Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 186: Hóa Ra Là Vậy, Hóa Ra Là Vậy!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Hóa Ra Là Vậy, Hóa Ra Là Vậy!


Những người khác cũng lần lượt chào hỏi Từ Tĩnh.

Tại sao hung thủ luôn gây án vào tháng Một, Hai và tháng Bảy, tại sao nạn nhân bị g·i·ế·t vào tháng Một hoặc Hai thường được tìm thấy ở phía Tây Tây Kinh, còn Tiền Hồng Liên bị sát hại cuối tháng Bảy lại được tìm thấy ở phía Bắc!

Một người dáng vẻ thô kệch, mặt râu quai nón, cười lớn:

Chỉ chờ một lát, Tiêu Dật đã vội vã bước vào.

“Ta hiểu rồi.

Dĩ nhiên, cũng có người vì muốn kiếm thêm tiền, sẵn sàng mạo hiểm chạy thêm chuyến nữa, nhưng số đó rất ít.

Từ Tĩnh cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

Nếu hắn từ cổng Bắc quay về nhà, điều đó cho thấy quê hắn rất có khả năng nằm ở một trấn hoặc châu phía Bắc.”

Ta sẽ cùng ngài đi một chuyến.

Tiêu Dật kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi:

Hồ Đại bị ánh mắt nghiêm nghị của nàng làm cho bối rối, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

“Vậy thì tốt quá.”

Chương 186: Hóa Ra Là Vậy, Hóa Ra Là Vậy!

Nàng đã hiểu ra rồi!

“Từ nương tử, ta vừa định sai người đi tìm nàng.

Hồ Đại càng thêm khó hiểu, gãi gãi má, đáp:

Chu Khải mỉm cười, chỉ vào mấy người đàn ông phía sau, nói:

Đây là điều mà Đại Lý Tự đã tốn năm năm vẫn chưa làm được.”

Dứt lời, không màng tới vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, nàng xoay người, nhanh chóng rời đi.

“Thương đội đi Tây Bắc thường xuất phát từ cửa Tây, vì từ đó có con đường lớn thẳng tới trọng trấn Đan Châu của vùng Tây Bắc.

“Đúng vậy.

Nhưng nếu Đại Lý Tự chịu bỏ thêm chút công sức, chưa chắc đã không phát hiện ra.

“Thi thể được giấu trong bụi cây kia.

Nàng tiếp tục:

“Không phải, ta hỏi những điều này vì lý do khác.

Tiêu Dật đáp nhẹ, như thể không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hỏi:

Trên đường, ta sẽ kể lại tại sao mình biết chuyện này.”

Tiêu Dật khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ:

“Tiêu Thị Lang tới rồi.”

Nghe nói nhờ có Từ nương tử giúp đỡ mà chi nhánh Tây Kinh của Thiên Dật Quán mới mở lại được.

Một số đội đi tuyến ngắn hoặc tuyến Nam có thể còn chạy thêm một chuyến trước cuối năm, như Lưu Đại Chí đây này.

Từ Tĩnh hít sâu một hơi, nói:

Gần đây, Chu Khải bận rộn với việc chọn địa điểm mở tiệm ở Tây Kinh và điều phối nhân sự cho chi nhánh Tây Kinh.

Từ Tĩnh đột nhiên lóe lên ý nghĩ, ánh mắt chằm chằm nhìn Hồ Đại, nghiêm túc hỏi:

Vì đây là công việc nội bộ của Thiên Dật Quán, Từ Tĩnh rất ít tham gia.

Sáng nay, một nông dân đi hái thuốc trên núi đã phát hiện ra, ông ta sợ hãi bỏ chạy, lập tức đến Tây Kinh phủ nha báo án.

Tiêu Dật khôi phục lại tinh thần, nhìn nàng mỉm cười:

Ha ha, anh ta chuyên dẫn đội đi tuyến Nam và Tây Nam, mấy ngày nữa lại lên đường thôi.”

Khi đăng ký, mỗi thương đội đều phải cung cấp thông tin đầy đủ về nhân sự trong đội.”

