vào phòng bếp múc canh cho anh.

Cố Hàm Yên ngơ ngác: “Vậy… anh dưỡng bệnh cho tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chưa xem.” Cả ngày hôm qua đều lo chăm sóc Trần Minh Tân bị bệnh, cô làm gì có thời gian xem tin tức gì đó.

Thấy Cố Hàm Yên và Nam Sơn xuống lầu cùng nhau, Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Muốn ăn cơm cùng nhau không?”

“Ừ.” Trần Minh Tân lên tiếng, đưa tay bưng lấy khay trên tay Tô Ánh Nguyệt, sau đó thì dắt cô đi xuống lầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Hàm Yên nhìn một màn này vào trong mắt, cắn môi đứng tại chỗ quên mất phải đi về phía trước.

Sau một lát, cửa phòng ngủ được mở ra lần nữa, Trần Minh Tân đã thay quần áo mới, tóc hơi ướt, sắc mặt tái nhợt và con ngươi đen nhánh hình thành sự đối lập rõ ràng, vô cớ sinh ra một cỗ cảm giác xinh đẹp.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy rõ ràng bước chân của Cố Hàm Yên có chút lảo đảo.

Mà phần quan tâm này, vốn nên thuộc về cô ta.

Ý trên mặt chữ, không phải anh muốn đuổi bọn họ đi.

Thể chất của bản thân Trần Minh Tân rất tốt, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng hôm sau lúc thức dậy đã xem như khỏi bệnh rồi.

Ánh mắt của Trần Minh Tân đuổi theo đến khi cô đi vào phòng bếp mới thu lại, sau đó híp mắt, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, thân thể vẫn không quá thoải mái.

Trần Minh Tân chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, lại xoay người vào phòng bếp bưng hai ly nước trái cây đi ra.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt xem xong cũng không có vui vẻ như An Hạ đoán trước, mà chỉ bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.

Tô Miên xuống lầu nhìn thấy người đàn ông đang nấu bữa sáng thì ngẩn ngơ: “Anh thức dậy sớm thế làm gì?”

Thuộc hạ nhiều năm không bằng cả c·h·ó mà.

Tô Ánh Nguyệt đứng trước bàn ăn, sửng sốt nhìn Trần Minh Tân ngồi ở đó mang dáng vẻ nghiêm túc đuổi Nam Sơn và Cố Hàm Yên đi.

Trần Minh Tân đưa mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh chợt lóe: “Bị cảm bị sốt mà thôi, cũng không phải bị tàn phế, em cảm thấy anh cũng bưng nổi một bát canh gà sao?”

Trần Minh Tân quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Ánh Nguyệt: “Xuống dưới lầu.”

“Ừm.” Trần Minh Tân hài lòng gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Nghiên: “Không phải gần đây cậu có phim mới sao? Cậu tới thăm tôi đã là lãng phí thời gian rồi, để Nam Sơn đưa cậu về đi.”

“Minh Tân.” Cố Hàm Yên lên tiếng gọi anh, Trần Minh Tân nâng mắt nhìn cô ta, giọng điệu của cô ta mang theo thân thiết, âm thanh nhẹ nhàng êm tai: “Anh khỏe hơn rồi chứ?”

Tuy cô rất tin tưởng Trần Minh Tân, nhưng mà thủ đoạn của Cố Hàm Yên cũng không thể xem thường, thật sự chính là lợi dụng mọi lúc mọi nơi.

Chủ facebook rất rõ ràng là nghiêng về phía Tô Ánh Nguyệt, còn là tài khoản vip, đương nhiên kéo theo một lượng lớn quần chúng vây xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tay đang bưng đĩa của Tô Ánh Nguyệt siết chặt, im lặng đưa đầu qua một bên.

Tô Ánh Nguyệt vừa đến công ty đã bị An Hạ kéo qua một bên: “Có xem tin tức chưa?”

Chương 142: Sự thật là thứ dễ bị che giấu nhất

Trần Minh Tân đang bị bệnh, dù sao cảm vị giác cũng không nhạy bén, anh không biết là ăn ngon hay dở.

Sau đó, sắc mặt Cố Hàm Yên vẫn bình tĩnh xuống lầu cùng với Nam Sơn, đi đến nhà ăn.

Anh không thích để người khác vào phòng ngủ của bọn họ.

Ăn bữa sáng xong, hai người đều tự đến công ty làm việc.

Trần Minh Tân dặn dò một câu: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”

“Không có…” Tô Ánh Nguyệt có chút bất đắc dĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Sự thật là thứ dễ bị che giấu nhất