Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Bản năng sinh tồn của nam nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Bản năng sinh tồn của nam nhân


Đây chắc chắn là điều chấn động nhất trong buổi sáng vốn đã đầy bất ngờ này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng giờ, đôi chân như bị đóng băng tại chỗ.

Không lý nào phải mất công giải quyết những hậu quả từ quá khứ của nguyên chủ.

Người bên phải trẻ hơn, khoảng hai mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to, làn da ngăm khỏe mạnh.

Người phụ nữ mồm mép sắc bén này, thật sự là cái cô Từ Tĩnh ngốc nghếch điên rồ trước kia sao?

Trong lòng nàng nhanh chóng có kết luận. Họ rõ ràng là người quen của nguyên chủ, thậm chí có vẻ rất quen thuộc, nhưng nguyên chủ lại không biết họ là ai.

Triệu Cảnh Minh lập tức cứng họng, há miệng ngạc nhiên, chỉ tay vào nàng:

Từ Tĩnh hít sâu một hơi, quay đầu lại, cười như không cười nhìn hai người, lạnh lùng đáp:

Chẳng lẽ bây giờ có Nghiễn Từ chống lưng rồi, nàng ta cho rằng mình muốn làm gì thì làm được sao?

Từ Tĩnh không rõ vì sao họ lại cố tình tiếp cận mình, nhưng kiểu thái độ đầy toan tính và thử thách ấy khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng rất nhanh, hắn xác định được người mình phải bảo vệ là ai.

“Cái cô Từ Tĩnh này ngạo mạn cái gì?

“Ngươi… ngươi…”

Chương 103: Bản năng sinh tồn của nam nhân

Lúc này, Từ Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:

Nàng vẫn điềm nhiên rót trà, vẻ mặt dường như không hề quan tâm, nhưng sự thiếu kiên nhẫn đã lộ rõ trong ánh mắt.

“Rõ ràng trong lòng không ưa ta, cớ gì phải tỏ vẻ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người này chắc chắn có quan hệ với Tiêu Dật, thậm chí còn thân thiết.

Thái độ ấy lạnh nhạt đến mức khiến người ta cảm thấy, ngay cả con c·h·ó sống ở tận “hàng xóm của hàng xóm của hàng xóm” cũng có vẻ thân thiện hơn nàng.

Đây cũng là một trong những lý do nàng không muốn dây dưa với Tiêu Dật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi mắt đen sâu thẳm mang theo sự lạnh lùng, không chút thiện cảm nhìn về phía Triệu Cảnh Minh và Tiêu Hòa.

Nhàn Vân là người luôn chăm sóc cho Tiêu Hoài An, không ai đau lòng cho vị tiểu chủ tử này hơn hắn.

Với một người từng khắc nghiệt với Tiêu Hoài An như nguyên chủ Từ Tĩnh, đáng lẽ hắn phải ghét bỏ và khinh miệt nàng hơn bất kỳ ai.

Nói rồi, hắn xoay người, kéo ghế ở chiếc bàn cạnh đó và ngồi xuống.

Rõ ràng họ đã từng quan sát nguyên chủ từ trong bóng tối, vậy mà giờ lại dễ dàng nhận ra nàng ngay lập tức.

Nhưng người nữ nhân đó… lại là Từ Tĩnh.

“Chào buổi sáng.”

Chẳng phải nàng đã quyết định phát triển công việc ở Tây Kinh, cũng định giấu đi thân phận ban đầu hay sao?

Ta và Trường Dự lo lắng cho ngươi, đến phủ ngươi dò hỏi thì tình cờ thấy một đội người chuẩn bị xuất phát.

Trước đây nàng ta đã tính kế Nghiễn Từ thế nào, gây phiền toái ra sao, chúng ta đều nhớ rõ mà!”

Vậy mà Từ Tĩnh rốt cuộc đã thay đổi đến mức nào, khiến Nhàn Vân sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng không chút do dự như vậy?

Khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, đôi mắt dài hơi xếch ánh lên vẻ lạnh lùng.

Nhìn thái độ vừa rồi, Từ Tĩnh lập tức liên tưởng đến Đông Lê lúc mới gặp.

Họ không thể tin vào mắt mình.

Nhưng còn hai người này, nàng không có lý do gì để lãng phí thời gian và tâm sức.

Thấy Từ Tĩnh phớt lờ sự hiện diện của mình, ung dung ngồi xuống, lại gọi tiểu nhị mang bữa sáng, Triệu Cảnh Minh không dám tin vào mắt mình, thấp giọng lẩm bẩm:

Dáng vẻ tươi sáng, tuấn tú, mặc một bộ áo bào xanh chàm viền vàng, thần sắc trên gương mặt lại không được thân thiện.

Nhưng vấn đề là, nàng không quen họ, nguyên chủ cũng không, vậy cớ gì phải tiếp chuyện họ?

Khi lang quân ở huyện An Bình làm việc, Từ nương tử đã giúp đỡ ngài rất nhiều.

Tiêu Hòa và Triệu Cảnh Minh: “…”

Chi bằng học theo vị lang quân bên cạnh, không thích thì cứ thẳng thắn, tránh mặt ta luôn, chẳng phải đôi bên đều dễ chịu hơn sao?”

Nhưng có vẻ như hắn kiêng dè điều gì đó, dù trong lòng đầy khinh bỉ cũng không nói ra, chỉ giữ im lặng.

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, nhìn về phía phát ra giọng nói, đồng thời lục lại ký ức của nguyên chủ để tìm xem người kia là ai.

