Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Bác sĩ Giản

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Bác sĩ Giản


“Bì Bì cậu tốt nhất! A! Vịt ăn ngon quá đi!”

nào“Đúngvậy,tìnhtrạngbệnhtốtmàcôkhôngvuisao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thập Nhị vẻ mặt đáng tiếc nói: “Sớm biết vậy tớ đã cùng đi với cậu, vị bácsĩkiagiọngnóicóthậtlàquyếnrũđếnvậykhông?SoThiênLíCập còn hơn à?”

Đây là loại đàn ông ngoài lạnh trong nóng, Bì Dập An nghĩ thầm, đốiphóloạiđànôngnàykhôngthểquávộivàng,lúcnàonêntiếntớilúcnào nên lùi phải có sự tính toán, ra vẻ vừa mời gọi vừa cự tuyệt mới mong chiếm được.

Chương 3: Bác sĩ Giản

Cônhânviêntiếptâncườiônhòa,nói:“Khôngsao,côđivềphíatrước, rẽ bên phải, cánh cửa thứ hai là được.”

“Xinchào,tôilàBìDậpAn.”BìDậpAnhiếmkhithuhồibộdạngngạo mạn, thành thành thật thật giả dạng ‘ gái nhà lành ’.

“Bề ngoài thế nào?”

Côgáithấycôánhmắtsánglên,vộivànghỏi:“XinhỏicôlàBìtiểuthư đúng không?”

Lúcláixeđếncửatiểukhu,côbánbánhgạonếpngósenvừadọnhàng, bánh gạo nếp màu đỏ tươi được đặt trong cái xe thủy tinh 3 bánh còn đang bốc khói, Thập Nhị đặc biệt thích ăn cái này, Bì Dập An liền mua hai xâu.

Trướccửacóđềbảng:《 PhòngkhámtưnhânGiảnChiếuNam》. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu là ngày thường, Bì Dập An khẳng định sẽ phản đối quan điểm của Thập Nhị một trận, chỉ là hôm nay cô vừa gặp Giản Chiếu Nam, nghe đượcgiọngnóinhưvậycũngítnhiềucóthểlýgiảiđượcsựđiêncuồng của Thập Nhị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

GiảnChiếuNamgậtgậtđầu,khôngmuốnnóithêmvềvấnđềxưnghô rối rắm. Hắn vừa hỏi chuyện vừa ghi lại bệnh án.

Bì tiểu thư nghe thấy, đứng ngoài cửa thiếu chút nữa chân cũng mềm, trongmộtkhắcnàycuốicùngcôcũngđãhiểuđượccănbệnhyêuthích âm thanh của Thập Nhị là như thế nào rồi.

Bì Dập An đã nghe Thiên Lí Cập hát một lần, còn là bị Thập Nhị ép nghe,anhtagiọngquảthậtrấthay,chỉlàtừcahátđếnđammêlậtxe, fans của hắn còn mù quáng bảo là “Nghịch ngợm đáng yêu”.

Thứ ba thì chính là ngày mai rồi?

Lại là Bì tiểu thư, Bì Dập An cảm thấy gương mặt tươi cười của mình cũngsắpcứnglạirồi,saukhingồixuống,côcườinói:“BácsĩGiảngọi tôi Bì Dập An là được rồi.”

Giản Chiếu Nam có lẽ đã từng xử lý nhiều trường hợp như vậy, hết sức khách sáo nói: “Chỉ cần hẹn trước với phòng khám là được, có thể liên lạcbằngsốWeChatcủabộphậnkháchhàng,thứbahàngtuầntôisẽtiếp nhận trả lời câu hỏi.”

Vừa mới vào cửa, Bì Dập An đã bị Thập Nhị ôm lấy, con nhóc này hưng phấn thét chói tai, cả thân mình đều treo lủng lẳng trên người Bì Dập An.

Bì Dập An lộ ra một nụ cười quyến rũ, giơ ngón trỏ lắc lắc, cao thâmkhóđoánnói:“Khôngkhôngkhông,cònnonlắm,chuyệnnàycậukhông hiểu đâu, phương thức mà anh nói với tớ để liên lạc tớ sẽ không bao giờ dùng, tớ không cần. Nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, đây là chiêu đắc nhân tâm từ xưa đấy.”

“ABìcậuthậtsựquáđêtiện!” “Vậy cậu đừng ăn vịt tớ mua.”

