Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 162: Chẳng lẽ là vì lo cho nàng?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Chẳng lẽ là vì lo cho nàng?


“Ý của Từ đại phu ta đã hiểu.

Đợi thêm một tháng nữa, họ sẽ có thể qua giúp việc tại Hạnh Lâm Đường.

Nàng lập tức tỏ vẻ cảm kích, mỉm cười nói:

Ta đã bàn với bạn mình rằng, nếu y quán nhà họ tái mở chi nhánh tại Tây Kinh, ta sẽ qua đó hỗ trợ, học hỏi thêm kinh nghiệm.”

Triệu Thiếu Hoa hỏi Từ Tĩnh có muốn cùng nàng về Tống phủ không.

Tâm trí Từ Tĩnh đầy ắp suy nghĩ.

Từ Tĩnh thầm thở dài một hơi.

Nếu không có vấn đề gì, chuyện này cứ giao cho ta.”

“Thật sao?

Sau khi Triệu Thiếu Hoa rời khỏi xe, Từ Tĩnh bất giác nhìn về phía Tiêu Dật rời đi trước đó, môi khẽ mím lại.

Chỉ đành đợi đến khi trở về, tìm cách liên lạc sau vậy.

Nghe gia nhân báo tỷ đã về, tất nhiên muội phải qua xem thử.

Nói xong, nàng nhìn Từ Tĩnh với vẻ hơi áy náy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Vãn mặc một bộ áo hồng nhạt, cổ tay đeo một chiếc vòng bằng đồi mồi nạm vàng khảm ngọc, tươi cười nhảy tới trước mặt Từ Tĩnh, vui vẻ nói:

Chương 162: Chẳng lẽ là vì lo cho nàng?

Trước đó, khi Chu Vãn đến đây, nàng còn mang theo ba đại phu từ Thiên Dật Quán.

Nhàn Vân đáp:

Nàng không nói gì mà đột ngột qua đêm bên ngoài, tiểu tử ấy chắc chắn lo lắng lắm.

Giúp bạn ngươi chỉ là chuyện nhỏ.

Ngươi cần gì cứ nói với nàng.”

Có Từ đại phu ở Tây Kinh, sau này ta đau đầu nhức óc cũng không cần phải lo tìm ai khám bệnh, mẫu thân ta chắc chắn cũng rất vui!”

Nàng không ngờ Chu Khải lại làm việc nhanh đến vậy, sớm tìm được nữ y đồng cho nàng.

Nghe tiếng gọi, nàng dừng bước, quay lại mỉm cười hỏi:

Nàng phải quay về để trấn an hai vị lão nhân gia.

Từ Tĩnh mỉm cười đáp:

“Thiếu phu nhân ở trong xe phải không?

Nhưng khi nàng rời khỏi tiền đình, đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc phía sau gốc cây lớn không xa.

Lang quân đã đến, nói là rất lo lắng cho thiếu phu nhân, muốn vào xem tình hình của nàng.”

Quả nhiên, vừa nghe xong, khóe môi Triệu Thiếu Hoa thoáng cong lên.

Sáng nay, nếu không nhờ người do lang quân phái tới nói ngài vẫn an toàn, tiểu nhân thật không biết phải làm sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau chuyện xảy ra hôm nay, Từ Tĩnh biết Tống phu nhân hẳn không còn tâm trạng giới thiệu nàng với các phu nhân khác, mà về Tống phủ cũng chẳng có ích gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Tĩnh mỉm cười nhìn họ, nói:

Để ta xuống.”

“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”

“Trường Tiếu đâu?”

Có lẽ được gia đình nuông chiều từ nhỏ nên nàng rất hoạt bát, đáng yêu, luôn miệng gọi “Tĩnh tỷ tỷ” ngọt như mật.

Khi chúng ta lao qua biển lửa, hắn vì bảo vệ ta mà có lẽ đã bị cột gỗ rơi trúng tay.”

Có lẽ do bản tính trẻ con nên Chu Vãn rất thân thiết với Tiêu Hoài An.