Tiêu Hòa nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhưng bình tĩnh của Từ Tĩnh, mỉm cười nhàn nhạt, nói:

Đã không có thiện ý, lại còn giả vờ thân thiết, nàng không có nghĩa vụ phải phụng bồi.

Hắn vốn định bước qua, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng và dùng bữa sáng cùng nàng.

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng sáng sớm đại sảnh yên tĩnh, từng lời hắn nói đều lọt vào tai Từ Tĩnh.

Chúng ta còn đặc biệt xin nghỉ, mang theo không ít hộ vệ, không có công lao cũng có khổ lao.

Người bên trái trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, mặc áo bào cổ tròn màu trắng ngà, thêu chỉ bạc.

Trong khoảnh khắc, họ không biết nên cảm thấy vui mừng hay xót xa.

Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.

Tiêu Dật khẽ sững lại, cảm giác có điều gì đó không đúng.

Thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Dật dán chặt vào mình, vẻ mặt như chỉ cần họ nói thêm một câu không hợp ý, hắn sẽ lập tức tống cổ họ về Tây Kinh, Tiêu Hòa nhanh chóng giơ tay làm động tác đầu hàng, mỉm cười bất đắc dĩ:

Ngươi không cần ghét bỏ chúng ta như vậy chứ?”

Trên người Tiêu Nghiễn Từ, một người từ trước đến nay đi qua ngàn hoa mà không dính một phiến lá, vậy mà vừa rồi… lại toát ra cảm giác thấp thỏm như một kẻ “yếu thế”!

Trừ cái gan to bằng trời, hắn chẳng thấy nàng giống chút nào so với Từ Tĩnh của trước đây.

Từ Tĩnh đánh giá họ một lúc nhưng không tìm được chút ký ức nào về hai người này trong trí nhớ của nguyên chủ.

Nhàn Vân đứng bên cạnh, thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Dứt lời, nàng không quan tâm thêm, một mình tập tễnh đi đến một bàn trống gần đó.

Lang quân vô cùng… vô cùng kính trọng nàng.

Từ Tĩnh hiểu rằng một khi tiếp xúc với những người liên quan đến quá khứ của nguyên chủ, phiền phức chắc chắn sẽ kéo đến.

“Các ngươi sao lại ở đây?”

“Hôm qua ngươi đột nhiên rời Tây Kinh bằng ngựa, từ tối đến sáng cũng không thấy tin tức gì.

Tiêu Dật đứng trên cầu thang, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm.

Và cơn giận này, hiển nhiên vì thái độ của bọn họ đối với Từ Tĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn không nói câu nào về việc hoan nghênh hay không, mà xoay người, bước về phía Từ Tĩnh.

Những người cùng lớn lên với Tiêu Dật đều hiểu quá rõ thái độ này: Hắn đang nổi giận.

Hắn bước nhanh đến, chắn trước mặt Từ Tĩnh, trừng mắt với Tiêu Hòa và Triệu Cảnh Minh, lớn tiếng:

“Các vị đến tìm Tiêu lang quân thì mời lên lầu.”

Trầm mặc một lúc, hắn khẽ nói, giọng hơi khàn:

Làm sao có thể quen biết những người thân cận của hắn?

“Nói đi cũng phải nói lại, ta và Từ nương tử trước đây cũng coi như có chút thân thích, nhưng thái độ của nàng hình như hơi lạnh nhạt thì phải.”

Vì vậy, chúng ta liền đi theo.

Thấy họ đi cùng với Nhàn Vân, Từ Tĩnh khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt, nói:

Mong hai vị đừng bất kính với Từ nương tử!”

Khi ánh mắt chạm vào Từ Tĩnh, sự chán ghét trong đôi mắt đen ấy rõ ràng đến mức không thể che giấu.

Trước mắt nàng là hai nam nhân trẻ tuổi, dáng vẻ quý phái, đang bước vào khách sạn dưới sự hộ tống của một nhóm hộ vệ.

Nhàn Vân lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt mừng rỡ, gọi lớn:

Với Tiêu Dật và Tiêu Hoài An, nàng đã có lý do chính đáng để dây dưa.

Nhưng nguyên chủ trước đây đã gặp Tiêu Dật được bao nhiêu lần?

Ánh mắt của Tiêu Dật vẫn lạnh lẽo, nhìn hai người thêm một lúc rồi mới thu lại.

Những người này sao lại xuất hiện ở đây?

Tiêu Nghiễn Từ vì một nữ nhân mà giận dữ với bọn họ, đây quả thực là một trải nghiệm hiếm hoi.

“Lang quân!”

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, nhưng nụ cười ấy không chút ấm áp, mà chỉ tạo cảm giác xa cách, khó gần.

“Tiêu lang quân, Triệu lang quân, Từ nương tử đã không còn là Từ nương tử trước kia nữa!

Còn chưa kịp nghĩ thông, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đột ngột vang lên từ trên cầu thang:

Ánh mắt Tiêu Hòa cũng chợt nheo lại, để lộ sự dò xét mà trước đó hắn cố giấu.

Hiển nhiên họ cũng đang thay Tiêu Dật và Tiêu Hoài An bất bình.

“Chào buổi sáng.”

Người nữ tử này tuy trước nay không nhiệt tình với hắn, nhưng cũng chưa từng lạnh nhạt đến vậy.

Bộ bào phục tối màu với hoa văn chìm càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo của hắn.

Nói xong, nàng lại cúi đầu, tiếp tục nhấm nháp chén trà, như thể chẳng có chuyện gì đáng bận tâm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Bản năng sinh tồn của nam nhân