Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


“Cho nên phần ân tình này chị em cháu nhất định phải báo đáp rồi.” Ngô Đồng giận quá mà cười.

Hai ngườiđivài bước, rất nhanh đến cửa thang máy. Thím Hai quay đầunói“Đến đây được rồi,khôngcần tiễn nữa.”

Tất nhiên làkhôngvui rồi, có người phụ nữ nào gả chomộtngười đàn ông xa lạ mà vui vẻ, nhưng Ngô Đồngkhôngthể thừa nhận, miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu “không.”

Người đàn ông này nhất định phảinóithẳng ra sao? Chẳng lẽ chỉ số EQ củaanhta là sốâmsao? Ngô Đồng nhịnkhôngđược trừng mắt “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chờanhtừ nãy đên giờ vậy màanhlại đến muộn.”

Khi Ngô Đồng quay lại phòng bệnh, Tiểu Nguyên vẫn cầm quả camtrêntay, ngồitrêngiường ngơ ngác.

Thứ tư, thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh ngắtkhôngmộtbóng mây,khôngphải vì tâm tình của Ngô Đồng mà ảm đạmđimấy phần. Người ta thườngnói“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” hay sao, hôm nay đáng lẽ phải mưa chứ, vì sao nhiệt độkhôngkhí lại cao như vậy. Trong Cục Dân Chính mở điều hòa cũngkhôngthể xoa dịu tâm trậng nôn nóng của Ngô Đồng.

Ngô Đồngđangbóc vỏ cam, dừng tay lạimộtchút, sau đó tiếp tục bóc cho xong quả cam, đưa cho cậu em traiđangxấu hổ nhà mình,nói“Em ăn trái câyđi, chờ chị tiễn Tiểu Khải về quay lại chị em mình ăn cơm.”

“anh…”mộtngười đàn ông cao 1m8,trênmặt còn có vết sẹo mà còn làm nũng với mình,thậtlàmộttrải nghiệm khónói.

“Thím Hai, bất kể thế nàothìgia đình thím cũngđãcứu mạng Tiểu Nguyên, trong lòng cháu rất cảm kích. Cháuđãđồng ý gả đến nhà họ Tầnthìtất nhiênsẽgiữ lời. Nhưng cháu cũngkhônghy vọng hai nhà chúng ta vì chuyện này mà màmộtchút tình cảm cũngkhônggiữ được nữa.” Ngô Đồng nhìn thím Hai,nóitiếp “Dù sao thím cũng phải hiểu rằng, Tiểu Nguyênđãlàm phẫu thuật xong, nhà họ Tần cũng có thể đơn phương rút vốn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu manh!!! Ngô Đồng chưa từng thấy người nàokhôngbiết xấu hổ như vậy!.

“Emkhôngvui sao?” Tần Qua nhạy cảm pháthiệncảm xúc của Ngô Đồng.

“Hôm nay mẹ đón em xuất viện, nên nhân tiện mang cho Tiểu Nguyên ít canh gà.”

“Nhưng trước mắt tôi chỉ có em.” Tần Quathậtvô tội.

“Em nhìn người khác mà xem.” Tần Qua dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Đồng nhìn xung quanh.

“Tôi biết rồi,anhthích làm gìthìlàm”. Ngô Đồng cam chịunói.

Người chụp ảnh cũngkhôngđể ý đến mặt Ngô Đồngđãđỏ bừng, trực tiếp khen ngợi Tần Qua “Ngườianhem,anhquả là có sát chiêu, về sau chỉ cần nhìn vào giấy đăng ký kết hôn là có thể cảm nhận được mùi vị hormone nam tính củaanh.”

“khôngcó gì, chỉ thuận tay thôi.” Hiếm khi thím Hai có vẻ mặt ôn hòa, trả lời.

“Nhưng mà …” Tiểu Nguyênkhôngmuốn cho nhưng thấyanhhọthậtsựthích nóthìlại do dự.

“Nhưng em mua đôi giày đó để sưu tầm,khôngcó ý định sử dụngđichơi bóng rổ.” Đôi giày GH này là bản số lượng có hạn mà mình phải tốn rất nhiều công sức mới mua được,hiệntrênthị trườngđãkhôngcòn.

“Đó là đương nhiên.”

Tần lưu manhđãlogin rồi!!!!

“Ý cháu là gì?”

Thím Hai nhà họ Ngô thấy con traiđirồi cũngkhôngở lại, đứng lên chuẩn bị rờiđi.

“Cháu có ý gì.”

“Tôiđãlấy số thứ tự, số hơi lớn nên chắc phải đợimộtlúc nữa.”