Khi xe ngựa vừa đến cửa Chu gia, từ xa, Từ Tĩnh đã thấy Nhàn Vân và Trình Hiển Bạch đang sốt ruột chờ ở đó.

Chu Vãn năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.

Mãi sau không chịu nổi nữa mới nhắm mắt chợp mắt được một lát.

Từ Tĩnh lập tức vội vã quay về viện của mình.

Ánh mắt nàng thoáng động, trong lòng đã có tính toán.

Đợi đến lúc hai người dùng xong bữa tối và Từ Tĩnh dỗ cậu bé ngủ, nàng mới thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Trong giấc ngủ, cái miệng nhỏ nhắn của cậu mím lại, khóe mắt hơi ướt.

Triệu Thiếu Hoa thoáng sững sờ, hoàn toàn không ngờ chuyện này lại dính dáng đến Giang gia! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Từ nương tử, tối qua không thấy ngài trở về, tiểu nhân lo đến c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chuyện tối qua xảy ra, ngươi chắc cũng biết.

Nhàn Vân và Trình Hiển Bạch nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Lang quân của các ngươi đã một mình xông vào, lúc rời đi thì cả trang viên lại đột ngột bốc cháy.

Nếu Triệu Thiếu Hoa đồng ý giúp đỡ Thiên Dật Quán, thì chuyến đi này của Chu Khải sẽ trở nên rất hữu ích.

“Tiểu lang quân từ tối qua đến giờ ngủ không được mấy canh giờ.

“Sao muội lại qua đây?”

Từ Tĩnh buồn cười ngồi bên mép giường, ngắm khuôn mặt say ngủ của Tiêu Hoài An một lúc, sau đó đứng dậy, bước ra ngoài nói với Nhàn Vân:

Hóa ra là Chu Vãn, em gái thứ ba của Chu Khải.

Trên xe ta còn khách.

Từ Tĩnh khẽ cười:

Vị nữ tử vốn luôn cởi mở, mạnh mẽ giờ đây lại mang theo vài phần dịu dàng ngọt ngào hiếm thấy:

Triệu Thiếu Hoa quả nhiên nhanh chóng quay lại, báo rằng gia đình nàng rất lo lắng, đặc biệt là hai vị lão phu nhân của Tống gia và Triệu gia đều muốn trực tiếp đến tận nơi để kiểm tra xem nàng có an toàn hay không.

Từ Tĩnh vội hỏi:

Nàng bèn viện cớ mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi, nhờ Triệu Thiếu Hoa tiễn nàng về Chu gia.

Bảo Châu sẽ ở đây.

Nếu vậy, ta nhất định phải giúp bạn ngươi rồi.

Nằm bên cạnh Tiêu Hoài An, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nàng vừa mơ màng nghĩ:

Nếu tỷ còn chưa về, e rằng Tiểu Trường Tiếu sẽ khóc đến sưng cả mắt mất!”

Lang quân trong lời tiểu đồng, đương nhiên là chỉ phu quân của Triệu Thiếu Hoa.

Chẳng lẽ là vì lo lắng cho nàng nên tới xem thử sao?

Những lúc Từ Tĩnh bận rộn không thể chơi cùng Tiêu Hoài An, đều là Chu Vãn ở bên cậu bé.

Nói thật, chuyện này ta không chỉ vì muốn giúp bạn mình.

“Tĩnh tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi!”

Dù trong lòng nàng có nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn, chẳng hạn như liệu hắn có bị thương không, hay chuyện hỏa hoạn bất ngờ hôm nay rốt cuộc là thế nào, nhưng hiện giờ nàng không có cơ hội gặp hắn.

Nhàn Vân nghe xong không thể ngồi yên, vội vàng đáp:

Hai người trò chuyện thêm một lát, Chu Vãn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói:

Người vừa rời đi, rõ ràng là Chu Hiển.

Điều này khiến nàng dễ thương hơn hẳn so với tính cách lạnh lùng của Chu Hiển.

Ngay từ ngày thứ ba sau khi Chu Khải trở lại huyện An Bình, Chu Vãn đã đến đây và ở trong viện cạnh bên.

