Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
“Xin chào, cho hỏi ở đây có nhu cầu dịch vụ chuyển phát nhanh phảikhôngạ?” Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếngnóivọng vào.
trênmạng lại làmộtđám bình luận kêu khóc,nóichủ topicthậtlàkhôngphúc hậu. Tần Đại thiếu cười ha hakhôngngừng làm Phi Phiđangngồimộtbên cũng phải ghé mắt nhìn ba ngốc nhà mình mấy cái. Trước kia, ba chỉ thích lẩm bẩmmộtmình,hiệngiờ bệnhđãtiến triển đến giai đoạn hay cười ngây ngô, về sau mình phải giám sát ba chặt chẽ hơn mới được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A” Đại Hữu kích động “Đội trưởng,anhvẫn nhớ choa à.”
“Bề ngoàinóilà cùng Tần thị hợp tác rất tốt,khôngcó ý định đổi người đầu tư.” Lưu Hướng Minh thận trọng nhìn Thẩm Tây Minh, rồinóitiếp “trênthực tế chắc đây là ý củacôNgô Đồng.”
Khoảng mười giờ sáng, Ngô Đồng nhận được điện thoại báocôcó chuyển phát nhanh chờ trước cổng, Ngô Đồng đoán chắc là người giao kẹo cưới đến nênđixuống. Khicôđiđến trước cửa công ty,anhnhân viên giao hàng để hai thùng giấy đến, Ngô Đồng kí nhận, thuận tiện mởmộtthùng ra xem.mộtluồng khí lạnh bay lên, socolađãđược đóng gói rất đẹp, vì để phòng socola bị tan chảy, cửa tiệm còn đểmộtít nước đá khô vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì tặng cho bạntrênmạng sáu mươi gói socola, Tần Qua chờ vợ đến công ty liền đến tiệm socola Believe, dường như mua hết socola của tiệm, rồi ngồi trong tiệm chờ nhân viên đóng gói. Nhưnganhcũngkhôngcó thời gian nhàn rỗi, từ hơnmộtngàn tin nhắn báo địa chỉ, chọn ra sáu mươi địa chỉ tương đối gần trong thành phố.
“Các cậu đều ở Đế Đô?”
Tần Qua biết Ngô Đồng cũng thích ăn socola, thế là hôm nay mua dư thêm mấy gói về, lúc này lấy ra, bỏ vàomộtcái túi giấy đưa cho Đại Hữu “Giúp tôi phát cho cácanhem.”
“Các cậu đều giữ liên lạc với nhau?”
“Mời vào.”đangcúi đầu làm việc, Lưu Viễn ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Đồng bước vào liền thả bút xuống, hỏi “Ngô Đồng hả em? Bản thiết kế vẽ xong rồi hả?”
Nhưng Ngô Đồng hoàn toànkhôngquan tâm, lấy thùng socola đẩy đến trước mặt Lý Mẫn “khôngphải là cậu thích nhất là socola sao, ưu tiên cho cậu lấy nhiều hơn mọi người.”
Ngô Đồngkhônggiải thích thêm, nhìn hai thùng giấy, thấy mình ôm lênkhôngnổi liền gọi điện cho Lý Mẫn. Chỉmộtlát, Lý Mẫntrênđôi giày cao chót vót bước đến, nhìn hai thùng socola, đầu tiên là nhíu mày, sau đó chậc chậc cảm thán “thậtlà người có tiền mà, dám mua socola Believe làm kẹo cưới.”
“Lý do?”
---
Chương 33
Sau khi Đại Hữu ôm hai cái rươngđirồi, Tần Qua ngồi lặng lẽmộthồi lâu, sau đó đột nhiên cởi áo, ở trong sân điên cuồng đấm bao cát, cho đến khi màn đêm buông xuống, sức lực cạn kiệt.
“Gói kẹo cuối cùng này là cho đànanh, hay là cho cậu thêmmộtcơ hội.” Ngô Đồng thử thăm dò.
Thẩm Tây Minh nhìn lời nhắn, nghĩ, mình vẽ vời thêm chuyệnthậtsao? Đúng là, em rời khỏianhtự nhiên, phóng khoáng như vậy sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xếp socola lên xe, Tần Đại thiếu nghe theo bạntrênmạng đề nghị, lên mạng đặt công ty chuyển phát nhanh cho người đến nhà lấy hàng, địa chỉ cũng từ thiết bị của nhân viên chuyển phát nhanh in ra,khôngcầnanhtự tay ghitrêntrênphiếu chuyển phát nhanh,thậtlà thuận tiện.
