Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 421: Ta Cũng Đang Chiến Đấu
Phía sau Sầm phu nhân, đôi mắt đỏ hoe của Dương thị lộ rõ dấu vết vừa khóc không lâu.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sắp tới Hạnh Lâm Đường của chúng con cũng sẽ phụ trách bào chế thuốc đưa ra tiền tuyến. Ở phương diện này, con và Nghiễn Từ đều đang chiến đấu như nhau.”
Tiêu Hoài An khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:
Dù Tiêu Dật không nói lời nào, nhưng khí thế trầm ổn và nghiêm nghị toát ra từ thân hình hắn khiến người khác không thể xem nhẹ.
Mỗi khi Thánh Thượng nói xong một câu, binh sĩ ở gần sẽ lớn tiếng lặp lại, truyền đạt đến binh sĩ tiếp theo, đảm bảo toàn quân đều nghe rõ từng lời.
Nếu không phải vì dãy núi trùng điệp ở phía xa ngăn cách đường chân trời, Từ Tĩnh nghĩ rằng nơi này còn có thể chứa thêm hàng vạn binh sĩ nữa.
Bộ dáng hắn lúc này, khoác lên mình bộ giáp sáng loáng, khí thế toàn thân sắc bén tựa lưỡi dao, quả thật rất khác biệt với vẻ điềm đạm, trầm tĩnh của một văn thần thường ngày.
Từ Tĩnh không nhịn được cười, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má phúng phính của cậu.
Vậy rốt cuộc Trường Tiếu muốn học A Nương, hay muốn học A Cha?”
Giọng nói lạnh lẽo của ngài vang lên:
Bất chợt, cậu ghé sát tai Từ Tĩnh thì thầm:
Phụ thân của con cũng vậy.”
Cảnh tượng sục sôi nhiệt huyết ban nãy chợt trở nên vô cùng trang nghiêm và yên tĩnh.
Trẫm giao phó sự an nguy của Đại Sở cùng bách tính Đại Sở vào tay chư vị tướng sĩ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù đã vài lần ra vào Tây Kinh, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Tĩnh đứng từ góc độ này mà nhìn xuống vùng đất bên ngoài thành.
Cậu bé mở to miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì phấn khích mà hơi ửng đỏ.
“Sầm bá mẫu đến từ khi nào thế?
Khi tới nơi thì gia quyến của các tướng lĩnh khác cũng đã có mặt, nên không tiện lên đó.
Khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang cố gắng kiễng chân, muốn nhìn rõ cảnh tượng ngoài tường thành.
Tiêu Hoài An hơi đỏ mặt, gật đầu đáp:
Có thể khiến nhiều người như vậy nghe lời ông ấy!
Từng tế bào trên cơ thể, trong khoảnh khắc đó, dường như chỉ cảm nhận được sự tồn tại của một người.
Khi đánh kẻ xấu lớn, con sẽ học A Cha; còn khi đánh kẻ xấu nhỏ, con sẽ học A Nương!”
Khi mới lên đây, Triệu Thiếu Hoa đã thì thầm nói với nàng rằng, ở đây chỉ có mười vạn binh sĩ, đại quân chủ lực đang đóng ở gần đây.
“Bảo vệ Đại Sở, thảo phạt nghịch tặc!”
Hiểu rằng Sầm phu nhân đang quan tâm đến mình, Từ Tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng, đáp:
Từ Tĩnh cố ý trêu:
“Chư vị tướng sĩ, nay có nghịch tặc nhà họ Giang câu kết với Tiết độ sứ Bình Lư là Chu Quảng Thắng và Tiết độ sứ Bắc Đình là Tưởng Triều Đạt, ý đồ làm loạn Đại Sở, mưu đồ đoạt ngôi, thực hiện những hành vi tàn độc hại nước hại dân, làm rối triều cương, chà đạp hoàng thất!
“Bộ dáng A Cha như thế này, có đẹp không?”
Tiếng hô vang trời ấy không kéo dài quá lâu.
Tiểu tử này thật biết cách tóm gọn vấn đề.
“Lần đầu tiễn Nghiễn Từ ra chiến trường, con thấy thế nào, A Tĩnh?”
Nhưng A Nương, con cảm thấy A Cha bây giờ khác với A Cha thường ngày một chút.”
Nói rồi, bà dịu dàng nhìn Từ Tĩnh và Tiêu Hoài An đang nắm tay nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, hỏi:
Đôi mắt sáng rực của Tiêu Hoài An ngay lập tức chuyển từ Lương Quốc Công sang nhìn cha mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Hoài An ngẩn người, như thể vừa nhớ ra chuyện này.
Họ đang hồi hộp dõi mắt nhìn lên tường thành, chờ người thân của mình xuống gặp mặt lần cuối.
Sầm phu nhân mỉm cười điềm đạm, đáp:
Từ Tĩnh bật cười, ghé tai cậu nói nhỏ:
Nhưng chỉ mười vạn binh sĩ đã khiến Từ Tĩnh cảm thấy chấn động và choáng ngợp.
“Đúng vậy, A Cha cũng là anh hùng.
Lương Quốc Công nhanh chóng bước lên trước, giơ tay phải ra hiệu, mười vạn binh sĩ lập tức đồng loạt im bặt, như thể vừa được bật tắt một chiếc công tắc khổng lồ.
