Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164: Thật sự càng nhìn càng thuận mắt
Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc hẳn đã đến tuổi cập kê rồi nhỉ?”
Sầm phu nhân sao không hiểu ý đồ của hắn, trừng mắt nhìn hắn thêm một cái.
Nhưng trước hết, vãn bối muốn hỏi phu nhân mua Thanh Lương Dầu để làm gì?”
Chỉ là, không có người nhà đứng sau hỗ trợ, e rằng ngay cả chuyện hôn nhân cũng dễ bị trì hoãn.
A Nương của hắn đúng là không làm người ta thất vọng.
“Đa tạ hai vị phu nhân quan tâm, vãn bối không sao.”
“Từ đại phu còn trẻ mà đã chín chắn, điềm tĩnh như vậy.
Ánh mắt nàng thoáng qua tay và cổ của Sầm phu nhân, nơi có vài mảng da ửng đỏ, nàng liền nhẹ giọng nói:
“Vãn bối xin bái kiến hai vị phu nhân.”
Hắn không khỏi nhăn nhó, nhưng cố gắng giữ phong độ trước mặt Từ Tĩnh, nghiêm mặt nói:
Nếu không, làm ra cũng rất đơn giản.
Thật làm người ta tức c·h·ế·t!
“Ta đúng là đã hỏi điều không nên hỏi.
Phụ nhân ngồi chủ vị lập tức nở nụ cười, nói:
“Tất nhiên là không rồi.”
Người ngồi cạnh ta là mẫu thân của Thiếu Hoa, họ Khang.”
Ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà tiếp khách cho ta.
Triệu Thiếu Hoa, sau khi trở về nhà mẹ đẻ, rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là mẫu thân, bà còn lạ gì tính nết của tiểu nhi tử nhà mình.
Không phải chứ, sao câu chuyện lại lôi hắn vào nữa rồi?
Đúng là hoàn toàn đánh giá sai lầm thì có!
“Con biết rồi, biết rồi!
Từ đại phu không bị ám ảnh gì chứ?
Cả kinh thành ai chẳng biết ngươi đã hơn hai mươi mà vẫn chưa cưới vợ?
“Không có ý gì đặc biệt cả.
Hắn cứ ngỡ hôm nay bà đã xả hết giận!
Việc Sầm phu nhân hỏi như vậy cũng là lẽ thường tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn dáng vẻ điềm đạm nhưng không kém phần tự tin của nàng, ánh mắt Khang phu nhân càng thêm yêu mến.
Bà lập tức nghiêm mặt, nói tiếp:
Nếu hắn đoán không nhầm, vụ án của Vương Ngũ Nương chủ yếu là do vị Từ nương tử này phá.
Từ Tĩnh hơi nhướng mày. Ở thời đại này, chuyện nữ tử sống một mình quả thật khiến người khác bận tâm.
Nàng cười hì hì, nói:
Còn Nghiễn Từ, hắn chỉ đến làm nền và thuận tiện làm anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi.
Sầm phu nhân thoáng lộ vẻ áy náy, nói:
“A Nương, Đại bá mẫu, đây chính là Từ đại phu mà con đã kể.”
Nhìn thấy vị trí bà ngồi gần chủ vị hơn so với mẫu thân Triệu Thiếu Hoa, Từ Tĩnh lập tức hiểu rằng đây chính là đương gia chủ mẫu của Triệu gia hiện tại.
Ở Đại Sở, phụ nữ xuất giá thường được gọi theo họ gốc của mình, trừ phi không ai biết họ gốc, mới tạm dùng họ của nhà chồng.
Nếu không phải sáng nay nghe tiểu đồng nói A Hỉ tỷ gửi thiệp mời Từ đại phu đến Triệu gia, hắn để tâm nên mới ở lại, thì làm gì có chuyện hắn chịu nghe bà càm ràm thêm!
Trước khi Từ nương tử đến, mẫu thân đã càm ràm hắn một lượt rồi mà.
Ngươi thân là nữ tử, lại bôn ba bên ngoài một mình, người nhà không lo lắng sao?