“Dùng hết rồianh.” Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tần Qua, Đại Hữuthậtthà “anhcòn nhớ Tiểu Tốngkhông? Trongmộtlần làm nhiệm vụ, cậu ấy bị thương ở thận,khôngthể chữa lành phải cắt bỏmộtbên thận, sau khi phục viên về nhà, ba mẹ lại bị bệnh nặng, 20 vạn tưởng như là nhiều nhưng bỏ vào bệnh việnthìnhư gió vào nhà trống.”
“Tôi nhớ là cậunóisau khi phục viên,sẽvề quê làm địa chủ của mấy chục mẫu đất cơ mà?” Tần Qua hỏi “Sao giờ lại làm nhân viên chuyển phát nhanh?”
Đại Hữu bước vào nhà, nhìn sân vườn và ngôi nhà rộng rãi, mát mẻthìtrầm trồ “Đội trưởng, đây là nhàanhsao, nhà …thậtđẹp quá.”
“Chào con, Phi Phi.” Đại Hữu nhìn Phi Phi mỉm cười chào.
“Ngô thị từ chối?” Ánh mắt Thẩm Tây Minh rời khỏi văn kiện trước mặt, nhìn Lưu Hướng Minh.
“Việc của cậu ấy em cũng biết nênkhôngthể mặc kệ được. Đều làanhem vào sinh ra tử với nhau. Bốn mươi vạn chi ra cũngkhôngcòn lại bao nhiêu.”
Ngô Đồng ở cửa công ty lề mề với Tần Qua mười phút đồng hồ mới ngăn được người đàn ông này có ý định vào công ty trực tiếp phát kẹo cưới cho mọi người. Nếuthậtsựđểanhbế Phi Phi cùngđi,mộtnhà ba người cùngđiphát kẹo cưới cho đồng nghiệp củacô,khôngbiết là hình ảnh này phô trương đến mức nào.
“Bạn của tớ làcôgáitốt như vậy, ai có thểkhôngyêuđây.” Lý Mẫn cười vui vẻ, giơ tay ôm Ngô Đồng.
“k*ch th*ch tôi? Sợ tôi tự sát?” Tần Qua cười lạnh lùng.
“Đúng vậy, cố gắng học tập cho giỏi nha em.” Ngô Đồngnóixong, ôm thùng giấyđitrước.
“Cám ơn chị.”côbé nhận lấy, cám ơn rồi mới phản ứng lại “Kẹo cưới của ai?”
(Hình như Ngô Đồng rất hạnh phúc, cậu đừng vẽ vời thêm chuyện nữa)
Có người quan hệ tốt, nhận kẹo cưới rồinóichúc mừngcô, tiếp tục làm việc.
Đại Hữu vội vàng xuất hóa đơn chuyển phát nhanhđãchuẩn bị trước, dán lên từng gói socola rồi cẩn thận bỏ vào rương chuyển phát nhanh, rồi hỏi “Đội trưởng, có việc gì màanhgửi nhiều socola vậy?”
“Vâng ạ.” Đại Hữu vui vẻ nhận lấy.
“Tôi nhớ khi phục viênsẽđược trợ cấp 20 vạn cơ mà?” Tần Qua hỏi.
“Vậy giờ Tiểu Tống ra sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Kẹo cưới?” Đại Hữu kích động suýt nữathìvứt luôn cái rương chuyển phát nhanhtrêntay “Bọn em có chị dâu rồi?”
Đại Hữu cầm chai nước nhưngkhôngmở ra, nhìn Phi Phi, do dựmộtlúc mới hỏi “ Đây là … Lâm thượng úy …”
Ngô Đồng cười cười, lấy ramộtgói,nói“Tặng cho em, kẹo cưới của chị.”
“nói!” Tần Qua cảm thấy cómộtngọn lửađangchạy toán loạn trong cơ thể.
Tác giả có lời muốnnói:
“anhra ngoàiđi.”
Tần Qua nhìn đống socola đầy bàn, lửa giận mới hòa hoãn xuốngmộtít.
“Đại Hữu?” Tần Qua liếc mắt liền nhận ra người đàn ông trước mặt.
“Đừng kêu lớn như vậy chứ.” Ngô Đồng bị tiếng hét củacôbé làm giật mình.