Hắn thường kết thúc hành trình năm vào tháng Bảy hoặc Tám, quay về Tây Kinh, rồi từ đây trở về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vùng biên giới ở phía Bắc, thương đội từ Tây Kinh xuất phát, thường đi qua cửa Bắc phải không?

Cuối cùng, hắn trầm ngâm nói:

Ta là Hồ Đại, chuyên dẫn đội đi tuyến biên giới.

Hồ Đại sững người, sau đó cười lớn:

Hóa ra là vậy!

“Các vị đều đi những tuyến đường khác nhau, thời gian hành trình chắc hẳn không giống nhau?

Gần một bụi cây rậm rạp, có hơn chục nha dịch đang đứng vây quanh. Ở giữa, một người đàn ông trung niên mặc quan phục màu đỏ thẫm vừa thấy Tiêu Dật liền bước tới, cung kính nói:

Mỗi lần hắn về tới Tây Kinh, hắn đều có thói quen g·i·ế·t một người.”

“Đây chắc hẳn là Từ nương tử mà Chu đương gia luôn khen ngợi không ngớt rồi!

Đã phát hiện một nạn nhân mới.”

Quả nhiên là vậy!

Khóe miệng Từ Tĩnh khẽ nhếch lên, nàng lắc đầu, nói:

Nàng lập tức báo với gia nhân rằng mình có việc gấp muốn gặp Tiêu Dật.

Còn nữa, không phải tất cả thương đội đều trở về vào tháng Bảy hay Tám.

Ngồi trên xe ngựa, Từ Tĩnh nhanh chóng tới phủ Tiêu Dật.

Nhưng mà… Từ nương tử cũng có hứng thú kinh doanh thương đội sao?”

Nhưng giờ đã là tháng Tám, thời tiết dần lạnh hơn.

Ở Tây Kinh, đối tượng phục vụ chủ yếu của họ là các gia đình quyền quý, vì vậy dược liệu càng quý hiếm thì càng tốt.

Còn tuyến Tây Bắc, thường đi qua cửa Tây hay cửa Bắc?”

Tiêu Dật dẫn Từ Tĩnh đi sâu vào bên trong.

“Ý của huynh là, thương đội đi tuyến Tây Bắc hoặc biên giới, sau khi trở về vào tháng Bảy hoặc Tám, sẽ không đi nữa sao?”

Tại sao hôm nay lại cùng về một lúc?”

Đó là một khu rừng nhỏ dưới chân núi Pháp Môn Tự.

Khoảng tháng Một hoặc Hai năm sau, hắn lại từ nhà đến Tây Kinh, xuất phát đi Tây Bắc.

Nếu giờ còn cố gắng xuất phát, rất dễ gặp tuyết lớn chặn đường khi về, không về nhà được đã đành, quan trọng nhất là quá nguy hiểm.

Từ nương tử cần dược liệu gì từ vùng đó, cứ việc nói!

Nghe vậy, Từ Tĩnh không giấu được niềm vui, giọng nàng cũng mang theo sự phấn khởi:

Từ Tĩnh sững người: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mùa đông, các thương đội thường ngừng hoạt động, ai về nhà nấy sum họp với thê tử.

Nạn nhân mới, giống như Tiền Hồng Liên, cũng được tìm thấy ở gần Pháp Môn Tự.”

Hiển nhiên, Chu Khải đã nói trước về thân phận của nàng với mấy người đàn ông này.

“Ta không ngờ nàng lại nhanh chóng tìm được điểm đột phá của vụ án này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không khó.

Hơn nữa, nàng biết rõ, quy luật của một kẻ g·i·ế·t người hàng loạt thường chỉ trở nên rõ ràng khi số lượng các vụ án đủ nhiều.

Khi ta đến đây, vừa nhìn qua đã biết vụ này chắc chắn liên quan đến vụ án của kẻ sát nhân mỉm cười.

“Thường là vậy.

Các giấy thông hành cũng cần Hành Thương Ty đóng dấu.

Thánh thượng đã giao vụ án này cho Tiêu Thị Lang phụ trách, nhưng nếu có gì cần Tây Kinh phủ nha giúp đỡ, Tiêu Thị Lang cứ việc nói.”