Hiện tại, quy mô Hạnh Lâm Đường của ta còn nhỏ, nhưng sau này, ta cũng muốn mở một chi nhánh ở kinh thành.

“Lang quân làm sao… làm sao lại bị thương được?”

Không biết cậu bé đang mơ thấy gì mà trông lại tội nghiệp đến vậy.

Từ Tĩnh khá yêu thích cô nương này.

Khi Từ Tĩnh vừa định quay về phòng, một giọng nữ trong trẻo, vui tươi bỗng vang lên:

“Tiểu nhân sẽ tự mình đi ngay!”

“Muội lo cho Tĩnh tỷ tỷ.

Giống như cái đuôi nhỏ, nàng đi đâu cậu theo đó.

Vừa rồi, tiểu nhân cố lắm mới dỗ được cậu ngủ, giờ đang ở trong phòng.”

“À đúng rồi, Tĩnh tỷ tỷ, sáng nay khi tỷ không có ở đây, A huynh gửi thư tới.

Nhưng vì có liên quan đến Giang gia, ta cần về nhà tìm cơ hội dò hỏi trước.

Khi các nữ y đồng đến, giai đoạn đầu có thể để hắn hướng dẫn họ.

Từ Tĩnh khẽ nhướng mày.

Mấy ngày qua, hễ có thời gian rảnh, Từ Tĩnh đều tranh thủ đào tạo họ.

Khi Tiêu Hoài An tỉnh dậy, có lẽ vì bị kinh hãi, cậu bé cứ quấn quýt lấy nàng không rời.

Vệ sĩ được tiểu lang quân phái theo bảo vệ nàng đã theo nàng đến Tống phủ, sau đó không quay lại, khiến Nhàn Vân không có cách nào dò hỏi tin tức.

Nàng khẽ siết chặt tay Từ Tĩnh, nói:

“Từ đại phu, ta xuống một lát rồi sẽ quay lại ngay.

Nghe vậy, Triệu Thiếu Hoa lập tức vui vẻ, cười nói:

Nói rồi, hắn liền quay người chạy vội đi.

“Nhàn Vân sao vẫn chưa về?

May thay, những ngày qua nàng vẫn luôn kiên trì chỉ dạy Trình Hiển Bạch.

“Từ nương tử, người không sao chứ?”

“Ta không sao, các ngươi không cần lo.”

Câu trả lời của Triệu Thiếu Hoa nằm trong dự liệu của Từ Tĩnh.

Hắn núp ở đây làm gì?

Sắp tới chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn.

Khi Từ Tĩnh trở lại phòng, Tiêu Hoài An quả nhiên vẫn đang ngủ.

Vết thương của Tiêu Dật… không lẽ thật sự nghiêm trọng?”

“Triệu Thiếu phu nhân không cần để ý đến ta, cứ tự nhiên làm việc của mình đi.”

Người đó quay đầu, bước đi vội vã.

Nhàn Vân hiển nhiên đã biết chuyện của nàng, còn Trình Hiển Bạch chắc hẳn nghe từ Nhàn Vân.

Tiểu lang quân cũng bồn chồn không yên, dù thế nào cũng không chịu đi ngủ.

Từ Tĩnh khẽ mím môi, chậm rãi nói:

Huynh ấy nói vài ngày nữa sẽ tới Tây Kinh, còn mang theo mấy nữ y đồng được tuyển chọn theo yêu cầu của tỷ.”

Nhàn Vân lập tức biến sắc, ngay cả chuyện Từ Tĩnh chủ động quan tâm đến lang quân—một việc đáng mừng như vậy—cũng không kịp để ý, vội vàng hỏi:

“Ngươi xem có thể phái người đến gặp lang quân của các ngươi, hỏi xem hôm nay hắn có bị thương không?”

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của một tiểu đồng:

“Không được.

“Vậy thì làm phiền Triệu Thiếu phu nhân.

Nhàn Vân không nhịn được, mặt mày khổ sở nói:

Việc Chu Khải tới Tây Kinh cũng thật đúng lúc.

Vừa nhìn thấy nàng, cả hai lập tức chạy tới hỏi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Chẳng lẽ là vì lo cho nàng?