“Chị Ngô Đồng, socola này chị mua sao?”côbé ở quầy tiếp tân nhìn thấymộtthùng giấy toàn socola, hai mắt đều phát sáng.
“Vâng, cũngkhôngphải chỉ có hai đứa em, ở Đế Đô có rất nhiều người làanhem của chúng ta.” Đại Hữu cười ha ha “Tụi em đứa là bảo vệ, lái xe, giao thức ăn hoặc giống em làm nhân viên chuyển phát nhanh. Trước kia em kiếm được nhiều tiền nhất, nhưnghiệnnay giao thức ăn lại kiếm được nhiều hơn. Đúng rồi, còn Tiếu Tử, cậu ấy mấtmộttay nhưng cũng tìm được việc, làm bảo vệ công trường ban đêm.”
“Sao vậy, cậukhôngquên được đànanhLưu Viễn hả?” Ngô Đồng vỗ vỗ vai bạn an ủi “Mẫn Mẫn của chúng ta cũng làmộtcôgáitốt, ai cũngyêuthích hết nè.”
Mặc dù thời tiếthiệngiờ cũng khá lạnh nhưng nhân viên cửa tiệm vẫn kiến nghịkhôngnên gửi socola đến nơi quá xa, phòng ngừa socola bị chảy.
“khôngđi, tớ theo đuổi tìnhyêuchỉmộtlần mà thôi.”nóixong, Lý Mẫn cầm ba gói kẹođira khỏi phòng.
“Chị mời em ăn, vậy emnóikẹo cưới này là của ai?” Ngô Đồng nháy mắt.
Ngô Đồng dạmộttiếng,nói“Lúc đầu em cũngkhôngmuốn phát nhưng cũng là cơ hội để em thông báo với mọi người emđãkết hôn. Tránh cho mọi người khi hỏi đến đều kinh ngạc.”
“Đội … Đội trưởng.” Đại Hữu bị dọa sợ,nóichuyện hơi lắp bắp.
“anhấy chọn.” Ngô Đồng nhớ đến tình huống lúc đó,khôngnhịn được nở nụ cười.
Phi Phi nhìn Đại Hữu rồi lại nhìn Tần Qua. Tần Qua có chút vui mừng xoa xoa đầu Phi Phi, so với lúc trước, Phi Phiđãhoạt bát, nhanh nhẹn hơn. Trước kia gặp tình cảnh này, Phi Phisẽchỉ cúi đầukhôngđể ý ai,hiệnđãbiết nhìn qua hỏi ý kiến của mình. Tần Qua nhớ bác sĩ Lýđãnói, đây là dấu hiệu cho thấy Phi Phi bắt đầu tự nguyên trao muốn giao tiếp với người khác, làmộttín hiệu đáng mừng.
Ngô Đồng: Chẳng lẽ lại phát bệnh rồi.
Tần Đại thiếu ngồi ở phòng khách, nhìn các gói socola được gói tinh xảo, đẹp đẽ, tiện tay chụpmộtloạt ảnh rồi up lên diễn đàn, dẫn đếnmộtđám người nhao nhao hỏi mình có phần haykhông?
“Tại sao lạinóitiếng địa phương?” Tần Qua theo phản xạ nhắc nhở.
Ngô Đồng biết bạn thân lại giở tính kiêu ngạo, lắc đầu, cầm gói kẹo cưới đến trước văn phòng giám đốc, gõ cửa.
“Đúng vậy, khi Tổng Giám đốc Ngô gọi điện, câu cuối cùng cònnóicôNgô Đồng cảm ơn ý tốt của ngài.” Lưu Hướng Minhnóirõ.
Phi Phi cầm khối rubic, từ ghế nhảy xuống dưới đất rồi chạy về phòng mình.
“Ừ.” Tần Qua hỏi lại “Cậu phục viên lúc nào?’
Lý Mẫn cũng chocôbé tiếp tân ánh mắt khích lệ, ôm thùng giấy còn lạiđitheo.
Ngô Đồng ngượng ngùng cười cười rồinói“Vậy emkhôngquấy rầyanhnữa,anhlàm việcđi.”
“Bọn emkhôngphảikhôngmuốnđitìmanh, chỉ cho rằng những việc đó bọn em có thể tự giải quyết nênkhôngmuốn phiền đếnanh.” Đại Hữu thận trọngnói“Vả lại, lúc đó mọi người ở tiểu đoàn đềunói… À, trợ lý tiểu đoànnóitrong thời gian nàykhôngnên xuấthiệntrước mặtanh, sợ k*ch th*ch đếnanh.”
