Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 233: Kẻ G·i·ế·t Họ Không Phải Người!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 233: Kẻ G·i·ế·t Họ Không Phải Người!


“Cậu ta học cùng lớp với ta, năm nay mới 14 tuổi, là một thần đồng thực sự.

Chẳng khác gì một thư sinh mọt sách chính hiệu.

Thằng nhãi đó thật to gan, dám bắn đá thẳng vào đầu nương tử!”

“Các ngươi… các ngươi đều là một lũ mắt mọc trên đỉnh đầu, cậy gia thế mà không xem người thường ra gì!

Ta không nghĩ hung thủ g·i·ế·t họ làm gì sai!

Lúc này đã đến giờ ăn tối, Triệu Thiếu Hoa và Triệu Cảnh An đến ngay khi được triệu tập.

Sau đó gọi Triệu thiếu phu nhân và Triệu Cửu Lang đến.”

Từ Tĩnh khẽ nhướng mày.

Nếu Từ nương tử không né kịp, hậu quả chắc chắn không chỉ là bị thương nhẹ!

Dáng vẻ của nó không giống đang nói linh tinh, mà như thực sự tin rằng hung thủ là ma quỷ.

Kẻ bắt nạt cậu ấy… cũng không ít.”

“Trên đời này không có ma quỷ.”

“Từ nương tử, người không sao chứ?

Nhìn thấy cậu nhóc nhỏ bé bị áp giải, sắc mặt Triệu Cảnh An lập tức thay đổi, buột miệng thốt lên:

Thì ra là Tào Uyển Nghi.

Nếu họ biết cậu chính là kẻ đã tấn công đoàn điều tra, chưa biết chừng họ sẽ coi cậu là nghi phạm và bắt đi.

“Ma quỷ?”

Cậu nên cảm thấy may mắn vì rơi vào tay nàng, chứ không phải những người của Đại Lý Tự.

Từ Tĩnh không khỏi chớp mắt:

Nàng hơi cúi người, ép ánh mắt mình thẳng vào mắt cậu, hỏi:

Triệu Cảnh An ngẩn người:

Không ngờ, cuối cùng lại phải nhờ đến ma quỷ để trừng trị bọn chúng, thật mỉa mai!

“Tất nhiên là quen!”

Vì vậy, Từ Tĩnh đã ưu tiên nhắc đến hai cái tên này trước.

Nếu các ngươi cứ khăng khăng chống lại hắn, hắn sẽ sớm trả thù các ngươi!”

“Thức ăn ở Quốc Tử Giám khó nuốt đến thế sao?”

Các ngươi dựa vào đâu mà không bắt bọn người thực sự ác độc, lại đi bắt kẻ bị dồn vào đường cùng!”

“Ngươi quen cậu ta?”

Thị vệ nghiến răng nghiến lợi:

Nhưng lần này, cậu ta khôn ngoan hơn, sợ bị Từ Tĩnh nắm thóp, nên quyết tâm im lặng.

Hoàn cảnh của nàng, thậm chí còn bi thảm hơn cả Trịnh Thành Tú.”

“Nếu bọn họ thực sự bắt nạt ngươi, trong khi số người bắt nạt ngươi nhiều như thế, tại sao ngươi lại đặc biệt căm hận bốn người này, thậm chí còn ghét lây sang cả những người điều tra vụ án?”

Cậu nhóc lập tức nhận ra mình lỡ lời, ngẩng phắt lên, gương mặt đầy kinh hoàng nhìn Từ Tĩnh.

“Thuộc hạ không ngờ lại là một thằng nhóc con, lông còn chưa mọc đủ!”

Ở Quốc Tử Giám, những người bị bốn người kia ức h**p không ít, và những người ghét bọn họ lại càng nhiều.

“Bắt được người chưa?”

Ngươi vừa suýt làm bị thương Từ nương tử, còn dám nói mình không làm gì?

Ta mong bọn chúng c·h·ế·t đi!

Cậu nhóc gắt lên, vẻ mặt bướng bỉnh.

“Có!

Không thể nào!

