Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 298: Cuối cùng nàng cũng chịu đến gặp ta
Mà nếu nàng gặp chuyện, người duy nhất Xuân Dương có thể tìm đến chính là Tiêu Dật.
Từng chữ của Tiêu Dật như rít qua kẽ răng, ẩn chứa sự giận dữ đang cố đè nén:
“Giang Đại” theo sát từ đầu đến cuối, đợi nàng viết xong liền kiểm tra cẩn thận.
Tiêu Dật lập tức nhận lấy tờ giấy, lòng tràn đầy bất an, chỉ khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc dịu dàng, hắn mới cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình được giảm bớt đôi chút.
Rõ ràng ngay trước đó, nàng vẫn vui vẻ chuyện trò trước mặt hắn, nụ cười thoảng qua như gió xuân.
Tối nay, Tiêu Dật vừa mới bày tỏ sự lo lắng dành cho nàng, nàng lại gặp chuyện ngay sau đó.
Chỉ cần gặp được chính chủ, mọi chuyện khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Xuân Dương theo nàng một thời gian, đã trưởng thành hơn nhiều.
“Giang Đại” vì cẩn thận chắc chắn sẽ cử người giám sát Xuân Dương và Nguyên Hoa.
Điều ta lo sợ nhất chính là thân phận của nó sẽ mang đến tai họa cho quốc gia và bách tính.
“Phu nhân.”
Suy cho cùng, nàng chỉ là một người mẹ lo lắng cho con mình.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Càng trong tình cảnh này, hắn càng phải bình tĩnh.
Sau khi xác nhận rằng tờ thư bình an đã được chuyển đến tay Xuân Dương, Từ Tĩnh thầm thở phào, theo sự sắp xếp của họ mà lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị.
Cuối cùng, nàng ta mở lời:
Hắn cố hết sức để giữ vững lý trí.
Nếu không có lời giải thích, không biết hắn sẽ lo lắng đến mức nào.
“Ta làm sao có thể chắc chắn rằng các ngươi thực sự chuyển thư này đi?
Khi nhận được thư, nàng ta nhất định sẽ hiểu rằng nàng đã gặp chuyện không hay.
Từ Tĩnh chỉ viết một câu ngắn gọn trên tờ giấy:
Việc liệu lá thư bình an này có đến được tay Tiêu Dật hay không, giờ phụ thuộc vào nàng ta.
Vệ Mộ Thanh lắc đầu:
Nếu hắn hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại có thể khiến A Tĩnh rơi vào tình thế nguy hiểm hơn.
Nghiêm Từ chỉ khẽ lắc đầu, như thể mệt mỏi, rồi nhắm mắt lại.
Từ Tĩnh quay lại nhìn nàng, mỉm cười nhạt:
Xung quanh nơi A Tĩnh ở, xuất hiện những kẻ không rõ danh tính đang giám sát.
Nghiêm Từ khẽ cười khổ, lắc đầu:
Nhưng Từ Tĩnh lại nói:
Chưa đợi Hướng Hữu nói xong, một tiếng “phịch” vang lên trong phòng, khiến hắn giật mình thót tim.
Nhưng nhớ lại những gì Xuân Dương dặn, nàng lấy hết can đảm, đưa ra tờ giấy gấp trong tay:
Hướng Hữu bất giác toát mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên hắn thấy lang quân nhà mình có vẻ đáng sợ như vậy.
“Tiểu nhân đã lệnh cho người tìm kiếm, dù phải lật tung cả thôn, nhất định phải tìm được phu nhân…”
Vậy mà ngay giây tiếp theo, người của hắn lại báo, nàng đã biến mất.
Thấy trong phòng có thêm một nữ y, Triệu Cảnh Huyền thoáng ngạc nhiên, nhưng không kịp quan tâm nhiều.
“Ta không ngờ, Từ nương tử cũng được phái tới điều tra vụ này.”
Chương 298: Cuối cùng nàng cũng chịu đến gặp ta
“Chỉ là một đoạn nghiệt duyên thời trẻ… Trời biết ta đã bao lần cầu nguyện con ta chỉ là một người bình thường.
Tiêu Dật ngồi sau bàn làm việc, gương mặt trầm tĩnh như nước, nhưng tấm bản tấu trong tay mãi vẫn không xem vào được.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?
