Ô Vân Tán Khứ, Minh Nguyệt Cao Huyền
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8
Giây phút ấy, Bùi Ý An chắc chắn rồi—
Nhìn những viên châu lăn tán loạn khắp nơi, sợi dây trong lòng chàng cũng theo đó mà đứt đoạn.
Phục minh rồi, chàng vẫn luôn tin rằng người đó là Thôi Uyển Nguyệt.
Sáu tuổi năm ấy, vì ham chơi mà ngã đập đầu, dây thần kinh bị tổn thương khiến chàng mất đi thị lực một thời gian.
Bùi Ý An ngồi bệt trên nền đất, nhặt từng hạt phật châu rơi vãi, ánh mắt u ám đến cực điểm. Còn tân nương—Thôi Ngôn Chiêu—lặng lẽ nằm trong quan tài, khóe môi còn vương tơ máu.
Khoảnh khắc kế tiếp, hắn giật bắn người, vội rụt tay lại.
Chỉ cần chàng nhặt lại, xâu lại thành chuỗi, Thôi Ngôn Chiêu nhất định sẽ tỉnh lại!
Ngay lúc ấy, ngự y đã đến.
Đời này, chàng từng phụ Thôi Ngôn Chiêu một lần, chàng không thể phụ nàng thêm lần thứ hai.
Nhìn màn đêm thâm trầm, chàng xoay người, sải bước rời đi.
Đau đớn vì suốt bao năm qua, chàng lại chưa từng nhận ra sự thật.
Ngự y run rẩy quỳ sụp xuống: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 8
Ngự y giật mình, vội vàng cúi đầu hành lễ, rồi luống cuống bò ra khỏi cửa, như được đại xá.
Thị vệ lập tức tiến lên, ngự y hoảng sợ dập đầu liên tục, giọng nói run rẩy vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch:
Chàng đau đớn, chấp nhất nhìn đám phật châu vương vãi dưới đất.
Đúng lúc ông ta nghĩ rằng mình khó mà giữ được mạng, Bùi Ý An rốt cuộc cũng mở miệng.
Trong gian tân phòng đỏ rực, vậy mà lại đặt một cỗ quan tài đen tuyền.
"Ầm!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bẩm Vương gia… đây là chứng… Mộc Lại… Vương phi phát bệnh tim đột ngột, khiến thân thể rơi vào trạng thái giả tử…”
Bùi Ý An bước lên một bước, từng chữ từng câu đều như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim người:
Căn phòng lại trở về sự tĩnh mịch c·h·ế·t chóc.
Ngôn Chiêu sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì đâu... tuyệt đối không thể có chuyện gì...
Ngự y cứng đờ người, không dám nhúc nhích, chỉ có thể phục sát đất chờ phán quyết, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng không ngờ, chàng vẫn chậm một bước—
“Giả tử?”
Bùi Ý An run rẩy vươn tay nhặt từng viên, nhưng dù thế nào cũng không gom lại được.
Khi ấy chẳng ai muốn chơi cùng chàng, thậm chí có kẻ còn mắng chàng là "thằng nhóc mù".
Lồng ngực chàng nhói đau từng hồi, như bị hàng vạn mũi kim đâm xuyên.
Chàng đưa tay lên ngực, muốn áp chế cơn đau, nhưng tất cả đều vô ích.
"Hơn nữa, ta thay tỷ tỷ nhận lấy công lao, dù không thể làm An Vương phi, nhưng vẫn có thể lợi dụng hắn."
Chàng nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đen, môi mấp máy, giọng khản đặc:
“Nói! Rốt cuộc Vương phi mắc bệnh gì? Vì sao lại thành ra thế này?”
Bùi Ý An híp mắt nhìn ông ta, giọng trầm thấp mang theo sát khí:
Năm xưa, người luôn ở bên chàng không phải Thôi Uyển Nguyệt, mà chính là Thôi Ngôn Chiêu.
Chàng đã lỡ mất giờ lành của đêm động phòng hoa chúc.
“Vậy khi nào nàng có thể tỉnh lại?”
Nhưng vừa chạm vào cổ tay nàng, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.
Lệnh vừa ban ra, ngự y không dám chậm trễ, lập tức tiến lên bắt mạch cho Thôi Ngôn Chiêu.
Bùi Ý An khụy xuống ghế, nhìn quyển hồi ký bị mở ra trước mặt, từng đợt hối hận cuộn trào trong lòng.
Người ấy mang hương thơm dìu dịu của hoa trà trắng, mặc cho bốn mùa luân chuyển, vẫn luôn mang đến cho chàng những món ngon và đồ chơi mới.
