Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Mềm mại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Mềm mại


Vừa rồi khi Thập Nhị đoạt di động của cô gọi cho Cố Duyên, cô biết mìnhcóchútdungtúngchocôấy,cóthểlàtìmmộtcáicớthậttốtcho chính bản thân mình.

Cố Duyên nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Buổi tối vui vẻ.”

Lúc cô về đến nhà, thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Thập Nhị cườihìhìrađón,thậpphầnnịnhnọt,“Đãtrởvềrồisao,làmviệccóvất vả lắm không, có đói bụng không? Khát không?”

BìDậpAnkhôngnóilờinào,CốDuyênlạinóithêmmộtcâu:“Anhbây giờ đang ở dưới lầu nhà em.”

BìDậpAnchuyểnđiệnthoạirakhỏilỗtai,nhìnthoángquamànhình xác thực là Cố Duyên vẫn còn đang giữ máy, nghi hoặc hỏi: “Cố Duyên?”

CốDuyêncảmthấy,lúcnàyhắnmuốnhôncônhấtsovớibấtcứthời điểm nào.

ThậpNhịlạihứngthúbừngbừng,“Nè,nóithật,vừarồitrongđầucậu nghĩ đến ai nhất?”

Trợ lý đưa nước cho hắn, nhắc tới hôm nay dường như đã quay suốt một ngày,buổitrưahắncũngăncơmrấtít,liềnhỏi:“ADuyên,cócầntôigọi thức ăn khuya cho cậu không.”

Bì Dập An chớp chớp mắt.

“Thằngnhóccaotrungđãngủvớitớ,làemtraicủabácsĩGiản.” “... Hả?”

Vìthếtronglúcdodựkhôngdámđápứng,côđãnóirằngmuốnsuy nghĩ thêm.

Chưabaogiờởcùngcôtrongmộtkhônggiannhỏhẹpnhưvậy,bốnphía đều âm thầm, trong xe chỉ có một cái đèn nhỏ, Cố Duyên thậm chí còn có thể người được mùi hương đặc trưng trên người Bì Dập An, mùi hương này chui vào lục phủ ngũ tạng của hắn khiến hắn rùng mình.

Thập Nhị vẻ mặt đưa đám gật đầu.

Sau khi đến địa điểm, xe Cố Duyên ngừng ở dưới lầu nhà Bì Dập An, hắn nhìn thời gian, đột nhiên có chút hối hận giờ này còn quấy rầy cô.

Khôngnóithêmmộtcâuvônghĩanàonữa,CốDuyêntựmìnhđộngthủ, nhanh chóng thay đổi hóa trang rồi lập tức đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trongkhoảnhkhắctờgiấyđóđượcmởra,kếtquảchínhxáckhôngphải là cái tên được ghi trên giấy mà là cái tên hiện ra trong đầu.

BìDậpAnkhôngbiếtcôấymuốnlàmgìnhưngvẫnmởkhóađưađiện thoại cho cô ấy.

Bì Dập An ngơ ngẩn nhìn hắn, nghiêm túc tự hỏi.

Bấtkểlàtrướcđónghĩnhưthếnàohoặclàtrêngiấyviếttênai,thìkết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất, đó chính là kết quả, đạt được từ trong nội tâm, mới là đáp án chính xác nhất.

“Alo?” Giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Trợlýlúcnàymớinhớtới,lậptứcđemđiệnthoạiđưachoCốDuyên, đáp một câu: “Có, cậu không nói thì tôi thiếu chút cũng quên.”

CốDuyên:“...emgọiđiệnthoạichoanhphảikhông?Cảngàyhômnay anh phải quay phim.”

CốDuyênvốndĩđãsắpngủ,bịkéotócnhưvậycũngtỉnhlạimộtchút liền vẫy vẫy tay nói không sao.

Hắncườikhổnói:“BìDậpAn,anhsẽghenđó,emkhôngcầnnóirõ ràng như vậy đâu.”

Bì Dập An nghe thấy mình phát ra một đơn âm... “Được.”