Tuy giờ đã vào đầu thu, côn trùng ít đi, các bệnh đau đầu say nóng cũng đỡ, nhưng hè năm sau vẫn có thể dùng.
“Thiếu Hoa, sao còn để Từ đại phu đứng mãi thế?
“A Nương, còn có khách ở đây, mấy chuyện này chờ khách về rồi hẵng nói không muộn.”
Người phụ nhân mặc áo trường sam tử nhạt với nét mặt mang vẻ cương nghị, giống hệt Triệu Thiếu Hoa, rõ ràng là mẫu thân của nàng.
Nhưng mặc kệ.
Nhưng bà cũng không tiện tiếp tục lôi kéo Từ Tĩnh vào chuyện gia đình, liền quay sang nàng, mỉm cười nói:
“Đúng là ta suýt quên mất việc chính.
“Khụ khụ khụ!”
Nhìn nó thế nào ta cũng không thấy thuận mắt!”
Lời này của Từ Tĩnh không hề nói dối, nhưng lại khiến người nghe phải suy nghĩ sâu xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng nhìn về phía hai phụ nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, giới thiệu:
Sầm phu nhân cũng quan tâm nói thêm:
Từ Tĩnh thuận theo lễ phép đáp:
Sầm phu nhân hơi sững người, nhưng rồi bật cười đáp:
Triệu Cảnh Minh, người đang cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình: “…”
Nói xong, bà hậm hực trừng mắt nhìn Triệu Cảnh Minh đang ngồi bên cạnh.
Mau mời nàng ngồi đi.
Hôm trước Thiếu Hoa về nhà mẹ đẻ, mang theo một hũ thuốc mỡ tên Thanh Lương Dầu, nghe nói rất hữu hiệu với các chứng đau đầu, say nóng, côn trùng cắn hay mệt mỏi say xe.
Bình thường cứ nhắc đến chuyện cưới xin, hắn sẽ tìm mọi cách để chuồn đi.
Nên hôm nay nhân dịp Từ đại phu qua đây, muốn hỏi xem còn hàng không.”
Hễ gặp ai cũng phải quan tâm đến chuyện hôn nhân của người ta mới chịu được.
Nghe mẫu thân lôi cả Tiêu Dật vào, Triệu Cảnh Minh lập tức ho sặc sụa.
Ta nghe Thiếu Hoa nói, sau này ngươi còn định mở y quán tại kinh thành, nữ tử có bản lĩnh như Từ đại phu quả thật hiếm thấy.
Từ Tĩnh lập tức thu lại những suy nghĩ đang lơ đãng của mình.
Hắn biết rõ, nếu đối đầu trực diện với mẫu thân, chỉ khiến bà càng nói dai hơn.
Ta thử một chút, hiệu quả đúng là rất tốt.
Chỉ là xem thường thôi sao?
Tối qua bị vướng vào chuyện nguy hiểm như vậy, chắc Từ đại phu sợ hãi lắm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói, bà vừa lắc đầu thở dài.
Đành phải tùy tiện đồng ý, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
Chỉ nghe nói thuốc này có nhiều công dụng nên muốn mua một hũ để sẵn trong nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng khẽ mỉm cười, cúi chào hành lễ:
“Đừng có lảng tránh ta.
“Nhà vãn bối trước kia xảy ra biến cố, hiện tại… không còn nơi để quay về.”
Sầm phu nhân khẽ nhướng mày, cười nói:
Vậy mà hôm nay không biết trúng phải thứ gì, tự dưng ở lại nói chuyện với ta.
Lần trước hắn làm phật lòng không ít phu nhân tiểu thư, nhưng điều kiện của hắn rất tốt, vẫn có người âm thầm dò hỏi thái độ của hắn…”
Ta họ Sầm, cứ gọi ta là Sầm phu nhân.
A Nương, không phải người nói muốn mua thêm Thanh Lương Dầu của Từ đại phu sao?
“Mau đứng dậy, ở đây đều là người nhà cả, không cần câu nệ như thế.
