Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
Thương D·ụ·c Hoành không nói gì, chỉ thuận thế nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô tiếp tục đi vào khu vui chơi.
Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn vội vàng lau mồ hôi trên trán, tranh thủ lúc Tang Vãn không để ý mà trừng mắt liếc hai người một cái, rồi ôm bạn gái bỏ chạy.
Bảo vệ công viên vui chơi ra khuyên can, nhưng Thương D·ụ·c Hoành chẳng buồn để ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trẻ con.” Thương D·ụ·c Hoành cằn nhằn một câu: “Anh đi mua vé, em đợi ngoài này nha.”
“Được rồi, đừng làm loạn, nằm yên đi.” Giọng anh mang theo nụ cười nhẹ.
Tang Vãn dựa cằm lên vai anh, dần dần nhắm mắt như lẩm bẩm: “Thương D·ụ·c Hoành... Nếu anh cứ tốt với em như vậy thì tốt biết mấy...”
Vừa dứt lời “Bùm!” Xe họ lại bị húc, vẫn là cậu bé đó.
Khu đó chủ yếu là trẻ con đi với bố mẹ, người lớn như họ khá ít.
Thương D·ụ·c Hoành nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: “Ai sợ?”
Tang Vãn tựa lưng ngủ ngon lành, hàng mi dài khẽ rung như ngủ không yên.
Thương D·ụ·c Hoành khẽ nhếch môi:b“Giờ mới sợ, có hơi trễ rồi nhỉ?”
Thương D·ụ·c Hoành nhướng mày cười nhẹ: “Anh chỉ cõng bạn gái.”
Tang Vãn vịn lưng bước xuống xe, mệt rã rời, không hiểu sao Thương D·ụ·c Hoành lại so đo với một đứa nhỏ.
“Xin lỗi.” Giọng Thương D·ụ·c Hoành lạnh lùng cứng rắn.
Mà đằng này là cô chịu khổ.
Những trò chơi sau đó khá bình thường, Thương D·ụ·c Hoành cũng không chọc ghẹo cô nữa, hai người thực sự giống một cặp đôi nhỏ.
Tang Vãn cũng nhận ra ánh mắt của những người xung quanh đang đổ dồn về phía họ, sợ ảnh hưởng xấu đến Thương D·ụ·c Hoành nên chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thực ra Tang Vãn cũng chưa từng chơi xe đụng, chỉ thấy trên TV, vừa cài dây an toàn xong thì một chiếc xe đụng màu vàng đã húc thẳng vào họ.
Anh hỏi cô muốn chơi gì, Tang Vãn vẫn chưa nghĩ ra, đảo mắt một vòng rồi chỉ về phía khu xe đụng: “Chơi cái đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác ấy giống như bạn gọi một món ăn mà biết rõ không hợp khẩu vị, nhưng vẫn quen miệng chọn nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được... Được rồi... Tôi xin lỗi được chưa!” Dư Hào mặt đỏ bừng vì bị siết cổ áo, giọng nói gần như rít ra từ kẽ răng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bùm!”
Tang Vãn tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, hàng mi dài cong vút của cô thỉnh thoảng lại chớp vài cái, trông có vẻ ngủ không yên.
Nhìn quanh mọi người đang xì xào bàn tán, cô thật sự lo chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của anh, chỉ có thể tiếp tục nhỏ giọng can ngăn.
Thương D·ụ·c Hoành co chân ngồi cạnh Tang Vãn, thấy cô loay hoay tìm cách điều khiển, liền nói: “Em xuống, để anh lái.”
Cô đi không vững, vừa ra khỏi khu xe đụng liền dừng lại: “Thương D·ụ·c Hoành, em mệt rồi.”
“Không được, lần này em lái!” Tang Vãn kiên quyết.
“Cõng em.” Giọng Tang Vãn như làm nũng.
Ánh mắt Thương D·ụ·c Hoành loé lên sự nguy hiểm, bàn tay vẫn chưa buông cổ áo đối phương, lại lạnh giọng hỏi: “Xin lỗi ai?”
“Vậy thì chơi với em đi!” Nói xong cô kéo tay anh, mua hai vé người lớn.
“Cười cái gì?” Thương D·ụ·c Hoành nhíu mày hỏi.
Cô cứng đầu bước đi, loạng choạng không vững, Thương D·ụ·c Hoành thở dài, bước dài tới trước mặt cô, xoay người cúi lưng xuống.
“Anh sợ cái gì?” Tang Vãn phồng má lên giận dỗi.
Tang Vãn đột nhiên phá lên cười, lần đầu tiên cô thấy biểu cảm lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh.
