Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Tiêu Dật và tâm tư khó lường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tiêu Dật và tâm tư khó lường


Từ Tĩnh nghe câu nói này, bất giác liếc Tiêu Dật một cái, cảm thấy câu nói ấy như chất chứa một ý đồ ẩn giấu đầy mỉa mai.

Nàng nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút trêu chọc.

Lời vừa dứt, xung quanh liền bùng lên tiếng xôn xao.

Ai biết được có phải sau khi g·i·ế·t chồng ta, ả không chịu nổi, cố tình tạo ra những vết thương đó rồi phóng hỏa đốt nhà ta hay không?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Dật vốn cũng định tiến lại gần nhưng thấy vậy liền khựng lại.

Một sai dịch khác đi sát bên Tiêu Dật chợt nhìn Từ Tĩnh chằm chằm, sau đó nhận ra, ngạc nhiên nói lớn:

“Ngươi… ngươi sao lại ở đây!”

Ký ức đau đớn lần trước, khi bị nàng làm cho mất hết thể diện, lại ùa về như thủy triều.

Ngươi đội mạn che, suýt nữa ta không nhận ra!”

Tiêu Dật nhìn Từ Tĩnh một cái, ánh mắt chậm rãi rời xuống thi thể dưới đất, trầm ngâm quan sát một lúc rồi lạnh nhạt nói:

Muội muội ta tuyệt đối không làm chuyện đó!”

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, bất giác nhìn về phía nữ tử vừa lên tiếng, trong lòng không giấu nổi sự kinh ngạc.

“Bẩm Tiêu Thị Lang, người này đã qua đời.”

Đúng lúc đó, từ ngoài sân vang lên tiếng sai dịch:

Ông ta vừa định hành lễ với Tiêu Dật thì bất chợt nhìn thấy điều gì đó, cả người giật bắn, giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, giọng the thé:

Đây rõ ràng là các vết thương sau khi c·h·ế·t mới hình thành!”

Mặc dù nữ tử này đang đội mạn che, nhưng trong sự nghiệp của ông ta, người để lại ám ảnh lớn nhất chính là nàng.

Ngài xem đám người này toàn nói dối để chối tội!

Ngô pháp y: “…”

Hiện tại, lòng nàng đang ngập tràn phẫn nộ.

Từ Tĩnh nhận ra “người quen cũ”, khóe môi khẽ nhếch, nàng mỉm cười thân thiện với ông lão, rồi nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình cười, liền cất giọng vui vẻ:

Hắn lạnh giọng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn có vẻ nghiêm túc bề ngoài, nhưng hóa ra nội tâm cũng đầy tâm tư xấu xa thế này.

Người này không ai khác chính là Trần Hổ – sai dịch từng làm trợ lý tạm thời cho Từ Tĩnh khi nàng khám nghiệm tử thi lần trước.

Tuy nhiên, hắn vốn quen giỏi che giấu cảm xúc, chỉ dừng lại một chút rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước về phía hiện trường vụ hỏa hoạn.

Ngươi là cái thá gì?!”

Từ Tĩnh gần như chắc chắn, Tiêu Dật cố ý.

Sao chàng nỡ nhẫn tâm bỏ mặc mẹ con thiếp như vậy!

Ngươi chỉ là một ả đàn bà lắm mồm!

Từ Tĩnh lúc này không có tâm trạng trò chuyện.

Trình Hiển Bạch nhất thời không tìm được lời giải thích, đành tức tối gằn giọng:

“Ngô pháp y, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Không đúng, người đàn ông này không phải c·h·ế·t do cháy.

Minh Chiếu!”

“Ngươi là… Từ nương tử?

Làm sao nàng biết người c·h·ế·t đã qua đời trước khi xảy ra hỏa hoạn?!

Ngài nhất định phải làm chủ cho phu quân thiếp!

Phụ nhân quỳ dưới đất gần như phát điên, dù vậy vẫn không cam tâm, giãy giụa gào lên:

“Không… không cần xem đâu.

Từ Tĩnh chẳng buồn liếc nhìn bà ta, mà trực tiếp quay sang Tiêu Dật:

Ngô pháp y: “!!!”

Chàng nhất định là… là bị con tiện nhân kia hại c·h·ế·t!

“Dẫu… dẫu cho những vết thương đó đúng là sau khi chồng ta c·h·ế·t mới có, cũng không thể chứng minh không phải con tiện nhân đó g·i·ế·t người!

Dù vậy, có vẻ như được cứu kịp thời, mức độ bỏng trên người hắn không đều, có nơi nặng, có nơi nhẹ.

Tình trạng này y hệt như vết thương trên ngực Bành Thập lần trước!

Chương 39: Tiêu Dật và tâm tư khó lường

Người phụ nhân ban nãy còn tranh cãi om sòm lập tức gào khóc thảm thiết, lao đến ôm chầm lấy thi thể, khóc lớn:

Nhưng vì chuyên nghiệp, bao nhiêu cảm xúc ấy đều bị nàng kiềm chế và chôn giấu sâu trong tâm trí.

Trình Hiển Bạch còn chưa kịp kinh ngạc vì Từ Tĩnh quen biết quan viên huyện, đã lập tức nghiến răng lên tiếng:

Lúc này, các sai dịch cùng những người dân đến giúp dập lửa đã khiêng từ trong căn nhà vừa bị cháy ra một người đàn ông cao gầy.

Tiêu Dật khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Từ Tĩnh.

Bây giờ không phải lúc để nàng để tâm đến mối quan hệ vi diệu giữa mình và Tiêu Dật.

Đám đông xung quanh: “???”

Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là trên những phần da không bị bỏng nặng lại xuất hiện vài vết thương rõ ràng, giống như bị ai đó dùng dao nhỏ rạch từng nhát một.

Họ không nghe nhầm đấy chứ?!

Thấy nữ tử ấy cũng có mặt tại đây, Tiêu Dật thoáng bất ngờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Chiếu!

Nữ tử này là ai?

Ông xem thử xem có đúng không.”

Việc này phải để pháp y làm mới đúng!

Vậy mà ngay cả Tiêu Thị Lang anh minh thần võ cũng gật đầu đồng tình, chuyện này là sao đây?!

Hắn đã c·h·ế·t trước khi căn nhà bốc cháy.”

Nghe nói thời gian gần đây, ở huyện An Bình đã xảy ra hai vụ án mạng, thi thể được tìm thấy đều đầy rẫy vết thương.

Một nữ tử không rõ lai lịch đột nhiên “giành việc” của pháp y đã là chuyện không tưởng.

“Ngươi với bọn họ là đồng bọn đúng không?

“Minh Chiếu!

Quần áo trên người hắn đã bị lửa thiêu rụi gần hết, để lộ làn da bị cháy xém trông đến ghê rợn, có những chỗ đã cháy đen.

“Cái đó… cái đó…”

Trình Thanh Thanh chẳng qua chỉ là người bị đưa ra thế thân, thay nàng chịu tội.

Ngươi muốn bịa chuyện để giúp chúng thoát tội à!”

Lần này, chẳng lẽ Từ nương tử lại sắp “thần y tái hiện” hay sao?!

Chỉ chốc lát sau, một ông lão thấp bé mặc áo xám, lưng đeo túi dụng cụ, hổn hển bước vào.

“Tiêu Thị Lang, Ngô pháp y đến rồi!”

Phụ nhân ban nãy đang đau khổ gào khóc cũng ngẩn người trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, căm giận trừng mắt với Từ Tĩnh:

“Ngô pháp y, Từ nương tử nói, người c·h·ế·t đã qua đời trước khi xảy ra hỏa hoạn.

Phụ nhân quắc mắt, hét lớn:

Một sai dịch bên cạnh, thấy nữ tử kia muốn đến gần thi thể, liền nhíu mày định ngăn cản, nhưng Tiêu Dật khẽ nhấc tay, lạnh nhạt ra hiệu ngừng lại.

Tiêu Dật liếc mắt về phía bà ta, hờ hững nói:

Dù nàng có hóa thành tro, ông ta cũng nhận ra!

Điều đó càng khiến nàng phẫn nộ hơn cả việc bản thân rơi vào bẫy.

Ánh mắt Tiêu Dật thoáng qua vẻ không kiên nhẫn, sự áp bức từ ánh mắt ấy nặng nề như có thực thể, khiến bầu không khí xung quanh chùng xuống.

“Thế ngươi giải thích sao đây, vì sao lúc nhà ta cháy chỉ có một mình ả ở đó?

Còn cả thùng dầu dùng dở và hỏa chiết tử kia nữa?”

Đám đông xung quanh kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ có Tiêu Dật và một vài sai dịch nhận ra Từ Tĩnh thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí vài người còn hiện lên nét phấn khích.

Một sai dịch khác nhanh chóng bước tới, đưa ngón tay kiểm tra hơi thở dưới mũi người đàn ông, rồi quay sang hành lễ với Tiêu Dật:

Đang khóc, bà ta bỗng xoay phắt đầu, ánh mắt đầy căm hận nhìn huynh muội nhà họ Trình, rồi bò đến trước mặt Tiêu Dật, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa la lớn:

Nàng nói đúng thì chắc chắn đúng rồi!”

“Yên tâm, pháp y sẽ đến ngay.”

Gặp cái gì mà gặp!

Phụ nhân vốn đang ầm ĩ nay ngây người, hết nhìn Từ Tĩnh lại quay sang nhìn Ngô pháp y, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Ngọn lửa này nhất định cũng là do ả phóng!”

“Quan gia, ngài xem đi!

“Quan gia!

Đầu óc Từ Tĩnh hơi ong lên, nàng lập tức bước nhanh tới.

Ta không muốn gặp ngươi chút nào! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng lúc Tiêu Dật có chút mất kiên nhẫn, một giọng nữ lạnh lùng bỗng vang lên:

Phụ nhân không thèm nghe, lại quay sang Tiêu Dật, gào khóc:

“Ta không tin!

“Tiêu Thị Lang, ngài chắc hẳn không lạ gì với những vết thương trên thi thể này.

“Quả thực là vậy.”

“Ngươi đừng vu khống!

Ta không rõ những vết thương trên hai thi thể trước ra sao, nhưng với người c·h·ế·t này, những vết thương trên cơ thể không có dấu hiệu đông máu, máu vẫn ở dạng lỏng, mép vết thương không bị co lại.

Ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ con thiếp!”

Nàng chỉ liếc hắn một cái, sau đó cúi người quan sát kỹ thi thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta không tin!

Phụ nhân kia mở to mắt, không thể tin nổi, rồi như phát điên gào lên:

Tiêu Dật bị bà ta cản trước mặt, không cách nào tiến lên xem xét thi thể, chỉ đành im lặng nhìn tình huống trước mắt.

Kẻ dám động vào người của nàng, nàng tuyệt đối không khoan dung, càng không để kẻ đứng sau ung dung ngoài vòng pháp luật.

Rõ ràng, cái bẫy này được dựng lên là để nhằm vào nàng.

Đôi mắt Từ Tĩnh thoáng lay động.

Toàn thân ông ta run rẩy, vội vã xua tay:

“Rõ ràng có người đang muốn vu oan cho muội muội ta!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tiêu Dật và tâm tư khó lường