Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5


“Mấy ngày trước động đất dữ dội, tình thế nguy cấp. Ta cứ ngỡ mình bế nàng ra ngoài, ai ngờ khi ra đến sân mới phát hiện đó là Uyển Nguyệt…”


Thôi Ngôn Chiêu không màng thương tích, ôm chặt Lam Anh vào lòng.

【Tưởng rằng khi gả vào vương phủ, ta có thể tạm thời thoát khỏi Thôi phủ, thoát khỏi gông xiềng của thân phận trưởng nữ đích tôn nhà họ Thôi ở Thanh Hà. Nhưng cuối cùng ta vẫn không trốn thoát, vòng đi vòng lại, ta vẫn quay về Thôi phủ.】

Thôi Uyển Nguyệt nhìn lọ thuốc trong tay, không kìm được mà nắm chặt lấy tay Bùi Ý An.

Nước mắt Thôi Ngôn Chiêu lập tức lăn dài từng giọt to.

“Ta biết. Chỉ cần muội hạnh phúc là đủ.”

Chương 5

“Khi đất rung chuyển, ta nghe thấy giọng chàng, không ngờ người cứu ta lại là Lam Anh.”

Nghe vậy, Bùi Ý An thoáng hiện vẻ áy náy.

Bùi Ý An lại nhét lọ thuốc vào tay nàng ta, trong mắt lộ ra vài phần thương xót.

Nàng không quay về biệt viện, mà đi thẳng đến phủ An vương.

Thôi Ngôn Chiêu khẽ nhếch môi.

“Đến lúc ấy… Lam Anh sẽ hóa thành gió và tuyết, bằng một cách khác mà ở bên tiểu thư…”

“Chỉ tiếc rằng muội đã gả cho Kỳ Trinh, chẳng thể cho huynh bất cứ điều gì.”

【Nhưng không sao cả, ta sắp không còn là Thôi Ngôn Chiêu của Thôi thị Thanh Hà nữa.】

Hàng trăm thợ thủ công đang gấp rút trùng tu vương phủ, giữa đống hoang tàn ngổn ngang, nàng lật tìm lại quyển hồi ký tử vong của chính mình.

Giọng Thôi Ngôn Chiêu run rẩy: “Sao ngươi lại ngốc như vậy? Địa long trở mình có thể lấy mạng người, tại sao lại không cần mạng mình mà lao vào?”

【Ta sẽ trở thành một linh hồn tự do, không còn bị giam cầm trong chiếc lồng mang tên trưởng nữ đích tôn Thôi thị Thanh Hà, cũng không cần phải nhường nhịn Thôi Uyển Nguyệt bất cứ thứ gì nữa.】

Không ngoảnh đầu lại.

Nàng ta nghẹn ngào nói xong liền nghe thấy Bùi Ý An dịu dàng dỗ dành an ủi.

Thôi Ngôn Chiêu viết mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, sắc trời mờ mịt đến mức không nhìn rõ chữ mới quay về.

Nàng vẫn luôn coi Lam Anh như tỷ muội, chưa bao giờ xem nàng ấy là hạ nhân.

Hạ nhân?

Nghe thấy giọng nàng, Lam Anh cố gắng mở mắt.

“Ý An ca ca, lúc động đất xảy ra, muội bỏ mặc tỷ tỷ, còn không bằng một nha hoàn bên cạnh tỷ ấy. Tỷ tỉnh lại chắc chắn sẽ giận muội.”

“Người là vầng trăng sáng trên trời… không thể cứ vậy mà rơi xuống. Nô tỳ chỉ là một kẻ hèn mọn, mạng này… không đáng giá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giữa tiết trời tháng mười một lạnh giá, Lam Anh mình đầy máu, nằm thoi thóp trên nền đá lạnh băng.

Thôi Ngôn Chiêu khóc đến sưng đỏ cả mắt, nhưng cuối cùng vẫn phải nén bi thương, lo liệu hậu sự cho Lam Anh.

Tim Thôi Ngôn Chiêu bỗng chốc ngừng đập.

Nhưng khi đến hạ phòng, trái tim nàng bị bóp nghẹt.

“Muội là muội muội, không cần hiểu chuyện đến vậy. Chiêu Chiêu là trưởng nữ đích tôn của Thôi thị Thanh Hà, thân là tỷ tỷ, nàng ấy sẽ không để tâm những chuyện này đâu.”

“Tiểu thư, đừng khóc… nô tỳ cũng sẽ buồn theo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi Ngôn Chiêu cười tự giễu, lòng hoàn toàn nguội lạnh.