Từ Tĩnh trước đó yêu cầu Trình Hiểu ở bên mình, nhưng “Giang Đại” tuy đã đồng ý, lại hành sự cẩn thận, chưa từng để Trình Hiểu đến gần nàng.
Ngày hôm qua, A Tĩnh vừa nói xong chuyện của Giang Đại và Nghiêm Từ, thì nàng lại biến mất.
Đây quả thật chỉ là một lá thư bình an.
Khi xe ngựa lăn bánh trong màn đêm, đội của “Giang Đại” cải trang thành một đoàn thương nhân bình thường, chầm chậm biến mất vào bóng tối.
Cùng lúc đó, tại một thung lũng hẻo lánh.
“Không.”
Người vào là Triệu Cảnh Huyền.
Bàn tay để sau lưng của hắn khẽ run lên, nắm chặt lại, giọng trầm thấp hỏi:
Điều này càng khiến lòng nàng thêm vững vàng.
Từ Tĩnh cũng không làm khó thêm, tiếp tục ngồi yên lặng trong căn nhà gỗ nhỏ của “Giang Đại”, qua cửa sổ và cửa ra vào nhìn cảnh người bên ngoài bận rộn chuẩn bị rời đi.
“Thôn Bạch Dương?”
Giang Đại dẫn theo nhóm người của Từ Tĩnh, không vội vã mà đi suốt một ngày một đêm.
Từ Tĩnh lập tức vén rèm bên phải, quả nhiên thấy Trình Hiểu đang cưỡi ngựa đi sát cạnh xe ngựa của nàng.
“Người đâu, dẫn theo một người của Từ nương tử, để người đó âm thầm giám sát quá trình đưa thư.”
“Cuối cùng họ cũng cho ngươi tới đây?”
Trên đường đi, Từ Tĩnh liên tục ghi nhớ đường đi lối lại.
“Mới đây, thám tử của ta vừa báo, quân đội của Tiết độ sứ Hà Đông Lý Nguyên có dấu hiệu bất thường.
“Xung quanh có không ít người đang theo dõi.”
Từ Tĩnh còn đang nghĩ xem có nên xuống xe hay không, thì bỗng nghe bên ngoài vang lên một tiếng khóc lóc khoa trương:
Đến lúc này, nàng mới lại gặp hắn.
Điều này, Xuân Dương nhất định đã dự liệu.
Nếu họ thực sự không có lòng phản nghịch, họ sẽ không gây ra tai họa cho quốc gia và bách tính.”
Hướng Hữu lưỡng lự một hồi ở cửa, cuối cùng hít sâu một hơi, bước vào hành lễ rồi báo cáo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nắm tay của Tiêu Dật không khỏi siết chặt thêm.
“Xuân Dương có nói gì thêm không?”
Vẻ mặt “Giang Đại” thoáng hiện nét khó chịu, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của Nghiêm Từ ép xuống, buộc hắn phải kìm nén, trầm giọng ra lệnh:
Cố gắng trấn định giọng nói, hắn tiếp lời:
Từ Tĩnh khẽ cười nhạt:
Và người đó có giọng nói mang khẩu âm Nguyên Châu?”
Sau đó, hắn gọi người đến, gấp tờ giấy lại và giao cho người đó: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người đang yên đang lành, sao lại đột nhiên mất tích từ đêm qua!”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ bên phải vang lên giọng của Trình Hiểu:
“A Từ, cuối cùng nàng cũng chịu đến gặp ta rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng A Tĩnh không phải người tùy tiện hành động, cũng sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm một cách dễ dàng.
Việc này nhất định có liên quan đến họ.
“Có một nữ tử tên Xuân Dương nhờ dân nữ đưa tờ giấy này tới cho ngài…”
Nghiêm Từ ngồi đối diện nàng, bên cạnh có hai thị vệ đang canh giữ.
Chỉ hy vọng bên phía Tiêu Dật cũng sớm phát hiện ra manh mối, không để rơi vào thế bị động quá lâu.
Nếu việc Lý Nguyên ba ngày sau giả danh họ để phát binh tấn công Lăng Châu là thật, họ chắc chắn không thể ngồi yên chờ c·h·ế·t.
