Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 442: Chỉ E Sắp Phát Điên
Chương Thứ Sử vẫn chưa trở lại sau cuộc điều tra, Từ Tĩnh dùng xong bữa sáng cũng không có việc gì gấp, bèn rủ Tống Khinh Vân ra phố dạo chơi.
Nếu vậy, mục đích của họ chẳng phải là nhân cơ hội này cướp Lăng Vương đi sao…”
“Kể từ sau khi Vương phi gặp nạn, tinh thần của Điện hạ luôn không tốt.
Nhưng với thân hình mảnh khảnh của nàng ta, đến cầm nổi thanh đại đao cũng khó, huống chi là gây án.
Nỗi áp lực trong lòng chắc chắn là rất lớn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không lẽ… Phương Trắc Phi chính là hung thủ?
Điện hạ vốn tính tình ôn hòa, lại rất hiếu thuận với Thái phi.
Phần lớn lưu dân không có giấy thông hành nên không được phép vào thành.
“Vì sao ư?”
Từ Tĩnh gật đầu, hỏi tiếp:
Ánh mắt Từ Tĩnh khẽ trầm xuống, gật đầu nhàn nhạt:
Nghĩ đến cảnh bản thân sống trong một nơi như vậy, nàng rùng mình.
Song Thụy khẽ thở dài:
Hơn nữa, ngoài việc canh gác, vệ sĩ còn nhiều nhiệm vụ khác phải làm.
“Đa tạ Hàn tướng quân đã giải thích.
“Rồi sẽ kết thúc.”
Vệ sĩ cũng luôn theo dõi sát sao bọn họ chứ?”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể Điện hạ sẽ không chịu nổi.
“Thôi nào, chúng ta đi đủ lâu rồi.
Ngồi lại trong đại sảnh một lát, Từ Tĩnh quay về phòng nghỉ ngơi.
Chương 442: Chỉ E Sắp Phát Điên
“Tại sao Điện hạ lại đột nhiên bồn chồn như vậy?”
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Từ Tĩnh, nàng mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Chúng tiểu nhân cũng không biết phải làm thế nào để giúp ngài giải tỏa…”
Nếu Tạ lão tướng quân còn sống, chắc chắn ông sẽ rất thích người cháu dâu này.”
Chúng ta có không ít người bên mình.
Nhưng bây giờ có quá nhiều chuyện xảy ra, thân thể ngài bắt đầu không chịu nổi.
“Có lẽ xung quanh đây, không ít người của nhà họ Giang đang ẩn nấp.”
“Hôm nay ngươi xuống hơi trễ nhỉ?”
Hắn vội xin lỗi:
Tống Khinh Vân đứng bên cạnh không nhịn được mà thở dài:
Từ Tĩnh không phản bác, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng:
Chuyện này đã làm ta phiền lòng một hồi lâu, nhưng sau đó quá nhiều việc xảy ra, ta cũng quên bẵng.”
Song Thụy vẻ mặt lo lắng, đáp:
“Ừ.”
Tống Khinh Vân đi bên cạnh Từ Tĩnh, ánh mắt thoáng nét u sầu khi nhìn những người dân đầy vẻ bất an:
Quan trọng nhất là, một khi đã biết ý đồ của đối phương, việc phòng bị không quá khó.”
Thấy vẻ ngập ngừng của Tống Khinh Vân, Từ Tĩnh bật cười:
“Vậy những người hầu bên cạnh Lăng Vương Điện hạ thì sao?
Nói đến đây, hắn như nhận ra mình đã nói hơi nhiều, vội vàng chắp tay xin lỗi:
Ngài luôn cố che giấu tâm trạng để Thái phi không phải lo lắng.
Mãn Nguyệt Lâu cháy lớn rồi!!!”
Chẳng lẽ trang phục của Phương Trắc Phi có liên quan gì tới vụ án?
“Ta không nhớ rõ lắm, nhưng hình như nàng ta mặc một bộ quần áo khá sặc sỡ.”
Nàng ta bước tới hành lễ, ân cần hỏi thăm vài câu rồi mới đi vào nhà bếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quầng thâm nhạt dưới mắt lộ rõ, trong lúc Từ Tĩnh nói chuyện, hắn còn không nhịn được ngáp một cái.