Vào khoảnh khắc ánh mắt của nàng chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Dật, tim Từ Tĩnh khẽ run lên, chỉ cảm thấy đôi mắt đen nhánh ấy tựa như một thỏi nam châm, hút chặt lấy ánh nhìn của nàng, khiến nàng trong phút chốc quên đi tất cả xung quanh.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông phía xa dường như khẽ cong khóe môi, trong ánh mắt lóe lên vài phần trấn an, sau đó quay đầu đi.
Nàng tự nhiên hiểu rõ cảm xúc của tiểu tử này.
Từ Tĩnh vừa rồi thất thần giây lát chính là vì điều này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra mảnh đất bằng phẳng bên ngoài cổng Bắc lại rộng lớn như thế.
Từ Tĩnh bước tới, mỉm cười hỏi:
“Bảo vệ Đại Sở, thảo phạt nghịch tặc!”
Khi Thánh Thượng rời khỏi, Triệu Thiếu Hoa đã dẫn Từ Tĩnh và Trường Tiếu xuống khỏi tường thành.
Trong lòng Từ Tĩnh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác sục sôi nhiệt huyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lần trước chẳng phải Trường Tiếu nói muốn làm anh hùng giống như A Nương sao?
“Con rất ổn, Sầm bá mẫu không cần lo lắng.
Nàng cúi xuống, bế cậu bé lên.
Tiếng lặp lại của binh sĩ vang dội, mạnh mẽ, như từng đợt sóng âm dâng trào, lan xa đến tận chân trời.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi rất đỗi chân thành đáp:
“Chúng ta đến hơi muộn.
Nàng khẽ cười, hỏi:
Huống hồ, những lễ điểm binh như thế này, ta đã theo Quốc Công gia xem qua mấy lần rồi.”
Ngay cả khi ở Lăng Châu, Tiêu Dật cũng chưa từng mặc một bộ giáp trụ hoàn chỉnh như thế này.
Từ Tĩnh khẽ mỉm cười nhìn cậu.
Trẫm nay phong Lương Quốc Công Triệu Vân Phong làm Chinh Bắc Đại tướng quân, thống lĩnh sáu mươi vạn đại quân, mau chóng tiến đến các vùng bị nghịch tặc chiếm đóng, bình định nghịch tặc!
Có lẽ bầu không khí nhiệt huyết sục sôi của các tướng sĩ vừa rồi đã ảnh hưởng đến cậu, phần nào làm vơi đi nỗi buồn trong lòng.
Mọi người trước tiên tiễn Thánh Thượng rời đi, sau đó Lương Quốc Công dẫn đại quân xuất chinh.
A Nương, sau này Trường Tiếu cũng muốn làm một đại anh hùng giống như A Cha.”
Đôi tay nhỏ nắm chặt thành quyền, như thể muốn lập tức lao xuống, cùng các tướng sĩ hô vang khẩu hiệu.
“Dĩ nhiên, Triệu bá bá rất lợi hại, ông ấy là anh hùng bảo vệ quốc gia.
Lúc này Từ Tĩnh mới phát hiện, chẳng biết từ bao giờ, Thánh Thượng đã đi đến sát tường thành, đối diện với hàng vạn binh sĩ chỉnh tề phía dưới.
Ngay sau đó, các binh sĩ phía sau cũng đồng thanh hô vang:
Trước đây cậu chỉ thấy ông Triệu trông có vẻ hơi đáng sợ, không ngờ ông lại lợi hại đến thế!
Xuống đến nơi, Từ Tĩnh mới phát hiện, các nữ quyến và trẻ con của nhà họ Triệu, cùng nhiều gia quyến của các tướng lĩnh khác cũng đã đến.
Thế tử của Lương Quốc Công cùng Tiêu Dật đứng bên trái và bên phải ông, ánh mắt sắc bén mà trầm tĩnh, luôn dõi theo các binh sĩ phía dưới.
Sao không lên tường thành?”
Dù người khác đều biết họ là người nhà họ Triệu, được hưởng những đặc quyền mà người khác không có, nhưng trước những chuyện lớn lao như bảo vệ quốc gia, Sầm phu nhân không muốn để người khác cảm thấy có sự khác biệt trong lòng.
Chương 421: Ta Cũng Đang Chiến Đấu
“Đẹp lắm!
Trước khi lên tường thành, tiểu tử này vẫn còn bộ dáng buồn bã không nói nên lời.
“A Nương, con thấy ông Triệu thật lợi hại!”
Lúc này, Lương Quốc Công đang theo thông lệ, yêu cầu các tướng lĩnh lên báo cáo số lượng binh sĩ dưới trướng.
“Bảo vệ Đại Sở, thảo phạt nghịch tặc!”
Rất nhanh, lễ điểm binh kết thúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh âm ấy tựa như tiếng vọng giữa trời đất rộng lớn, khiến người nghe cảm nhận được sự hùng vĩ vô biên.
Tiêu Hoài An trợn tròn mắt, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nhỏ bé khiến cậu bé nhìn chằm chằm vào Lương Quốc Công.
Tiêu Dật dù sinh ra trong một gia đình võ tướng như nhà họ Tiêu, lại từng tham gia quân đội, nhưng mấy năm gần đây, hắn luôn đảm nhận công việc của một văn thần.
Khi Thánh Thượng vừa dứt lời, các tướng sĩ đứng đầu các đội quân lập tức giơ cao vũ khí, đồng thanh hô lớn:
Trẫm tin rằng các ngươi nhất định không phụ lòng tin của trẫm!”
“A Cha và A Nương đều đánh bại kẻ xấu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.