“Vậy cháukhôngcần phải lấy chồng nữa, về sau hai chị em cháu đến nhà chú thím ở, làm trâu làm ngựa báo đáp cho cả gia đình thím.”

“Ở nơi xa lạ, nhắm mắt làm tôikhôngcó cảm giác an toàn.” Tần Quanói"khôngcó cảm giác an toàn tôisẽdễ nổi nóng. Em cũng biết là tôi …”

----

“Có giấy chứng nhận này, về sauanhcó thể hôn emmộtcách hợp pháp rồi.”

“Mẹ??” Ngô Khải kêu lên,khôngđồng ý, tâm trạng muốn có đôi giày chơi bóng cũng tiêu tan.

“Emkhôngvui.” Giọngnóicủa Tần Qua càng thêm chắc chắn.

Tần Qua đứng lên, lấy từ túi quần cuốn số hộ khẩu và thẻ căn cước đưa cho Ngô Đồng,nóiNgô Đồng cầm giúpanhrồiđivào nhà vệ sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khikhôngcó giấy chứng nhậnanhkhônghôn tôi sao?” Ngô Đồng tức giậnnói.

Ngô Đồngkhôngthèm để ý, lấy hộp phấn trong túi xách ra, xem lại khóe miệng của mình. Quả nhiên phải trang điểm lạimộtchút, tí nữa còn phải chụp hình nữa chứ. Ngô Đồngđangđịnh đứng lênđivào phòng vệ sinh để trang điểm lạithìloa thông báođãđọc đến tên mình.

khôngcòn cách nào khác, Ngô Đồng chỉ có thể tô son lại qua loa rồi cùng Tần Quađiđến quầy đăng ký.

“Nhanh lên, nước dính vào mắt rồi, khó chịu quá.” Tần Qua thúc giục.

Tần Qua nhìn ảnh chụp chung của hai người có thể thấyrõràng vết thươngtrênmôi Ngô Đồng, vô cùng hài lòng. Còn Ngô Đồng nhìn ảnh chụpthìhậnkhôngthể giấu ở nơikhôngai có thể tìm ra.

“Cháu nhớ ngày mai phải đúng giờ nhé.”

Ngô Đồng kinh ngạc quay đầu.

“Phải ha,anhphải về thu dọn đồ đạc đây.” Ngô Khải cũng rất buồn bực,khôngkhíđangvui vẻ, lại bịmộtcâunóicủa mẹ mình làm cho xấu hổ cực kỳ, Ngô Khải cũngkhôngmuốn ở lại nên theo ý Ngô Đồng đứng dậy ra về.

Sao bỗng nhiên lại khó chịu, nếu khó chịu saoanhkhônglau khô từ trướcđi. Ngô Đồng chỉ có thể mắng thầm trong lòng, cuối cùng cũng phải lấy khăn giấy lau khô nướctrênmặtanh.

Tần Qua nghe Ngô Đồng oán giận, nhếch miệng cười “trênđường lái xe đến đây, tôi gặp vụ tai nạn xe làm đường bị tắc lại. Tôi phải mượn tạmmộtchiếc xe gắn máy chạy đến đây đấy. Em xem này, trán tôi đầy mồ hôi.”

Thế là Tần Qua càngkhôngkiêng dè mà nhìn Ngô Đồng, cho đến khi Ngô Đồng lau khô mặt choanh,anhvẫn chưa thỏa mãn “Tóc của tôi cũng bị ướt, em lau giúp tôiđi.”

“Làm gì?” Bỗng nhiên trước mặt mình xuấthiệntúi khăn giấy, Tần Quakhônghiểu hỏi.

Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên trong sảnh, những người xung quanh-mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, vui mừng,khôngphải là ngồi sát vào nhauthìcũng là hai bàn tay nắm chặt, mười ngón tay đan xen, có người còn kích động ôm hôn nhau. Ngô Đồng lúng túng quay đầu lại, lại bất ngờ sượtnhẹqua khóe miệng của Tần Quakhôngbiết từ lúc nàođãdán tới. Hai mắt Tần Qua lập tức sáng lên,mộttay chống lên thành ghế,mộttay kéo Ngô Đồngđangmuốn lùi lại, mạnh mẽ áp tới. Ngô Đồng đánh mạnh lên ngực Tần Qua mấy lần nhưng thân thể người đàn ông cứng rắn như đá, Ngô Đồng cảm thấy miệng đau mà tay cũng đau nốt.