“Tám tuổi nô tỳ đã bị bán vào Thôi phủ, người đối đãi với nô tỳ như tỷ muội, chưa từng trách phạt, cũng không đánh mắng. Người còn cho nô tỳ rất nhiều bạc để nô tỳ gửi về chữa bệnh cho phụ mẫu.”

Hơi thở của nàng ấy ngày càng gấp gáp, hít vào ít mà thở ra nhiều.

Thôi Ngôn Chiêu nhìn vào đôi mắt chàng, trong đó tràn đầy sự sợ hãi, còn có cả sự xúc động của kẻ vừa tìm lại được báu vật tưởng đã đánh mất.

“Lam Anh!”

“Uyển Nguyệt, đây là linh dược ta xin được từ Thần Y Cốc, vừa có tác dụng hoạt huyết tiêu sưng, vừa giúp an thần, sẽ giúp muội mau chóng hồi phục.”

Cũng đem tất cả quá khứ, triệt để vứt bỏ.

Lam Anh cố sức nâng tay, muốn lau nước mắt cho nàng.

Thôi Uyển Nguyệt không chịu nhận, khóc lóc đẩy tay Bùi Ý An ra.

“Lúc ta muốn quay lại tìm nàng thì Mai Viên đã hoàn toàn sụp đổ, không thể vào được nữa.”

Nàng phải đi xem Lam Anh, người không phải ruột thịt nhưng lại quan trọng hơn cả ruột thịt.

Nói xong, bàn tay nàng ấy nặng nề rơi xuống.

“Không thể tận mắt thấy tiểu thư rời khỏi Thôi thị Thanh Hà, tự do tung bay giữa đất trời… Nhưng nô tỳ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đến ngày đó, bọn họ sẽ đào mộ, mở quan tài, cứu người ra…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi Ngôn Chiêu chợt nghẹn thở, nàng nhìn qua khung cửa sổ mở rộng, thấy Bùi Ý An đang ngồi bên giường, từng thìa từng thìa đút thuốc cho Thôi Uyển Nguyệt, động tác vô cùng dịu dàng và chu đáo.

Vừa bước vào Thôi phủ, Bùi Ý An đã ôm chặt lấy nàng, giọng nói không ngừng run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên đường trở về khuê phòng, khi đi ngang qua phòng của Thôi Uyển Nguyệt, Thôi Ngôn Chiêu vô tình nghe thấy giọng nói của nàng ta và Bùi Ý An.

“Nàng còn đang mang thương tích, bên ngoài giờ đầy rẫy dân chạy nạn vì động đất. Nếu nàng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”

“Ý An ca ca, năm đó huynh vì muội mà lên núi làm Phật tử, thắp chín ngàn chín trăm chín mươi chín ngọn đăng cầu phúc cho muội, lại vì muội mà phá giới xuống núi, bao nhiêu năm qua, những tình nghĩa ấy muội đều biết.”

Mí mắt Thôi Ngôn Chiêu đỏ hoe, nàng cắn răng chịu đau, lảo đảo bước xuống giường.

“Nhưng may mà nàng không sao, nếu không, Phật tổ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta…”

Thôi Ngôn Chiêu tựa vào một gốc cây lớn, cầm bút viết xuống những ký ức cuối cùng.

“Tiểu thư, người đến rồi.”

“Chiêu Chiêu, nàng đi đâu vậy? Nàng có biết ta tìm nàng đến phát điên không?”

“Lam Anh——!”

Nhưng bàn tay loang lổ máu ấy vẫn không thể nâng lên, chỉ có thể run rẩy gắng gượng nhấc lên rồi lại rơi xuống.

Sau khi cho nàng ta uống thuốc xong, chàng lại lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ màu lam nhạt.

“Đại phu, mau gọi đại phu!”

Lam Anh yếu ớt mỉm cười: “Đương nhiên là vì tiểu thư xứng đáng.”

Bầu trời mùa đông xám xịt âm u, không thấy ánh mặt trời.

Không chút do dự, nàng xoay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn gò đất trước mặt, nàng nghẹn ngào: “Vài ngày nữa, Kim Tàm cổ trong người ta cũng sẽ hoàn toàn phát tác. Đợi ta thoát khỏi thân phận người Thôi thị Thanh Hà, sẽ đưa ngươi cùng rời đi, đi thật xa.”

Bùi Ý An nắm tay nàng, kéo vào trong: “Nàng ta thân là hạ nhân, c·h·ế·t vì cứu nàng cũng coi như c·h·ế·t có ý nghĩa.”

Bùi Ý An nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng ta.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5