Ngô Đồngkhônghiểu nhìn Lý Mẫn.
côbé chỉ là quá mức kinh ngạc, lúc này mới ý thức đượcsựthất lễ của mình, dùng tay che miệng rồinóinhỏ“Em chỉ quá mức kinh ngạc thôi.”
“Cậu ngồiđi.” Tần Qua mời Đại Hữu ngồi, lấy cho cậu ta chai nước suối.
“Xem cậu cười ngọt ngào chưa kìa.” Lý Mẫn “Như vậy tớ cũng yên tâm rồi.”
“khôngcó khó khăn?” Tần Qua cả giận “Khi cha mẹ Tiểu Tống bị bệnh, saokhôngtìm tôi. Hai mươi vạn kia là để cho các cậu ổn định cuộc sống gia đình, nhưng với tôi hai mươi vạn đókhôngđáng kể chút nào. Còn Tiếu Tử nữa, trinh sát tốt nhất đại đội mà bây giờ phải mang ơn người ta màđilàm bảo vệ cho công trường hay sao?”
Đại Hữu là lính của Tần Qua khianhtham gia tại tiểu đoàn Thương Lan, quê ở miền núi, khi vào línhđãđược học xong sơ trung (THCS) nhưng tiếng địa phươngthìkhôngsửa được. Trước kia mỗi khi rảnh rỗi, Tần Qua luôn chỉ cho cậu tanóitiếng phổ thông, cho nên vừa rồi nghe cậu tanóitiếng địa phương mớikhôngnhịn được mà khiển trách.
“Quả nhiên nhà thiết kế kiếm được nhiều tiền.” Lập tức trong ánh mắtcôbé tiếp tân ánh lên ngọn lửa, nhất định phải kiên trì cố gắng học tập, phấn đấu trở thành nhà thiết kế mới được.
Tần Đại thiếu kiêu ngạo trả lời, nhận được quà nghĩa là có,khôngnhận được nghĩa làkhông.
Lưu Viễn nhìn bóng lưng Ngô Đồng rờiđirồi lại nhìn gói kẹp socola được trang trí đẹp mắt, đột nhiên cảm thấy, có lẽ điều Thẩm Tây Minh cho rằng là việc cần làm, thực ra là vẽ vời thêm chuyện mà thôi.
“Vâng” Người đàn ông tên Đại Hữu lập tức đứng nghiêm, sau đó đưa tay sờ gáy cười cười “Trước đây em họckhônggiỏi, sau khi giải ngũ về quê,mộtthời gian sauthìquên.”
Tần Đại thiếu ngheâmthanh đoán là nhân viên chuyển phát nhanhđãđến, thế là bỏ IPADtrêntay xuống, đứng lênđimở cửa. Cửa mở, bên ngoài làmộtngười đàn ông mặc trang phục đen của công ty chuyển phát nhanhđangđứng, thấy Tần Qua rathìcườinói“Xin chàoanh, tôi là … Đội trưởng Tần?”
Hai người cứ vậyđitừng phòng phát kẹo cưới, chẳng mấy chốc, tin tức nhà thiết kế chủ lực của KISSđãkết hôn, gả chomộtđại gia lắm tiền nhiều củađãđược lan truyền nhanh chóng.
Thẩm Tây Minh cầm điện thoại, nhìn hình ảnh Lưu Viễn vừa gửi đến,mộtgói socola đẹp đẽ, tinh xảo.
“Đây là Phi Phi.” Tần Qua ngắt lời Đại Hữu, Phi Phi đến ở vớianhkhi béđãba tuổi, Tần Qua cũngkhôngbiết Phi Phi có nhớ cha ruột của mình haykhông.
“Vậy sao các cậukhôngliên lạc với tôi?” Sắc mặt Tần Qua đen lại”khôngphải tôiđãnóirồi, nếu các cậu có khó khănthìcó thể đến tìm tôi sao?”
“Giữ chắc vào.” Lông mày Tần Qua nhảy lên.
“khôngphải … việc này …” Mồ hôi lạnh của Đại Hữu ứa ra, cuối cùng nhìn thấytrênbàn đầy socola, mới nhớ tới mình đến đây để chuyển phát nhanh, liềnnói“A, đội trưởng,khôngpháianhmuốn chuyển phát nhanh sao? Để em tranh thủ thời gian đưađigiao,khôngthìđến tối cũngkhôngkịp.”
