Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Lần này, bọn họ tay trong tay bước vào hỉ đường, cùng nhau bái đường thành thân.

"Bùi Ý An, cuối cùng chúng ta cũng thành thân rồi!"

Họ giống như một đôi phu thê bình thường, chính chàng và Thôi Ngôn Chiêu hoàn thành toàn bộ hôn lễ. Bọn họ cùng nhau bước vào tân phòng đỏ rực hỷ khí.

Thứ nàng ta muốn, ngoài tình yêu duy nhất, còn là địa vị cao sang.

Nàng mặc giá y đỏ thẫm, còn lộng lẫy hơn cả ngày họ thành thân.

"Ta không bao giờ quên những điều tốt đẹp chàng dành cho ta, trong lòng ta cũng chỉ có chàng. Nếu chàng không thích, sau này ta sẽ không đến vương phủ nữa. Xin chàng đừng vì vậy mà xa cách ta."

"Ta chẳng qua chỉ nhớ đến tình nghĩa tỷ muội năm xưa, muốn thay tỷ tỷ chăm sóc An vương mà thôi, chàng đừng nghĩ nhiều."

Nhưng trong lời nói của chàng, Thôi Uyển Nguyệt lại nghe ra một tia lạnh lẽo, khiến nàng ta không khỏi rùng mình.

Câu này, là nói với Thôi Uyển Nguyệt.

Thôi Uyển Nguyệt biết hắn đang giận, vội nắm lấy tay hắn.

Nếu không, khi xuống dưới tìm nàng, chàng còn mặt mũi nào để đối diện với nàng đây?

Đập vào mắt chàng, là người mà chàng ngày đêm mong nhớ.

"Chiêu Chiêu..."

Rời khỏi vương phủ, lên xe ngựa của Lý phủ, Lý Kỳ Trinh rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu chất vấn Thôi Uyển Nguyệt về chuyện xảy ra hôm nay.

"Ừm."

Nói xong, hắn đưa ra một xấp sổ sách, hóa đơn và biên lai.

"Rõ!"

Thôi Uyển Nguyệt không ngờ hôm nay bản thân lại sơ suất đến vậy, để Bùi Ý An phát hiện ra thân phận của mình, hoàn toàn mất đi một chỗ dựa đáng tin cậy. Trong lòng nàng ta cũng dâng lên một cơn giận dữ.

Cẩm Phong như cơn gió thoắt cái đã biến mất.

Chàng châm một nén hương, quỳ xuống đất, lặng lẽ chép kinh Phật.

Nói rồi, giọng nàng ta mang theo vẻ tủi thân, thái độ cũng dịu đi vài phần.

Nhưng tình cảm trong tim hắn lại dần phai nhạt.

"Chiêu Chiêu, xin lỗi…"

"Chiêu Chiêu, ta sẽ thanh trừng từng kẻ từng kẻ một đã khiến nàng chịu ấm ức, sau đó sẽ đến bên nàng. Chờ ta, nhanh thôi."

Mỗi lần hai người tranh cãi, Thôi Uyển Nguyệt đều lôi chuyện năm đó nàng ta nhảy xuống nước mất đi trong sạch ra nói.

Hắn nhìn thấy Thôi Ngôn Chiêu.

Nhưng viết một hồi, trên trang giấy chỉ còn lặp đi lặp lại ba chữ—Thôi Ngôn Chiêu.

Lần này, không có con gà trống, không có cỗ quan tài đen.

"Đương nhiên là như ta đã nói, chẳng lẽ ta lại lấy sự trong sạch của mình ra đùa giỡn sao?"

Nhưng năm đó, người chịu tổn thất đâu chỉ có nàng ta, mà còn có cả hắn.

Chàng đưa tay khẽ vuốt cánh hoa sơn trà, trong lòng dâng lên một nỗi bâng khuâng.

Chép kinh xong, đã là đêm khuya. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chiêu Chiêu..."

Vì sao y phục nàng ta xộc xệch? Giữa nàng ta và Bùi Ý An rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?

Cẩm Phong chắp tay hành lễ, sau đó bẩm báo tình hình điều tra mấy ngày qua.

Bùi Ý An nằm trên chiếc giường trong tân phòng, lặng lẽ nhìn ra màn đêm tịch mịch.

Là đúng như nàng ta nói, hay là chính nàng ta… tự nguyện lao vào lòng chàng?

Bùi Ý An là dị tính vương duy nhất của Đại Hạ, muốn người thế nào mà chẳng có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chàng cứ thế lặng lẽ đứng giữa gió tuyết, như đang sám hối trong câm lặng.

"Phu thê giao bái!"

"Nhất bái thiên địa!"

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật lướt qua, giọng điệu nhạt nhẽo: "Năm đó ta một lòng một dạ vì nàng mà từ hôn với Chiêu Chiêu, thậm chí còn mất đi quyền thừa kế của Triệu Quận Lý thị. Giữa chúng ta, ai cũng có được có mất."