Chỉ là, thời buổi chiến loạn, dù nơi đâu cũng mang theo một lớp không khí bất an, căng thẳng.
“Giá mà họ cũng luôn theo dõi sát những người hầu thì đã không xảy ra vụ án mạng thứ hai.
“Lúc này mà nói đến đồng bọn của hung thủ thì chỉ tổ lộ thân phận.
Nàng quay lại nhìn Tống Khinh Vân, giọng nhẹ nhàng trấn an:
Hàn Dịch thoáng ngẩn ra, rồi gãi gãi đầu, đáp:
Hàn Dịch khẽ mím môi, thở dài một tiếng:
Hàn Dịch nhìn nàng thêm vài lần, ánh mắt pha chút nghi hoặc.
Từ Tĩnh nhìn thoáng qua những người dân, giọng nhẹ như gió: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Tĩnh quan sát xung quanh một vòng, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy sự chắc chắn:
Buổi tối hôm ấy trôi qua yên bình.
Từ Tĩnh hơi sững lại, cau mày hỏi:
Nói đến đây, nét mặt ông ta lộ rõ vẻ bực bội:
Người cuối cùng xuống là Song Thụy.
Song Thụy bước tới hành lễ, Từ Tĩnh nhìn hắn, khẽ cười hỏi:
Xung quanh lại ẩn giấu một hung thủ, không biết lúc nào sẽ ra tay.
Nếu phải chia người theo dõi từng người hầu, thì cho dù có thêm bao nhiêu người cũng không đủ.
Vì hôm qua được Từ Tĩnh khuyên nhủ, Tam Diệp có vẻ rất có thiện cảm với nàng.
Khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, Trình Hiểu bất chợt thấp giọng nhắc nhở:
“Nhà họ Giang đúng là đã gây ra quá nhiều tội nghiệt.”
Hồi trước, khi nghe Tạ lão tướng quân giảng binh pháp, hắn còn hiểu nhanh hơn cả những lão tướng dạn dày kinh nghiệm.
Ta đoán là người của nhà họ Giang.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cũng không trách được họ.
Trên phố thỉnh thoảng có thể bắt gặp vài người lưu dân từ phương Đông Bắc chạy nạn tới, không nơi nương tựa.
Sau một thoáng im lặng, nàng lại hỏi:
May mà bọn họ cũng biết rõ nặng nhẹ, khi ta nói từ giờ sẽ có vệ sĩ luôn kề cận bảo vệ, bọn họ không hề phản đối.
“Nhà họ Giang?”
Nhiệm vụ chính của ta là bảo vệ Lăng Vương Điện hạ và mấy vị quý nhân.
Từ Tĩnh mỉm cười nhạt, ánh mắt càng thêm minh tỏ:
Quay về Mãn Nguyệt Lâu thôi.”
“Thất lễ rồi, tối qua Điện hạ dường như rất bồn chồn, cứ trở mình mãi không ngủ được.
Sáng hôm sau, nàng thức dậy và cùng Tống Khinh Vân xuống đại sảnh dùng bữa sáng như thường lệ.
Sau đó, Tam Diệp cũng đi xuống.
Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, giọng trầm xuống:
Từ Tĩnh khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên ý nghĩ sâu xa.
“Chậc, ta còn nhắc nhở bọn họ nên mặc đồ đơn giản, thoải mái để tiện đi đường, vậy mà họ chẳng bao giờ nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ lời này, rõ ràng nhóm vệ sĩ chỉ theo sát Lăng Vương Điện hạ và Lăng Vương Thái phi, còn những người hầu thì không được giám sát chặt chẽ.
“Lăng Vương đã ở đây gần bốn ngày, đủ để nhà họ Giang tập hợp người từ các vùng lân cận về đây.”
“Phu nhân, có người đang theo dõi chúng ta.”
Mãn Nguyệt Lâu… cháy rồi!
Từ lúc Lăng Vương Phi gặp nạn đến nay đã gần bốn ngày, họ bị kẹt trong khách đ**m này, sống ngay tại nơi Lăng Vương Phi bị sát hại.