Bì Dập An nằm ở trên giường buồn ngủ vô cùng, đột nhiên bị tiếng chuôngđiệnthoạiđánhthức,khiếncôsợđếnmứcrunrun,vừacầmlên thì thấy màn hình hiện tên Cố Duyên chói lọi trước mắt.

TrợlýthôngquakínhchiếuhậunhìnvàomắtCốDuyên,khônghiểura sao hỏi: “A Duyên, chúng ta bây giờ đến đây để làm gì?”

BìDậpAnthừanhậnnụhônnày,côpháthiện,bảnthânmìnhvậymà không có phản kháng gì, lần đầu tiên trong lúc hôn môi ở vào thế bị động, đầu óc mơ hồ, tứ chi cũng mềm nhũn ra.

Hồi lâu, Bì Dập An cũng không thể nói được gì, cố nhìn vào mắt Cố Duyên,cựckỳnghiêmtúcnóivớihắn:“CốDuyên,anhthậtsựmuốnở bên cạnh tôi sao?”

“Hơnnữa,mấyhômtrướccậukhôngcóởnhà,CốDuyênđãtớiđây,hắn tỏ tình với tớ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô còn chưa nói hết câu, thì đã bị Cố Duyên bịt kín miệng.

“Việcgì?”

BìDậpAnômeoThậpNhịgỡcôấyxuốngtừtrênngườimìnhmình,hai người đều gác chân lên sô pha, Thập Nhị thở dài, nói: “Vậy bây giờ cậu định làm sao?”

Trợ lý thấy phản ứng bất ngờ của hắn, cũng khẩn trương theo, sợ bản thânmìnhđãbỏlỡchuyệnquantrọng,lắpbắpnói:“Côấy...côấykhông nói gì cả, biết anh đang quay cho nên đã cúp máy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

NếunóivừarồiBìDậpAnbịđánhthứccòncóchútgiậndỗi,thìkhigặp mặt Cố Duyên những cảm xúc vớ vẩn đó cũng đột nhiên biến mất không còn, cô cũng không thể lý giải được cảm giác bây giờ của mình là thế nào, chỉ có thể nói rằng Cố Duyên trong thời khắc này quả thật rất đáng yêu.

Chương 19: Mềm mại

“Làm sao gì chứ?” Bì Dập An hỏi.

CốDuyên:“...”Côấygiậnsao?Mìnhnênnóigìbâygiờ?Nóicáigì đây?

Chuyên viên trang điểm vẫn còn là một cô bé mới ra trường, tay nghề cònchưacaochonênchỉcóthểlàmcôngviệctẩytrang,khitháokhăn trùm đầu, thì kéo phải tóc Cố Duyên, sợ tới mức liên tục xin lỗi.

Cố Duyên lần này là đóng phim cổ trang, sau khi quay mấy cảnh ở ThànhNamthìtoànbộđềuphảilênđườngtiếptụcchiếnđấuởphim trường Hoành đ**m. Đêm nay là đêm cuối cùng còn ở lại.

“Tôikhôngquảnlýđượccuộcsốngcủamình,sinhhoạtcánhâncủatôi rất lộn xộn, cách đây mấy ngày tôi còn quan hệ qua đường với người khác, chắc là anh cũng gặp rồi đó, chính là người đến đón tôi ở sân bay...”

Bì Dập An và Cố Duyên cùng ngồi ở ghế sau.

ThậpNhịvuốtngực,“Cậucònhỏihaysao,cậucẩnthậnđi.Đùavớilửa thìcóngàychếtcháyđó,đừngđểtớđoánđúng,cậunóithậtđi,rốtcuộc cậu nghĩ gì, cậu thích ai hả?”

“Tất cả đều rất thích.”

CốDuyênbâygiờcũnglườitrảlời,chỉbảoláiđếnHoaViênBácLai, rồi không nói gì nữa.

Cố Duyên nhận thấy được sự biến hóa này, ôm cô càng thêm chặt, quấn lấyđầulưỡigiaotriền,cánhtaybuộcchặteothon,giốngnhưmuốnđem cô hòa tan vào trong huyết mạch của chính mình.