Từ Tĩnh phủi bụi bám trên người, bình tĩnh hỏi:

Một thị vệ gần nàng nhất lẩm bẩm:

Bộ y phục Quốc Tử Giám mặc trên người cậu trông rộng thùng thình, đúng như lời của Phỉ Thúy trước đây đã miêu tả.

“Đúng vậy, các ngươi bênh vực những kẻ ác, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi!

Cho nên… cho nên ta không ưa các ngươi đến đây điều tra!

Lúc này, Triệu Cảnh An đột nhiên lên tiếng:

Không ai có thể!”

Ngay sau đó, một viên đá cỡ bằng quả trứng chim bồ câu rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất gần đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có phải ngươi biết kẻ đã gây ra những vụ án này là ai không?”

Đám người Đại Lý Tự cũng đang tìm cậu nhóc này.

Thị vệ bên cạnh Từ Tĩnh lập tức trừng mắt:

Từ Tĩnh mỉm cười, chậm rãi nói từng chữ:

“Dư Dương!

Cậu nhóc càng thêm hoang mang, đột nhiên như quyết tâm liều lĩnh, hét lớn:

“Cảnh An, đừng nói với ta là ngươi ở Quốc Tử Giám cũng ỷ thế h**p người?”

Từ Tĩnh nhanh nhẹn làm theo lời nhắc, lập tức nằm sấp xuống đất.

Các ngươi không thể nào bắt được hắn!

Khi Dư Dương liên tục nhắc đến “ma quỷ” g·i·ế·t người, trong danh sách chỉ có Trịnh Thành Tú và Tào Uyển Nghi là đã không còn sống.

“Dĩ nhiên là không!”

“Ngươi… ngươi làm sao biết được Tào nương tử?”

“Thằng nhóc thối!

Đó quả thực chỉ là một cậu bé tầm 13, 14 tuổi, dáng người nhỏ bé gầy gò.

Các ngươi cùng lắm chỉ tốt hơn mấy tên cặn bã đó một chút thôi!”

“Chắc là không.

Cậu nhóc lập tức co rụt người lại, vai run rẩy.

Nói đến đây, như thể hình dung ra cảnh tượng ấy, khóe miệng cậu nhóc bỗng nở một nụ cười kỳ dị:

Sao ngươi lại ở đây?!”

“Nhưng… bởi vì nhà Dư Dương chỉ là một nông hộ bình thường, lại thêm tính cậu ta hay lầm lì, không thích giao du với người khác, nên các đồng môn đều không ưa cậu ta.

“Ồ?”

Khi hai thị vệ khác áp giải người đến trước mặt nàng, nàng cuối cùng cũng hiểu lời của thị vệ.

Sự không hợp tác này nằm trong dự đoán của Từ Tĩnh.

Chỉ có người mang mối hận sâu sắc với bốn kẻ đó mới hành động như vậy.

Không thể nào!

Dư Dương cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Từ Tĩnh.

Ta chỉ ghét mấy kẻ cặn bã kia!

Từ Tĩnh lập tức quay sang Triệu Cảnh An:

Ta không làm gì cả…”

Ánh mắt Từ Tĩnh thoáng ánh lên sự sắc sảo.

“Tại sao ngươi tấn công những người đến điều tra vụ án?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy không thể hỏi thêm gì hữu ích từ cậu nhóc, nàng đứng thẳng dậy, nói:

Từ Tĩnh đột nhiên hỏi:

Người phụ nữ này làm sao biết được?

“Từ nương tử, thằng nhóc này điên rồi đúng không?”

Triệu Cảnh An kinh ngạc nói:

Từ Tĩnh khẽ liếc nhìn Dư Dương, giọng trở nên lạnh lùng:

Nhưng ta không thân với cậu ta lắm, vì tính cậu ta rất cô lập, không muốn giao du với ai…”

Giáo thụ ở Quốc Tử Giám vốn dĩ rất chú ý đến chúng ta – những thượng xá sinh, hơn nữa, lớp học và ký túc xá của chúng ta đều được tách riêng, cách khá xa những học sinh ngoại xá, nên ta rất hiếm khi nghe nói thượng xá sinh bị bọn họ bắt nạt.

Mấy kẻ cặn bã kia đến cả ma quỷ cũng không tha, chính ma quỷ đã kéo chúng xuống địa ngục!