“Đã c·h·ế·t hai người rồi, ngươi bảo ta còn dám để họ tự do đi lại sao?
Khi còn ở Kỳ Châu, số việc khiến ngài phiền lòng ít hơn, nên tình trạng này không quá nghiêm trọng.
Nói đến trí óc, Thất lang và Từ nương tử quả thực là một đôi trời sinh.
Tiểu nhân lo lắng cho Điện hạ, thức đến gần sáng mới dám chợp mắt, vì thế sáng nay dậy trễ.”
“Điện hạ luôn là người thích giấu mọi chuyện trong lòng sao?”
“Dẫu sao, Thất lang cũng là người thông minh.
“Ai vậy?
Nàng đi dạo không có mục đích cụ thể, chỉ tiện tay mua vài món đồ chơi đặc trưng của Tân Châu làm quà cho Tiểu bảo bối ở lại huyện An Bình.
“Từ đó trở đi, trừ khi họ ở trong phòng, còn không, vệ sĩ đều bám sát từng bước.”
Song Thụy có vẻ không được tỉnh táo lắm.
Nàng còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy tiếng hô hoán hoảng loạn vang lên từ phía xa:
Từ Tĩnh suy nghĩ một lát rồi hỏi:
Trong lòng ông ta không khỏi thắc mắc, tại sao vị “Thất lang tức phụ” này lại luôn hỏi những câu kỳ quặc như vậy?
Nếu là nàng, chỉ e đã phát điên từ lâu.
“Tiểu nhân lỡ lời, làm phiền Từ nương tử dùng bữa.
“Ừ.”
“Không sao đâu.
Đi được vài bước, Hàn Dịch chợt nghĩ:
“A Tĩnh, có khi nào mọi chuyện giống như lời Trần lang quân nói, tất cả đều là do nhà họ Giang đứng sau bày trò?
Nhưng tiểu nhân thấy, điều này chỉ làm ngài thêm khổ tâm.”
Hàn Dịch nhếch môi, hừ một tiếng:
Xin nương tử thứ lỗi.”
“Không, không xong rồi!
“Không biết cuộc chiến này bao giờ mới kết thúc.
“Đúng vậy.
Khi tuần tra phát hiện, họ chỉ còn cách đuổi những người này ra ngoài thành.
Từ phía Lăng Vương Thái phi, Đông Dương vẫn là người xuống lấy bữa sáng.
Tống Khinh Vân bên cạnh lại không giữ được bình tĩnh như vậy, sắc mặt trắng bệch:
Nghe vậy, Tống Khinh Vân cảm thấy tình hình càng thêm nguy cấp.
Việc mất ngủ gần như trở thành thường lệ, nhưng tối qua thì đặc biệt nghiêm trọng.
“Ngày xảy ra vụ án mạng thứ hai, ngài có nhớ Phương Trắc Phi mặc gì không?”
Không chỉ bách tính bình thường, ngay cả bọn họ và nhóm người Lăng Vương cũng như bị phủ bóng bởi bóng tối của cuộc chiến này.
Tân Châu tuy nhỏ hơn Thanh Châu – nơi có huyện An Bình – nhưng do gần Tây Kinh nên vẫn khá phồn hoa.
Tống Khinh Vân kinh ngạc.
Người ta vừa nhắc tới, mong tướng quân nhất định phải để ý sát sao.”
Dù vậy, ông ta vẫn gật đầu nhận lệnh rồi lắc đầu bước lên lầu.
Thậm chí Lăng Vương Thái phi cũng không nói gì.”
Trên đường trở về, Tống Khinh Vân như nghĩ ra điều gì, không nhịn được mà hỏi:
Từ Tĩnh điềm nhiên đáp:
Nhưng cũng có vài người tìm được cách lẻn vào, khiến quan phủ địa phương không cách nào xử lý triệt để.
Nói xong, hắn hành lễ rồi nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Cùng lắm, ta chỉ có thể cử người đứng gác ngoài phòng của những người hầu mà thôi.”
Có quá nhiều người bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.