Ngày đó, hắn hỏi cô, có đồng ý làm bạn gái của hắn không.

Một lúc lâu sau mới quyết định nhấn nút gọi lên dãy số kia.

Lúc trợ lý của Cố Duyên thấy Bì Dập An tới thì không thể dùng từ từ ngạcnhiênđểhìnhdungnữa,anhtabịnghẹnhọngnhìnBìDậptrântrối, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào, nhưng anh ta là một người vô cùng hiểu ý và có mắt nhìn, lắp bắp nói muốn đi mua chút đồ sau đó xuống xe.

BìDậpAnmộtbiểutìnhWTF(whatthef*ck),nhưngkhôngquađược sự thúc giục của Thập Nhị liền tùy tiện lấy một tờ nhỏ.

ThậpNhịtránhtráitránhphải,chờkhibênkiabắtmáymớiđưachoBì Dập An.

Cố Duyên còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Bì Dập Anhaykhông,cănbảnkhôngnghethấytrợlýnóigì,chỉậmừmộttiếng rồi tiếp tục trầm tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thập Nhị tìm được dãy số kia, nhấn nút gọi.

BìDậpAndựanghiêngtrênghếsôpha,trợnmắtháhốcmồmhỏiThập Nhị: “Cậu nói là, Thiên Lý Cập đã ngủ với cậu chính là Chiêu Sác Cập, hơn nữa bây giờ hắn còn là em của cậu?”

“Không thể thích hết được.” Thập Nhị xoay người, tìm giấy bút, chia tờ giấy làm 3 phần, mỗi phần viết tên một người, xé ra rồi xếp lại thành từngcáithămnhỏ,sauđóxốctứtunglênbàntrà,nóivớiBìDậpAnnói: “Qua đây, chọn một cái.”

Khuônmặtcôcáchhắnrấtgần,trongmắthiệnlênsựtinhnghịchlém lỉnh, giống như ngôi sao lấp lánh trong đêm tối sau cơn mưa, môi đỏ cong lên, kéo ra một vòng cung hết sức quyến rũ.

CốDuyênvốndĩcũngkhôngcóphảnứng,nhưngsaukhinhìnthấycái tên trong phần lịch sử trò chuyện thì dường như thay đổi thành một người khác, tất cả mọi mệt mỏi đều tan biến đôi mắt sáng ngời, khẩn trương giống như bị tiêm phải máu gà, hỏi trợ lý: “Cô ấy đã nói gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khôngbiếttừkhinào,cánhtayBìDậpAnđãđặtlêncổCốDuyên,cô bắt đầu hôn trả lại.

“Vậy...bâygiờhaingườiđangyêunhausao?”

BìDậpAnnghevậysửngsốthồilâu,chớpchớpmắt,cuốicùngdường như chấp nhận số phận nói: “... Cố Duyên.”

Tiếngchuôngđầudâybênkiavanglên,BìDậpAnphảnứngkịpthời vội vàng đoạt lấy điện thoại: “Cậu gọi cho ai vậy?”

Xúccảmmềmmạiđếnmộtloạitrìnhđộkhôngthểtưởngtượngđược, hắn nâng ót cô, đầu ngón tay chảy xuôi theo sợi tóc mượt mà của cô.

Côcũngkhôngngờrằng,khiCốDuyênhôn,mọichuyệnlạitrởnênnhư vậy.

Trợ lý nhắm mắt theo đuôi ở phía sau hắn, cho đến khi hai người lên xe, mớihỏi:“ADuyên,cóphảitôiđãlàmlỡviệcgìkhông,bâygiờchúngta đang đi đâu vậy?”

Thập Nhị phát đỏ mặt, ấp úng nói: “Tớ cũng không biết.”

Cô không dám lựa chọn, cho nên liền tùy ý để người khác dẫn mình đi.

ĐộtnhiênsinhraemmuốntrêuchọcCốDuyênmộtchút,BìDậpAnhơi nghiêng người tới gần Cố Duyên, cười cười nói: “Buổi tối vui vẻ.”

Phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, sự vất vả khi yêu một nam minh tinh cô đương nhiên là hiểu, cho nên lý do từ chối cô có thể nói ra 100 cái, nhưng hai chữ “không được” đến đầu lưỡi thì lại không thể thốt ra.

CốDuyênvỗvềkhuônmặtcô,cảmthụxúccảmnonmềmdướilòngbàn tay, giọng nói vừa dụ dỗ vừa khẩn cầu, hắn nói: “Tất cả mọi chuyện trướctốihômnay,chodùlàchuyệngìanhcũngsẽkhôngngại,nhưngkể từ thời khắc này về sau, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo lời em nói, nhưng em chỉ có thể quan hệ với một mình anh, được không?”

Bì Dập An nhìn lại thấy hai chữ trên màn hình là “Cố Duyên”. Đãcóngườibắtmáy,côđànhphảichấpnhậnsốphậnđểlêntai. Sau câu nói alo vài giây thì cúp máy.

BìDậpAnvừathaygiàyvừaliếcnhìnThậpNhị,nói:“Đừngbàynhững trò này với tớ, mau nói cho rõ ràng đi, nếu không xử theo gia pháp.”

“...Ơ,tạisaocậukhônggọitớvềhả!”ThậpNhịấnBìDậpAntrênsô pha bóp chặt cổ cô.

CốDuyênnóikhôngcần,rồidườngnhưnhớtớigìđó,hỏi:“Cóaigọi điện thoại cho tôi không?”

MôiBìDậpAncóchútlạnh,nhưnglòdòđivào,khoangmiệnglạicóđộ ấm và hương vị mà Cố Duyên tha thiết ước mơ, hắn có chút khống chế không nổi động tác gia tăng, đôi môi không còn kề sát một cách nhu hòa đơn thuần nữa, c**n l** đ** l*** cô m*t thật mạnh, Bì Dập An nức nở mấy tiếng, đều bị hắn nuốt vào bụng.

“...Khôngphảichứ.”BìDậpAndườngnhưkhôngtiếpnhậnđượckết quả này, liền vò tờ giấy lại rồi ném vào thùng rác.

Cho đến khi hai người tách ra, không khí lạnh lẽo chui vào khoang miệngcựcnóngcủaBìDậpAn,côhámiệnghôhấp,nhẹnhànghítthở.

“...Anhchờmộtchút,tôixuốnglầugặpanh.”BìDậpAnnhanhnhẹn cúp điện thoại.

Haingườigiốngnhưconbạcxembài,chậmchậmmởratừngchút,thấy trên đó viết “ học sinh Cao Trung”.

ThậpNhịhỏi:“Làmsaovậy?Saolạicúpmáy?” Bì Dập An: “Là trợ lý của hắn nghe.”

BìDậpAntỉnhngủhoàntoàn,vừarồiThậpNhịthừadịpcôkhôngchúý cầm di động của cô gọi Cố Duyên, khi cô cướp được điện thoại về thì đã có người bắt máy, là trợ lý của Cố Duyên, cho nên cô liền cúp máy.

......

BìDậpAncảmthánmộttiếng,hồilâumớiổnđịnhtinhthầnnóivới Thập Nhị: “Tớ cũng có việc muốn nói với cậu.”

Vì thế, nửa giờ qua đi.

Đạolýnày,ThậpNhịhiểu,BìDậpAncũnghiểu. “Lấy di động ra đây.” Thập Nhị nói.

Tronglúcnướcbọtqualại,âmthanhvangvọngtrongkhônggiannhỏ hẹp lại càng dễ nghe.

11giờ,hắnquayxongcảnhcuốicùnghômnaycủamình,saukhixem lại các cảnh quay của mình cùng với đạo diễn, hai người lại thảo luận trong chốc lát, thì Cố Duyên có thể thay phục trang ra về.

Trướckhitừbiệt,CốDuyênđãnóivớicô:“Khôngcầnvộivàngtrảlời, anh sẽ cho em đủ thời gian suy nghĩ, trước khi em cho anh một đáp án, anh sẽ không làm phiền em.”

Vì thế, môi hắn lập tức dán lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Mềm mại