Dư Hào chỉ cảm thấy không khí trong lồng n.g.ự.c ngày càng loãng, môi khẽ hé, hô hấp dồn dập đến cực điểm.
Dư Hào khinh thường, hắn xắn tay áo định lao lên quyết một phen với Thương D·ụ·c Hoành, nhưng vừa bước được một bước thì đã bị người ta tóm cổ áo nhấc bổng lên.
Thương D·ụ·c Hoành tháo dây an toàn, không đánh thức cô ngay, mà chỉ ngồi ngắm nhìn một lúc lâu.
Nghe vậy, Thương D·ụ·c Hoành ngoảnh lại, trên cổ còn đeo chiếc túi nhỏ của Tang Vãn, tay đút túi quần như chẳng có gì.
Anh đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trên má Tang Vãn sang một bên, ngón tay thô ráp từ tốn v**t v* gò má trắng nõn của cô như những cặp tình nhân.
Cô cứ tưởng mình đã hoàn toàn buông bỏ anh, nhưng mỗi lần gặp lại, tim lại rung động như trước.
Đến nước này mà còn đùa! Tang Vãn cắn môi không thèm đáp.
Ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Được rồi mà...”
Thế nhưng Thương D·ụ·c Hoành hoàn toàn không quan tâm, thái độ cứng rắn, đôi mắt sâu thẳm như chứa băng giá.
Trong lòng cô bây giờ rất rối, không biết mình nghĩ gì.
Tám giờ tối, Thương D·ụ·c Hành đưa Tang Vãn về nhà, xe của anh đậu dưới bóng cây râm mát kín đáo bên vệ đường.
Thương D·ụ·c Hoành sao có thể chịu bị trẻ con khiêu khích? Anh trực tiếp mở cửa xe, ôm Tang Vãn từ ghế lái sang ghế phụ.
Tám giờ tối, Thương D·ụ·c Hoành đưa Tang Vãn về nhà, xe dừng trong bóng râm bên lề đường.
Nghe thấy lời xin lỗi của hắn, Tang Vãn không có phản ứng gì lớn, bởi sự chú ý của cô đều đặt vào Thương D·ụ·c Hoành.
“Ngồi cho vững.” Chỉ nói thế rồi đạp mạnh chân ga, lao về phía xe vàng.
Người lái là một cậu bé tiểu học tầm lớp sáu, đụng xong còn vỗ tay reo vui.
Tang Vãn mặt dày trèo lên lưng anh, vòng tay qua cổ anh, còn cố tình hỏi: “Tổng giám đốc Thương, nếu bạn gái anh mà thấy cảnh này chắc ghen lắm ha? Liệu cô ấy có lao tới tát em không? Em sợ quá đi, hay là anh thả em xuống đi...” Cô tiếp tục trêu chọc.
“Em không sao chứ?” Thương D·ụ·c Hoành xoay Tang Vãn qua lại xem xét kỹ càng, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Anh đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trên má Tang Vãn sang một bên, ngón tay thô ráp từ tốn v**t v* gò má trắng nõn của cô.
“A…a…a” Tang Vãn cảm giác xương cốt mình sắp rời nhau, tay đập vai Thương D·ụ·c Hoành liên tục: “Chậm thôi, anh đang hơn thua với trẻ con đấy...”
Dư Hào dần dần cảm thấy mũi chân mình đã rời khỏi mặt đất, bên cạnh vang lên tiếng hét của bạn gái hắn. Nhưng vì sĩ diện, hắn vẫn cố gượng: “Thả... Thả tôi ra...”
Sau khi đụng, cậu bé còn làm mặt xấu chọc tức họ như thể tuyên chiến.
Tang Vãn ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng vẫn không kìm được cong lên: “Thật hiếm khi thấy anh có biểu cảm khác ngoài lạnh lùng.”
“Mệt rồi?”
“Anh... Anh thật có bạn gái rồi hả? Hừ! Thương D·ụ·c Hoành, đồ cặn bã!” Tang Vãn vặn vẹo người nhưng vừa nhúc nhích là đau lưng dữ dội.
Rốt cuộc đó là yêu hay chỉ là thói quen, chính cô cũng chẳng rõ.
Thương D·ụ·c Hoành hừ lạnh, nhanh chóng buông tay, hai chân Dư Hào mới lần nữa chạm đất, cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác thật.
Chưa kịp nói hết, “Bùm!” Lại thêm cú va chạm mạnh.
“...Tang... Tang Vãn, xin lỗi, tôi sai rồi...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.