Càng nhìn nàng, bà càng thấy thuận mắt, liền nói:
Nguyên nhân không có nhà để về có rất nhiều, nhưng bất kể là nguyên nhân nào, với người trong cuộc, đây đều là một chuyện đầy đau thương.
Chương 164: Thật sự càng nhìn càng thuận mắt
“Phải đấy.
Một bên, Triệu Cảnh Minh ngồi im lặng cũng phải âm thầm bĩu môi.
Triệu Thiếu Hoa vui vẻ tiến lên, khoác tay Từ Tĩnh và dẫn nàng vào đình.
“Đúng thế.
Vài ngày nữa là đại thọ bảy mươi của bà nội ngươi, ta đã gửi thiệp mời một số phu nhân tiểu thư trong kinh đến uống trà buổi sáng.
Hiếm lắm mới thấy hắn chịu ngồi lại, lỡ lát nữa hắn bỏ chạy, bà lại không biết đi đâu mà túm hắn về.
Còn bảo mua về chia cho các phu nhân thân thiết?
Dù mẫu thân của nàng ấy có phần cố chấp, nhưng nếu đổi lại là ta, cũng chưa chắc ta đã làm tốt hơn.”
Nhưng… mong Từ đại phu đừng phiền lòng vì ta nhiều lời.
Mong không ảnh hưởng đến tâm trạng của Từ đại phu.”
Vả lại, đôi khi ta ngồi xe lâu cũng hay bị say, đến lúc đó có thể dùng.”
Nàng mỉm cười đáp:
Còn phụ nhân ngồi cạnh bà, dáng người đậm đà hơn, mặc áo trường sam đỏ pha họa tiết hoa tròn tím xanh, bên ngoài khoác thêm lớp áo mỏng bằng lụa trắng trong suốt.
Nào như cái thằng nghịch tử nhà ta, ngày nào ta cũng phải đau đầu vì chuyện cưới xin của nó, vậy mà nó chẳng thèm quan tâm.
Còn nữa, gọi cả Nghiễn Từ đến.
Vương Ngũ Nương thật đáng thương.
“A Nương, Đại bá mẫu, hai người thật sự đã xem thường Từ đại phu rồi.
Trên gương mặt bà nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt sắc bén lại ngầm cho thấy bà không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Từ đại phu là nữ nhi, không chỉ có tay nghề y thuật xuất chúng mà còn tự mình mở được một y quán ở huyện An Bình, tầm nhìn chắc chắn rất rộng, làm sao dễ dàng bị dọa sợ như vậy.
Sầm phu nhân tỏ vẻ nghi hoặc nhìn hắn.
Lúc này, ngoài hai phu nhân, còn có ba thiếu nữ trẻ tuổi đang tò mò quan sát Từ Tĩnh, có lẽ đều là hậu bối của Triệu gia.
Lương đình tám góc này rất rộng, đủ chỗ cho hơn mười người ngồi mà vẫn thoải mái.
Từ đại phu đừng cười, bình thường nó còn hay lẩn mất chẳng thấy bóng dáng đâu.
Triệu Cảnh Minh nghe vậy, lập tức bất lực đưa tay che mặt.
Nhà hắn cái tình hình thế, chắc chắn cũng không có ai lo liệu chuyện hôn nhân cho hắn.
Từ Tĩnh mỉm cười đáp:
“Sầm phu nhân, Khang phu nhân.”
Hắn vừa len lén liếc nhìn biểu cảm của Từ Tĩnh, vừa vội nói với bà:
Sầm phu nhân không nhịn được khẽ thở dài, lắc đầu nói:
Bà vốn đã biết gần đây Từ Tĩnh đang chăm sóc cho con gái mình, lại nghe rằng nàng còn giúp giải quyết một việc lớn khiến Triệu Thiếu Hoa trăn trở bấy lâu.
Từ Tĩnh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
Người làm việc chính trước đi!”
“Dĩ nhiên là có sẵn.
Hôm qua lúc bị vây trong trang viện, nàng ấy còn bình tĩnh hơn phần lớn mọi người!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.