“Nghiễn Từ, ta nhớ người mà ngươi cử đi điều tra Nguyên Tại Lễ có báo lại rằng, trước đây hắn từng gặp riêng một người tại huyện An Định, đúng không?
Lá thư này, thực chất là viết cho Tiêu Dật xem.
Cuối cùng, xe ngựa của họ dừng lại tại một khoảng đất trống giữa núi non trùng điệp.
Như vậy, họ đành phải chờ người đưa thư quay lại mới có thể rời đi.
Từ Tĩnh thoáng sững sờ, chăm chú nhìn Nghiêm Từ, dịu dàng nói:
Nàng không nhịn được mỉm cười:
“Ta không sao, yên tâm, hãy chờ ta trở về.”
“Thật ra, việc Nghiêm Y nữ lại là mẫu thân của Thôi Tiết độ sứ mới thực sự khiến người ta kinh ngạc.”
Đối mặt với nụ cười của Từ Tĩnh, Trình Hiểu có chút khổ sở nói:
Hóa ra là Tiêu Dật đã đập mạnh cuộn tấu chương xuống bàn, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo như băng, ánh nhìn sắc bén găm chặt vào hắn.
“Dẫn vào!”
Thế nhưng, dù ta luôn ở bên nó những năm qua, điều ta lo sợ nhất vẫn xảy ra.”
Từ Tĩnh cảm nhận được ánh mắt Nghiêm Từ luôn dõi theo mình.
Có những đoạn đường mà nàng không ngờ rằng vẫn có thể đi được, chứng tỏ Linh Châu quả là địa bàn của cha con Thôi Sử Độ, ngoài họ ra, khó ai thông thuộc nơi này đến thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta yêu cầu các ngươi dẫn theo một người của ta, để người đó xác nhận rằng thư đã đến tay thị nữ của ta.”
Hắn nhìn về phía Tiêu Dật, vội nói:
“Khởi bẩm lang quân, người chúng ta phái đi thôn Bạch Dương vừa trở về, đến giờ… vẫn chưa tìm thấy tung tích của phu nhân…”
Từ Tĩnh khẽ vén rèm xe, nhìn ra ngoài thấy người của họ đang theo sát, liền thả rèm xuống, tựa nhẹ đầu vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần.
“Khởi bẩm lang quân, bên ngoài có một nữ y tên Vệ Mộ Thanh, nói rằng nàng đến từ thôn Bạch Dương và có việc gấp muốn gặp ngài.”
Vệ Mộ Thanh lo lắng bước vào, khi thấy người đàn ông uy nghi trước mặt, khí thế mạnh mẽ, dáng vẻ bất phàm, nàng không tự chủ được mà khẽ cứng người.
“Mau chóng đem thư này gửi đi, đồng thời chuẩn bị xe ngựa để rời đi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lá thư bình an nàng gửi đi, tự nhiên không chỉ dành cho Xuân Dương và Nguyên Hoa.
Nàng ấy bảo, nhất định phải đưa tờ giấy này vào tay ngài, không để ai khác biết.”
Bất kể thế nào, họ cũng sẽ hành động.
Ngay lúc đó, một hộ vệ vội vàng chạy vào, cúi người hành lễ:
Đến tối hôm sau, họ mới đến được một thung lũng dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
“Nàng chỉ nói rằng A Tĩnh đã gặp rắc rối, ngài là người duy nhất có thể giúp được nàng.
Đúng lúc này, “Giang Đại” bước nhanh vào phòng, theo sau hắn là người đi cùng để gửi thư và một thị vệ của Từ Tĩnh.
Ánh mắt của Tiêu Dật lập tức sắc lạnh, hắn ra lệnh ngay:
Nghiêm Y nữ không cần nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng như vậy.
“‘Giang Đại’ chẳng phải nói rằng Thôi Tiết độ sứ và Thôi lang quân là vô tội sao?
“Yên tâm, nếu ta đoán không nhầm, giờ họ đang đưa chúng ta đi gặp chính chủ của họ.”
Ta e rằng Lý Nguyên cũng đã nhúng tay vào chuyện này!”
Buổi trưa hôm sau, tại phủ nha Lăng Châu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.