“BìBì!ABì!TớđượcThiênLýCậptrảlời!Aaatớkhôngngờhắncòn hátbàitớyêucầunữa!”ThậpNhịhưngphấnnhưmộtngườilầnđầutiên thấy tuyết rơi phương nam, căn bản là khống chế không được bản thân.

“Khôngphải,cảmơnbácsĩGiản,chỉlàtôicòncóchútkhôngyêntâm, nếu có gì bất ổn thì có thể tìm anh không? Hay là, có thể thêm bạn WeChat không?”

ThậpNhịmuốnđicùng,nhưngBìDậpAnvẫyvẫytaynói:“Khôngcần đâu, bao nhiêu người bệnh thì phải có bấy nhiêu người đi khám chung sao, cậu chỉ nên ở nhà thêu hoa của cậu đi.”

Đây là tiếng lòng của một con bệnh cuồng âm thanh cho hay.

Giản Chiếu Nam hết sức lễ phép, “Chào cô, Bì tiểu thư, mời ngồi.”

Nhưng tất cả những điều này đều không ôn hòa bằng nam nhân mặc áo khoác blouse trắng kia, mái tóc chải hết lên trên, lộ ra vầng trán hoàn mỹ,tuyđeokhẩutrangchuyêndụng,nhưngcặpmắtkialạitrongsángdị thường, liếc mắt một cái, Bì Dập An quả thực cảm thấy gió xuân đang quất thẳng vào mặt.

Bì Dập An trên mặt không có gì, nhưng trong lòng vui sướng nở hoa, sớmbiếtcòncóloạichuyệntốtnàythìcôkhẳngđịnhđãsớmphithân đến đây!

Nóixong,hắnmanggăngtayykhoa,cầmmộtcáidụngcụchiếusáng đứng lên, nói: “Tôi kiểm tra một chút.”

Bì Dập An khựng lại, “... hắn đeo khẩu trang, tớ không nhìn thấy.”

Bìtiểuthư,BìDậpAnbướcđinhưngchútnữathìkhôngđưachântới được.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một màu trắng tinh, cả căn phòng vô cùng sạchsẽsángngời,ánhmặttrờixuyênthấuquacửasổrọixuốngtrênnền gạch, yên tĩnh, bình an, chỉ có làn gió từ máy điều hòa thổi đến bức màn màu lam nhạt, giống như có thể nhấc lên một mảnh gợn sóng.

GiảnChiếuNamhơicúithấpthânngười,lúchắnkềsátvào,BìDậpAn thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa trên người hắn.

Lúchaingườiphâncônghợptác,BìDậpAnkểchuyệnhômnaygặp Giản Chiếu Nam cho Thập Nhị nghe.

Bì Dập An móc di động ra, quả thật có vài cuộc gọi nhỡ, nhưng cô đã chuyểnchếđộyêntĩnh“Thậtngạiquá,diđộngcủatôitắttiếng,đường lại kẹt xe cho nên tôi đến trễ.”

BìDậpAnvẫncònđắmchìmtronghơithởônnhucủahắn,ngơngẩn nói: “Chỉ vậy là xong rồi sao?” Bộ dạng ngốc nghếch ngây dại ra.

Giản Chiếu Nam gật gật đầu, nói: “Có thể là nhiễm trùng.”

“Khôngphảicùngmộtphongcách,bácsĩGiảncógiọngnóikhôngtrầm thấp như vậy thấp, hắn ôn nhu dịu dàng hơn chút.”

Bệnh viện vào thời điểm này làm gì còn chỗ xếp hàng bốc số nữa, cô đành lên mạng tìm một phòng khám tư nhân có đánh giá cao từ người dùng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ, sau khi đăng ký qua hệ thống Wechatvớibộphậnkháchhàngvớisốthứtựdàidằngdặc,cônhânviên tiếp khách còn nói cô vô cùng may mắn, hôm nay số bệnh nhân của bác sĩ Giản còn trống một chỗ

Maymắn?BìDậpAnkhôngbiếtnóigì,cônếuthậtsựmaymắnthìsẽ không phải đến cái phòng khám tư nhân này.

Côtiếptânthởphàonhẹnhõmmộthơi:“Cuốicùngcôcũngđếnrồi,bác sĩ Giản chờ cô đã nửa ngày, chúng tôi cũng đã gọi cô vài cuộc điện thoại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

SauđócônghĩngợimộtchútrồiláixequaphíacửaNam,bênđócómột cửa hàng bán vịt hoa quế, cô cùng Thập Nhị hôm nay ăn hai món này là được.

