Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


21

“Có thể, anh có thể.”

“Chừng nào mình về nhà vậy mẹ?”

Anh chỉ có em.”

Lời vừa rơi xuống, một lớn một nhỏ cùng lúc dừng mọi động tác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi chợt thấy sống mũi cay xè. Nhìn thấy Giang Khâm cười như thế, tôi mới chợt nhận ra: nơi khóe mắt anh đã có nếp nhăn.

“Anh biết không? Mẹ anh từng đến gặp tôi.”

Ít nhất thì tôi và Niên Tchưa từng phải chịu khổ về vật chất.

Mẹ anh quen với việc đấu đá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gọi ba đi!”

Viết – chính là hành trình không ngừng kiến tạo thế giới, tìm kiếm cộng hưởng.

“Niên Niên đâu rồi?”

Mấy cuốn sách trước tuy là sản phẩm thiên về thị trường, nhưng đã mang về cho tôi không ít lợi ích.

Ba mẹ chỉ yêu thương em trai tôi – dù nó chỉ biết chơi game, nặng gần 100 kg, thi rớt đại học, vay nợ online, đánh người – họ vẫn bênh nó.

Niên Niên hét toáng lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hai người nhìn tôi làm gì thế?”

“Không, em là người anh yêu.”

“Tôi viết là viết về chúng ta.” – tôi khẽ nói.

Sau khi trở về Hồng Kông, Giang Khâm lại bận rộn như cũ.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy anh có thể…”

“Anh biết.”

Hôm đó tôi đang tưới hoa ngoài ban công thì có khách không mời mà đến.

Giang Khâm đặt khăn xuống, quay lại ôm tôi.

Đấu với mấy người phụ nữ khác – thắng.

Còn tôi thì chỉ có trách nhiệm đi dọn dẹp hậu quả.”

Cô ấy không nhận, tôi cũng không ép, chỉ đặt lên bàn trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gia đình anh, không phải nghèo đến mức không có cơm ăn, nhưng cũng không có hạnh phúc đầm ấm như gia đình bình thường. Mỗi người đều đang sống trong cuộc chiến riêng.

“Ba ơi!!”

Nhưng lần này, cô ấy có vẻ tiều tụy hơn nhiều.

Anh chỉ không muốn làm một người cha như cha anh.

Ngoại trừ ngày đầu tiên đến Universal Studios, suốt 7 ngày sau đó Giang Khâm đều họp triền miên.

Giờ bà ấy muốn thắng luôn con trai mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng cuối cùng, anh chẳng dùng gì của bà mà vẫn thắng. Vậy là bà chẳng còn ai để đấu, quay lại tìm anh.

Chỉ cần khiến người ta muốn đọc tiếp, thì đó đã là bản lĩnh.

Đấu với cha anh – thua.

Chỉ cần có độc giả chịu đọc, thì dù chỉ một đoạn họ thích, hay một chi tiết khiến họ đồng cảm, thế là đủ.

Chỉ có mình em, mãi mãi không đổi.

Khi trò chuyện với biên tập, chị ấy chỉ cười nói:

Sau đó, chúng tôi nằm cạnh nhau.

Không khí… có lẽ rất tốt, nên cuối cùng không ai kiềm được nữa.

“Nó không có nhà.”

Nửa câu sau tôi chưa nói ra, nhưng Giang Khâm hiểu.

Giang Khâm dừng một chút, nói khẽ:


Bà không yêu anh đến thế đâu.”

Niên Niên không gặp, lần nữa đối mặt.

Tôi còn chưa hiểu gì:

Ánh mắt cô đảo quanh căn phòng, hỏi:

Ban đầu tôi còn dẫn Niên Niên đi dạo chơi, nhưng tôi nhận ra – suốt những năm qua thiếu vắng tình cảm của ba – thằng bé thực ra luôn mong Giang Khâm có thể cùng nó tận hưởng khoảnh khắc này.

Tôi đang gõ chữ, đầu không ngẩng lên:

Chương 17

20

Đêm đó, trăng tròn và sáng rỡ.

Tôi xuống tầng, ra hiệu cho bảo vệ rút lui, mỉm cười:

Sau này tôi mới hiểu – viết hay hay dở, vốn không có tiêu chuẩn tuyệt đối.

Tay Giang Khâm đang lau ngón tay tôi, khựng lại.

Niên Niên phồng má thổi ra một cái bong bóng nước mũi:

Tôi vẫn chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung cô ấy: lộng lẫy chói mắt.

Tôi không ngờ – là Giang Khâm ra lệnh cho vệ sĩ ngăn cô ta lại.

Tôi nhắm mắt, giọng nhẹ bẫng: “Tôi là chất dinh dưỡng để em tôi lớn lên.”

Đêm đến, Niên Niên nằm sấp lên đầu gối tôi.

“Phu nhân Giang, mời vào.”

Hôn nhân chính là s·ú·n·g đ·ạ·n mà bà chuẩn bị cho anh.

Giang Khâm ngừng lại, rồi bác bỏ:

“Tôi lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ.

“Con hỏi ba đi.”

Anh 35 tuổi, tôi cũng đã 30 rồi.

Tôi rót cho cô ta một tách trà hoa.

“Viết bình thường thì thu hút độc giả, viết quá hay thì lại chỉ khiến các tác giả khác chú ý. Em lúc nào cũng chê mình, nhưng em đã làm rất tốt rồi.”

Cứ như vậy đi, chúng tôi… chẳng còn trẻ nữa.

“Mẹ ơi, ba thật sự là…”

“Nhưng đứa bé là của anh.

Giang Khâm thì vui như phát điên, ôm lấy Niên Niên nhào lên:

Còn tôi thì bắt đầu phác thảo dàn ý cho cuốn sách mới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17