“Ồ, vậy thì kỳ lạ.”

Sắc mặt Dư Dương gần như đông cứng lại, ánh mắt càng thêm hoảng loạn.

“Bắt được rồi!”

Triệu Cảnh An vội vàng phân bua, hơi bối rối:

Có phải thế không?”

Từ Tĩnh vừa đứng dậy, một thị vệ chạy vội tới, lo lắng hỏi:

Từ Tĩnh chậm rãi lấy ra danh sách những kẻ có thù với bốn người kia, nhìn qua một lượt rồi nói:

Từ Tĩnh lặng lẽ quan sát cậu một lúc, rồi hỏi:

Từ Tĩnh mỉm cười nhạt:

Cậu nhóc trông nhút nhát, yếu ớt, thấy Từ Tĩnh có vẻ dễ nói chuyện, liền cắn môi nói:

“Ta… ta…”

Nhìn vẻ mặt ngươi thì chắc không phải.

“Nhắc đến Tào Uyển Nghi, vừa rồi ta và A Hỷ tỷ có nghe vài chuyện.

Kẻ g·i·ế·t những người đó căn bản không phải người!

Nhưng không ai nhúng tay vào vụ việc vào lúc nhạy cảm này, chứ đừng nói đến việc tấn công các quan lại điều tra.

“Ta… ta không biết gì hết!

Từ Tĩnh thoáng sững sờ, sau đó bình tĩnh nói:

Tin hay không tùy ngươi!

Hay chính là người đó?”

May mắn thay, cậu nhóc này không phải kẻ tâm cơ sâu xa.

“Đưa cậu ta đến một nơi hẻo lánh, đừng để ai thấy.

“Ngươi đừng mong!

Nhưng ta không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Dư Dương, cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.”

Triệu Thiếu Hoa liếc nhìn cậu, vẻ mặt không mấy dễ chịu, giọng hơi trầm xuống:

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày.

“Làm sao ngươi biết hung thủ là một người bị dồn vào đường cùng?”

“Ba người đã c·h·ế·t và Tưởng Chính Đạo, bọn họ có bắt nạt Dư Dương không?”

“Để ta đoán xem, người mà ngươi muốn bênh vực là ai.

Đồng thời, âm thanh của cây cối lay động cùng tiếng rút kiếm vang lên phía sau.

“Ta không muốn giao du với các ngươi!”

“Ngươi… ngươi thả ta ra đi.

Là Trịnh Thành Tú?

Ngay sau đó, giọng cậu run rẩy, lớn tiếng nói:

“Quả nhiên, ngươi biết hắn là ai.”

Rất nhanh sau đó, họ đến một góc khuất trong Quốc Tử Giám.

Người g·i·ế·t bọn chúng chính là ma!

Dư Dương lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Từ Tĩnh, giọng run rẩy:

Chuyện của Tào nương tử, ngay cả quan phủ cũng không điều tra ra được! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rõ ràng, Dư Dương dù học giỏi nhưng lại rất yếu kém trong các mặt khác.

Thân hình cậu khẽ run, dáng vẻ rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại cúi đầu, không nói một lời.

Những người xung quanh Từ Tĩnh đều nghe mà ngơ ngác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Tĩnh tiếp tục:

Lời vừa dứt, nàng thấy lông mi cậu khẽ rung động.

Cũng khó trách cậu ta lại làm ra chuyện ngu ngốc như tấn công quan chức điều tra.

Thấy sắc mặt Dư Dương khẽ thay đổi, Từ Tĩnh đã tìm ra đáp án. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là ma!

Từ Tĩnh khẽ nheo mắt, cười lạnh:

“Để ta đoán thử, ngươi hận bọn họ đến vậy, nếu không phải vì chính mình, thì chỉ có thể là vì người khác.

“Có phải hung thủ có liên quan đến người mà ngươi muốn bênh vực không?

Vậy thì… Tào Uyển Nghi?”

Dư Dương bất ngờ kích động, lớn tiếng:

Cây ná ngươi dùng vẫn còn trong tay ta đây!”

Thật nực cười!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 233: Kẻ G·i·ế·t Họ Không Phải Người!