Thôi Uyển Nguyệt sững người, trong lòng thoáng chút chột dạ.

Trong khoảnh khắc đó, hắn có phần thất vọng.

Mấy giọt lệ trong suốt lăn dài nơi khóe mắt nàng ta, trông như thể bị oan ức thật sự.

Đến khi hoàn hồn, chàng đã viết kín cả trang giấy.

Gió tuyết rơi đầy trên vai chàng, làm ướt cả ngoại bào. Kẻ hầu bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến lên che ô, nhưng chàng chỉ phất tay từ chối.

"Hôm nay ở vương phủ rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Còn Bùi Ý An, nàng ta nhất định phải có được chàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Lý Kỳ Trinh đã bị loại khỏi ván cờ.

"Nhị bái cao đường!"

"Thôi Uyển Nguyệt, nàng coi ta là kẻ ngốc sao? Sau khi tỷ tỷ nàng c·h·ế·t, nàng cứ có việc không có việc đều chạy tới vương phủ, nàng tưởng ta không biết nàng đang nghĩ gì à?"

"Kỳ Trinh, chàng đừng nghĩ nhiều, trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có mình chàng. Năm đó ta không tiếc thân mình nhảy xuống nước, chỉ để được gả cho chàng, lòng ta sao có thể dung chứa người khác?"

"Dù Thôi Ngôn Chiêu không còn nữa, ta cũng sẽ từng chút một đòi lại công bằng cho nàng ấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn họ, sớm muộn cũng phải trả giá.

Bùi Ý An đặt bút xuống, tùy ý lật xem vài trang rồi hờ hững ném lên bàn.

Trong mắt Thôi Uyển Nguyệt thoáng qua một tia khinh thường. Nàng ta từng nghĩ rằng Lý Kỳ Trinh sẽ trở thành người nắm quyền tương lai của Triệu Quận Lý thị, không ngờ cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng.

Lý Kỳ Trinh thấy nàng ta rơi lệ, lòng cũng mềm đi đôi chút.

Đến khi bọn họ sắp ra khỏi cửa, giọng nói lạnh lùng của Bùi Ý An lại chậm rãi vang lên—

Một lúc sau, chàng xoay người trở về phòng, tắm rửa thay y phục, khoác lên mình chiếc áo màu xanh hải thanh, tiếp tục thắp đèn cầu phúc cho Thôi Ngôn Chiêu, mỗi ngày một ngọn, mong nàng bình an hạnh phúc.

Nhưng lúc này, hắn đã không còn muốn tranh cãi thêm nữa.

Chương 12

Lý Kỳ Trinh không biết nàng ta có đùa hay không, nhưng hắn chắc chắn nàng ta không nói thật.

"Hiện đã tra được tất cả các cửa hàng dưới danh nghĩa Thôi phủ đều có hành vi kinh doanh trái phép. Đại nhân Thôi gia có quan hệ mật thiết với các quan viên địa phương, từng ngấm ngầm nhận hối lộ hàng vạn lượng. Đây là toàn bộ bằng chứng."

Nếu thật sự muốn làm gì với ai, căn bản sẽ không để người khác phát hiện.

Những cành sơn trà bị tuyết lớn đè nặng, cong xuống thành từng đường uốn lượn. Bùi Ý An nhẹ nhàng phủi đi từng lớp tuyết đọng.

"Vương gia!"

Tưởng rằng chỉ là một ảo ảnh hư vô, vậy mà chàng lại thực sự chạm được vào nàng. Thôi Ngôn Chiêu cũng siết chặt tay chàng, trên gương mặt tràn đầy vui sướng, chẳng khác gì hắn lúc này.

Bùi Ý An căng thẳng cầm cán cân, nín thở chậm rãi vén khăn voan của Thôi Ngôn Chiêu.

Nàng ta đã quên mất, quên mất rằng vị Phật tử được ca tụng khắp kinh thành kia, căn bản không phải là thiện nam tín nữ gì, mà là An vương gia có thể kết nghĩa huynh đệ với Hoàng đế.

Nàng ta siết chặt vạt áo, theo Lý Kỳ Trinh cùng rời đi.

Chàng kích động bước tới, muốn nắm lấy tay nàng.

Chuyện tuyệt đối không thể giống như Thôi Uyển Nguyệt nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Ý An đặt tờ giấy chi chít ba chữ "Thôi Ngôn Chiêu" xuống dưới cùng, tiếp tục chép kinh Phật. Chỉ là lúc này, lòng chàng đã thoải mái hơn đôi chút.

Chàng sững sờ nhìn những chữ viết chi chít, vừa định cầm lên ném vào lửa đèn thiêu hủy thì ám vệ Cẩm Phong từ ngoài cửa bước vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12