“Đây là Từ Tĩnh, ta đặc biệt mời nàng tới làm pháp y hỗ trợ.”

“Thi thể ở đâu?”

Vừa nói, hắn vừa vỗ mạnh vào vai một người đàn ông cao gầy, da ngăm đen đứng bên cạnh, cười sảng khoái.

Nàng còn chưa kịp mở lời thì hắn đã cau mày, nói:

Dù sao, quy luật hoạt động của thương đội không phải ai cũng rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Dật càng nghe, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Thương đội thường khởi hành từ đầu xuân, nên từ tháng Bảy đến tháng Chín, các đoàn sẽ lần lượt quay về.”

“Sao nàng biết?

“Vị này là…”

“Nạn nhân mới, có phải được phát hiện ở phía Bắc Tây Kinh không?”

Từ Tĩnh nhìn họ, bất giác khựng lại một chút, hỏi:

Từ nương tử nếu có nhu cầu cần thu mua dược liệu gì, cứ nói, để họ tiện thể mang về luôn.”

Những năm đầu, khi số vụ án chưa đủ, việc tìm ra quy luật cũng không phải dễ dàng.

Nhưng khi nhìn thấy thi thể nằm trong bụi cây, dù đã chuẩn bị tinh thần, nàng vẫn không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

“Việc tìm ra người phù hợp với những đặc điểm này, chắc hẳn không khó.”

Trên xe ngựa đi ra ngoài thành, Từ Tĩnh kể với Tiêu Dật những gì nàng vừa tìm hiểu được từ Hồ Đại.

Chu đương gia, ta có việc gấp phải ra ngoài, danh sách dược liệu ta cần, tối nay sẽ gửi cho ngài.

Vùng Tây Bắc và biên giới phía Bắc vào khoảng tháng Mười sẽ bắt đầu có tuyết rơi, thậm chí ở biên giới có khi còn sớm hơn.

Từ trong thành ra ngoại ô mất khá nhiều thời gian, xe ngựa đi suốt hơn nửa canh giờ mới tới được nơi phát hiện thi thể.

Dạo gần đây họ vừa mang về một lô hàng mới, ta mời bọn họ đến đây để chuẩn bị thu mua thêm một số dược liệu quý hiếm cho chi nhánh Tây Kinh.

“Chỉ là ta may mắn thôi.”

Dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng mang về cho bằng được!”

“Vậy là, hung thủ rất có thể là một người trong các thương đội, hơn nữa chuyên đi tuyến Tây Bắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất cả thương đội hoạt động ở Tây Kinh đều phải đăng ký tại Hành Thương Ty.

Từ Tĩnh theo sát phía sau.

Từ Tĩnh chỉ mỉm cười nhạt, đáp:

Tiêu Dật gật đầu cảm ơn rồi tiến lại gần.

Chu gia có ba thương đội, trong đó một đội chuyên đi tuyến biên giới phía Bắc để thu mua dược liệu từ vùng ngoài biên.

Lúc này, thấy Chu Khải gọi mình, nàng khẽ nhướng mày nhìn sang.

Ánh mắt ông ta thoáng dừng lại ở Từ Tĩnh, hơi ngạc nhiên hỏi:

Diêu Thiếu Doãn nén lại sự tò mò, ra hiệu cho nha dịch tránh sang một bên, nói:

Xin thất lễ.”

“Từ nương tử nói không sai, bình thường rất hiếm khi chúng ta tụ đủ cả đội như vậy.

“Đây đều là các quản sự của đoàn thương đội mà Chu gia ta nuôi dưỡng.

Một chuyến đi tuyến biên giới mất ít nhất nửa năm, còn Tây Bắc thì mất ba đến bốn tháng.

Cảm ơn Hồ lang quân.

Từ Tĩnh gật đầu:

Hai thương đội còn lại, một đội chuyên tuyến Nam và Tây Nam, đội còn lại chuyên đi tuyến Tây Bắc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Hóa Ra Là Vậy, Hóa Ra Là Vậy!