Saukhinóixong,cônhânviênliềncầmlấyđiệnthoạiđirangoài,nói với người ở đầu dây bên kia: “Bác sĩ Giản, Bì tiểu thư đã đến.”

TuyrằngBìDậpAnlàkhôngmuốnthừanhậncáidanhhiệutiểuthư này, nhưng dù thế nào cũng đành đồng ý, cô gật gật đầu, nói phải.

“Taibắtđầuđautừkhinào,côcóđiđếnnhữngnơinhưlàcâulạcbộbơi lộikhông?”phươngthứchỏichuyệncủaanhcũngkhôngkhácgìcácbác sĩ khác, chỉ là thanh âm kia, quá mức dịu dàng, rõ ràng không hề nói gì gọi là âu yếm nhưng cũng khiến người ta trong lòng xốn xang, ngứa ngáy.

Tuylàphòngkhámtưnhân,nhưngchiếmdiệntíchhìnhnhưcũngkhông nhỏ,lúcBìDậpAnđivàosảnhchờ,cốýquansátmộtchút,ởđâykhông gian rộng lớn thoáng và đầy ánh sáng, so với các phòng khám tư nhân khác quả thật cao hơn một bậc.

TaicủaBìDậpAncóvẻnhưthậtsựđãxảyravấnđề,tuyrằngkhôngù tai, nhưng bắt đầu đau đớn từng cơn, sợ có bệnh nguy hiểm, Thập Nhị khuyên cô nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra.

“Chàocô,tôikháchcóhẹnquaWeChatmộtgiờtrước.”BìDậpAnnói với cô gái trẻ bên trong quầy tiếp tân.

Là ‘ Creed Silver mountain ’, loại nước hoa nam mà cô rất thích.

Côgõgõcửa,bêntrongtruyềnđếnmộtgiọngnóicựckỳônnhu:“Mời vào.”

PhòngkhámđóvàchỗBìDậpAnkhôngcùngởmộtkhu,đườngđiđến đó vô cùng kẹt xe, lúc cô lái xe đến nơi thì đã mất hơn một tiếng đồng hồ.

Chỉ trong một phút đồng hồ, Giản Chiếu Nam nhanh chóng rút tay về.

“Ngàymailàthứba,cậuđúnglúccóthểthamgiađặtcâuhỏichohắn qua WeChat.” Thập Nhị ra chủ ý.

Giản Chiếu Nam một bàn tay nhẹ nhàng đỡ vành tai Bì Dập An, tay kia dùng kính chuyên dụng quan sát tai trong Bì Dập An, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn: “Đúng là đã bị nhiễm trùng, có thể là trong lúc cô đi bơi nút bịt tai đã bị hỏng hoặc do bịt không kín, bây giờ trên thị trường các nút bịt tai đềucóhìnhthùsinhđộng,tuyrằngđẹpnhưngkhôngcótínhnăngchống thấm nước tốt. Cũng may tình trạng không đến mức nghiêm trọng, tôi sẽ kê cho cô một chút thuốc hạ sốt, mấy ngày này ăn uống nên chú ý một chút, không nên ăn cay.”

vô cùng đau đớn nên tôi mới chú ý.”

Bì Dập An cũng cười, khuôn mặt của cô, nếu không tỏ vẻ gì thì có chút xinh đẹp lạnh lùng, khó tiếp cận, nhưng khi cười rõ lên vẻ mặt vô cùng trongsángđángyêu,khôngítngườiđãtừngnóiquavớicô,lúccôcười lên đã đẹp lại càng đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

BìDậpAn:“Bốnngàytrướccóđếncâulạcbộbơilội,tốihômđóthìcó chút ù tai, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, hai ngày nay thì bắt đầu

BìDậpAntaytráicầmbánhgạonếpngósen,tayphảicầmvịthoaquế, ở giữa còn treo Thập Nhị, chút nữa thì cả người cả vịt đều cắm mặt xuống đất.

Ôi mẹ ơi, con thích người này!

Kéo người đeo trên người mình xuống, Bì Dập An mang bánh gạo nếp ngósenđưachocôấy,đẩyThậpNhịvàophòngbếp:“Cậucắtbánhngó sen, tớ chặt vịt.”

ĐiềunàylàmchoGiảnChiếuNamthấythúvị,hắnđãngồitrởlạivịtrí của mình, cười khẽ một tiếng, mở miệng khỏi nói là dễ nghe đến mức

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Bác sĩ Giản