Sau khi phẫu thuật, sức khỏe của Tiểu Nguyên nhanh chóng hồi phục, những hao tổn của cơ thể do điều trị bằng hóa chấtđãdần biến mất, cơ thể chậm rãi khôi phục sức sống mới. Ngô Đồng muốn muathậtnhiều thứ ngon để bồi dưỡng cho em trai, nhưng các bác sĩ vẫn khuyên ăn uống cân đối dinh dưỡng nên Ngô Đồng muamộtít trái cây em traiyêuthích cho Tiểu Nguyên đỡ thèm.

Saoanhlạikhôngbiết xấu hổ mà kết luận như vậy chứ. Ngô Đồngthậtmuốn bổ đầuanhra xem bên trong có chứa cái gì.

Ngô Đồng nghe lời dừng lại.

Ngô Đồng cảm thấymộtbóng người cao lớn đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Qua, hờ hững hỏi “anhđến rồi à?”

“Tóckhôngcần lau”.

Tần Qua nhíu mày, rồi như nghĩ đếnmộtý tưởng hay ho,anhnghiêng người về phía Ngô Đồngnói“Em lau giúp tôiđi.”

“Cháukhôngnhớ sao?” Thím Hai có chút tức giận “Ngày mai là ngày hẹn với Tần Đại thiếuđiđăng ký kết hôn.khôngphải là Tiểu Nguyên phẫu thuật xong, cháu muốn đổi ý chứ. Tanóicho cháu biết ….”

“Từ giây phút này, em chính là vợ củaanh.” Tần Qua lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn.

Cũng may, Tần Qua cũng biết địa điểmkhôngthích hợp, rất nhanh liền buông Ngô Đồng ra. Chỉ đáng thương là khóe miệng bên kia của Ngô cũng bị thương luôn rồi. Chẳng lẽ người đàn ông này khi hôn chỉ biết cắn miệng người khác thôi sao.

“anhlau khô mặtđi.”

“Cháukhôngnóicho Tiểu Nguyên biếtrõbản chất của việc hiến tủy này, vìkhôngmuốn nó biết cái gì gọi là tình người ấm lạnh, đồng thời những lờinóivừa rồi của thím, cháu cũngkhôngmuốn phải nghe lại.”

----------

Thím Hai nhà họ Ngô thấy con trai mình xinmộtlúc lâu mà Tiểu Nguyên vẫnkhôngđồng ý. Chẳng phải chỉ làmộtđôi giày thôi sao? Lập tứckhôngvuinói“Tiểu Nguyên,anhhọđãcứu mạng con, thế mà con chỉ cómộtđôi giày chơi bóng cũngkhôngnỡ cho?”

“Bà xã ơi …” Tần Qua bỗng nhiên gọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cần phải khoe khoangrõràng như vậy sao?

Ngô Đồng nhìn kĩ mới thấy người đàn ông nàymộtđầu đầy mồ hôi, dường như mỗi sợi tóc đều ướt, áo thun cũng dính vào thân mình, nhưng vìanhmặc áo màu tối nên nhìnkhôngrõràng.

“Thím Hai, để cháu tiễn thím.” Ngô Đồngđitheo ra bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu Khải, em đến rồi sao. Chị cònđangđịnh sang thăm em đây.” Ngô Đồng đẩy cửa ranói, thấy thím Hai cũng đứng cùng Ngô Khảithìlễ phép cười chào hỏi.

Trong lúc đó, khóe miệng Tần Qua khẽ nhếch, mắt cũngkhôngnháy lấymộtcái nhìn chằm chằm Ngô Đồng. Ngô Đồng bịanhnhìn như thế cũngkhôngnhịn nổi.

Ngô Đồng cười cười, yên tĩnh ngồi bóc cam, lắng nghe Tiểu Khảinóichuyện với Tiểu Nguyên.

“anhlàm sao mà làm mấy chuyện như vậy, đókhôngphải là đùa giỡn lưu manh sao?” Tần Qua kiên quyết phủ nhận “Mấy lần đó đều là em hônanhtrước mà.”

Bị Ngô Đồng trừng mắt liếc, Tần Qua còn cảm thấy chưađãthèmnói”Son này vị gì thế, rất là ngọt.”

“anhđừng nhìn chằm chằm tôi như thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khoảng năm phút sau, Tần Qua quay lại, ngồi xuống bên cạnh Ngô Đồng. Ngô Đồng thấyanhđãrửa mặt nhưng mặt mũi, tóc tai còn ướt nước, vì thế lấy trong túi xách gói khăn giấy đưa qua.

“Vậythìnhắm mắt lại.”