“Cũng tạm, cậu ấy làm tài xế taxi, thỉnh thoảng em cũng giúp cậu ấy đôi chút, rồi cũng qua thôi.” Đại Hữu cườinói.
“A???” Vừa bóc gói socola,côbé tiếp tân cầm ba viên socolatrêntay hoảng sợnói“Ba viên socolatrêntay em … cũng phải 200 tệđi.”
Có người ghen tị, nhìn socola trong tay,nóimát “Đâu ai biết chồngcôấy như thế nào, có khi là ông già đầu hói bụng phệ cũng nên.”
“Đúng vậy đấy emgáiạ.” Lý Mẫn ôm thùng giấy, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy là tình cảm của em và Tần Đại thiếu cũng khá tốt.” Lưu Viễn nhìn vẻ mặt Ngô Đồng tràn đầy ngọt ngào, thựcsựkhôngnhìn ra dấu vếtkhôngvui nào củamộtcuộc hôn nhân bị ép buộc.
“Chị Ngô Đồng, chị kết hôn rồi hả?”côbékhôngthể tin, hét to.
“Dạ, vâng ạ. Bọn em còn lập nhóm Wechat nữa.”
“Đừng lắm lời nữa, nhanh phụ mình ômmộtthùng để mìnhđiphát cho mọi người.” Ngô Đồng vừanóivừa ômmộtthùng lên.
“Con về phòng chơiđi.”
“Đó là vìkhôngcó tiềnanhạ.” Đại Hữu hơi ngượng ngùng gãi cái đầu húi cua.
“Vâng ạ” Lưu Hướng Minhnói“Tổng Giám đốc của họ tự mình gọi điện báo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dạ,mộtnăm trước.”
---
Lý Mẫn buông Ngô Đồng ra, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười vui vẻ. Mặc dù chúng ta có những con đường khác nhau, nhưng là bạn thân, chúng ta luôn mong muốn bạn mình được hạnh phúc.
“Đội trưởng, từ khianhphục viênthìở đây sao?” Đại Hữu đánh giá Tần Quamộtlúc rồi hỏi.
Đại Hữu: Có người muốn để ý chị dâu,anhem chúng ta xông đến xử lýhắn.
“Cậu vàođi.” Tần Qua nghiêng người cho Đại Hữu vào.
“Socola Believemộthộp làmộtngàn bảy,mộtviên ít nhất cũng 60 tệ, tớđangtính chỗ này hết bao nhiêu tiền.” Lý Mẫn trêu chọc.
Tần Qua: Muốn phát hỏa.
“Kẹp cưới?” Lưu Viễn sửng sốt “Của em và Tần Đại thiếu?”
“Vậy tớ phải lấy thêm mấy gói, hi vọng được dính ítkhôngkhí vui mừng của cậu.” Lý Mẫn lấy trong thùng ba gói kẹo, sau đó hỏi “Kẹo cưới này là cậu chọn hay chồng cậu chọn.”
“Ha ha ha …” Đại Hữu lại chằng kỹ cái rương, kích động đến mức tiếng địa phương cũngnóira “Choa quá kích động, bọn choakhôngnghĩ đội trưởng nhanh như vậyđãkết hôn rồi.”
“Phát kẹo cưới.”
“Chờ khi nào có thời gian, tôi và chị dâu mời các cậu ăn bữa cơm.” Tần Quanói.
“Ngô Đồng?” Thẩm Tây Minhkhôngngờ.
Lúc Ngô Đồng về đến nhà, đập vào mắt chính là cảnh này.
Chi nhánh công ty MK tại Đế Đô, Giám đốc Lưu Hướng Minh báo cáo công việc với Tổng Giám đốc Thẩm Tây Minh.
“Em … Bọn emkhônggặp khó khăn gì đâu.” Trước đây Đại Hữuđãbị Tần Qua chỉnh đốnkhôngít lần, thấy sắc mặt của Tần Qua xấuđi, cậu ta vẫn còn ngơ ngác.
“Bản thảo thiết kế phải hai ngày nữa em mới hoàn thành được.” Ngô Đồng cầm gói kẹo cười trong tay đặt lên bàn Lưu Viễn, cười “Em mờianhăn kẹo cưới.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.