"Vương gia, chứng bệnh này cực kỳ hiếm gặp, mỗi người mỗi khác, không thể đoán trước được."
Đứng ngoài viện của Thôi Uyển Nguyệt, chàng vô tình nghe được chân tướng—
"Chiêu Chiêu, vì sao nàng không chịu đợi ta thêm một chút? Chỉ cần một nén nhang nữa thôi, ta sẽ về để giải thích rõ mọi chuyện... Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi..."
Vui vì người chàng thực sự muốn cưới chính là nàng.
"Loảng xoảng—" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, chàng cúi xuống, kiên nhẫn nhặt từng hạt phật châu rơi vãi trên mặt đất.
Tối nay, khi đến lấy chuỗi Phật châu, chàng vốn dĩ muốn nhân cơ hội này tra rõ mọi chuyện năm xưa.
Ngự y run lẩy bẩy, mồ hôi tuôn như mưa, tim đập loạn nhịp.
"Sai rồi... sai hết rồi..."
Nhưng vẫn có một bé gái luôn bầu bạn bên chàng.
Trong viện của Thôi Uyển Nguyệt có một cây trà hoa trắng.
Không!
“Tỷ tỷ hầu hạ hắn lâu như vậy mà chẳng để lại tín vật gì, hắn sẽ không bao giờ phát hiện ra đâu."
Cuối cùng, Bùi Ý An đưa tay lên che mặt, nơi cổ họng nghẹn lại, phát ra những âm thanh đứt quãng, mang theo vài phần nghẹn ngào.
"Tiểu thư, dạo gần đây Vương gia dường như đã phát hiện ra điều bất thường năm ấy, chúng ta cần cẩn thận hơn."
Bùi Ý An đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt b*n r* hàn quang lạnh lẽo:
Ánh mắt Bùi Ý An trầm xuống, trong lòng bỗng dấy lên một tia hy vọng.
Ngự y sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Giờ đây, châu đã đứt, người cũng nằm trong quan tài— nàng thực sự muốn rời khỏi chàng sao?
Đó là chuỗi phật châu của Thôi Ngôn Chiêu.
Ngự y nuốt nước bọt, không dám thở mạnh:
Đây là chuỗi bình an châu mà chàng đã tụng kinh suốt bảy ngày bảy đêm trước Phật, lại còn thỉnh sư phụ khai quang.
“Vương gia… Vương phi… Vương phi đã không còn…”
Bùi Ý An lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt u ám tựa vực sâu không đáy, như muốn đâm xuyên tâm can đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế nhưng, năm xưa nơi ấy vốn thuộc về Thôi Ngôn Chiêu. Sau này, không rõ vì sao hai người họ lại đổi viện.
Ngự y vừa bước vào đã sững sờ trước cảnh tượng trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Ý An đứng đó, lặng người một hồi lâu.
Chàng sững người.
Nếu chàng quay về sớm hơn một chút, liệu mọi chuyện có thay đổi hay không?
Chàng tự nhủ, rồi chậm rãi tiến lên, bàn tay run rẩy đặt dưới cánh mũi nàng.
Bất chợt, chuỗi phật châu trong tay Bùi Ý An cũng đứt lìa, từng viên ngọc lăn dài trên nền đất lạnh.
Ngự y lập tức toát mồ hôi lạnh, cả người run lên bần bật.
Bởi trên người nàng ta cũng thoang thoảng hương trà trắng nhàn nhạt.
Thế nhưng, trong sâu thẳm nội tâm, chàng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng - Thôi Uyển Nguyệt dường như không phải người chàng tìm kiếm. Nhưng mọi chứng cứ đều chỉ ra nàng ta chính là người đó.
Ánh mắt tràn đầy bi thương, khó tin, xen lẫn chút hoang mang.
“Nói bậy! Ngậm máu phun người! Đem hắn kéo xuống chém đầu cho ta!”
Một thoáng, chàng ngũ vị tạp trần, vừa vui mừng lại vừa đau đớn.
Năm xưa lên núi, chàng tuy nhận sai người mà xuất gia, nhưng chuỗi phật châu này là tấm chân tình hắn thật lòng trao cho Thôi Ngôn Chiêu.
"Cảm ơn Vương gia."
“Bổn vương hỏi lại một lần nữa… Vương phi khi nào mới tỉnh?”
"Sợ gì chứ? Năm đó An Vương chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mù, cái gì cũng không thấy được.”
"Có thể là nửa tháng, cũng có thể là nửa năm, thậm chí... năm năm, mười năm."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.