(Giày bóng rổ số lượng giới hạn nhãn hiệu GH)

Ngô Khải hiến tủythìở lại bệnh viện hai ngày, hôm nay được xuất viện. Ngô Đồng định rửa xong trái câysẽcùng Tiểu Nguyên đến thăm,khôngnghĩ rằng Ngô Khảiđãđến trước.

“Emkhôngăn cam sao?” Ngô Đồng dịu dàng hỏi.

“Ngồi gần như vậy làm gì?”

Tần Qua thấy Ngô Đồngkhôngthèm để ý mìnhthìnhàm chán nhìn xung quanh,thậtđúng như lời mẹnói, hôm nay đúng là ngày tốt, trong sảnhthậtnhiều đôiđangngồi chờ. Nhưng có vẻ có gì đó sai sai, Tần Qua quan sátmộtlúc lâu, sau đó lấy tay chọcnhẹvào người Ngô Đồng. Bỗng nhiên bị đụng làm giật mình, Ngô Đồngnói“anhlàm gì vậy?”

“Xem ra là thím Hai vẫn còn nhớrõ… Chú thím vì điều gì mà để tiểu Khải hiến tủy.” Ngô Đồng bỗng nhiên cười lạnh lùng

“Tháng máy đến rồi, hẹn gặp lại thím.” Ngô Đồng cười vẫy vẫy tay, cũngkhôngđợi thím Hai bước vào thang máy, quay ngườiđivề.

“Ngồi gần đâymộtchút.”

“Vậyanhđirửa mặt cho mátmộtchút.” Ngô Đồngnói

“Chị biết, Tiểu Khảikhôngđể ý đâu.” Ngô Đồng ngồi xuống bên cạnh em trai “Tiểu Nguyên em nhớ này, Tiểu Khải cứu em, chúng ta nhớ kỹ phần ân tình này. Tuy nhiênkhôngphải việc gì cũng phải nhường Tiểu Khải. Em chỉ cần biết khi Tiểu Khải thựcsựcần, chúng takhôngngại gì để giúp đỡ em ấy.”

Mặcmộtbộ đồ màu đen, Tần Qua bước vào sảnh lớn ngay lập tức nhìn thấy Ngô Đồng, bởi vìcôlà người duy nhất ngồi ở ngoài, hơn nữacôcũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây.

Chương 9

Lúc Ngô Đồngkhôngcó ở bệnh viện, Ngô Khảiđãquấn lấy Tiểu Nguyên để xin đôi giày bóng rổ mà cậuđãthích từ lâu.

“Ngày mai?” Ngô Đồng ra vẻkhônghiểu hỏi.

“Tiểu Nguyên, dù sao trong thời gian tới em cũngkhôngdùng được, hay là tặng choanhđôi giày GH đóđi.”

“Thímnóigì sai sao?” Thím Haikhôngthể tin được, Ngô Đồng là phận cháu mà dám phê bình, chỉ trích người lớn “Nếu Tiểu Khảikhônghiến tủy cho Tiểu NguyênthìTiểu Nguyên có thể sống được đến bây giờ haykhông. ThímnóiTiểu Khải cứu mạng Tiểu Nguyênthìcó gì sai?”

“Cháu …” Thím Hai bị Ngô Đồng làm cho tức nghẹn trong lồng ngực.

“Bao lâu nữathìđến lượt của chúng ta.”

Ở phía sau, mặt thím Hai trở nên vặn vẹo nhưng cũngkhôngcó cách nào phản bác, đúng như lời con béđãnói, số phận của Ngô thị về sau như thế nào thựcsựlà nằm trong tay Ngô Đồng.

“Chị.” Tiểu Nguyên khổ sở ngẩng đầu “Emkhôngphải làkhôngmuốn choanhhọ, emđãđịnh đồng ý rồi.”

Ngô Đồng hơi kinh ngạc nhìn hộp cơm đểtrênbàn “Làm phiền thím Hai quá.”

“A … Vậy là em thích ngắm mặt của tôi.” Tần Qua bỗng nhiên như hiểurõ,nói.

“Dạ … “ Mặt Tiểu Nguyên hơi đỏ lên, cũngkhôngbiếtnóithế nào.

“Giày chính là đểđimà, để ở nhàthậtlà lãng phí. Kỹ thuật chơi bóng củaanhđây tốt như vậy, em choanhđinha. Lần sau nếu gặp được,anhsẽmua trả lại cho em đôi khác.” Ngô Khải tiếp tục gây mê Tiểu Nguyên.

Mái tóc dài xõatrênvai, áo sơ mi lụa chiffon, quần jean bó sát để lộ đôi chân đẹp, thon dài, thẳng tắp, đôi giày xăng đan màu bạc ômnhẹmắt cá chân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9