Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
Thương D·ụ·c Hoành đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, mắt cụp xuống: “Anh cũng không tin.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô như vừa ăn trúng một quả dưa lớn, mắt trợn tròn ngạc nhiên.
La Vô nhướng mày: “Còn chưa chắc chắn nên cậu cần cháu đến Hải Thành một chuyến.”
“Tang Vãn?”
“Xin lỗi…” Cô ta lí nhí.
Khi ấy cha vừa qua đời, tâm trạng Tang Vãn sa sút, thường ôm ảnh cha ngẩn người. Vậy mà La Huệ lại kể với mọi người là bạn trai cũ của cô c.h.ế.t rồi.
La Huệ mặt xám như tro, tức đến nghiến răng. Cô ta từng nhỏ nước bọt vào cốc của Tang Vãn, từng hắt nước lạnh lên chăn cô rồi giả vờ tốt bụng thông báo “ai đó làm bẩn chăn cô”.
Thương D·ụ·c Hoành xách theo hộp cơm, nhanh tay túm lấy tay La Huệ, vung ra một bên. Sau đó, anh không kiêng dè mà vòng tay ôm eo Tang Vãn, mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của Đỗ Hùng.
Tang Vãn kéo nhẹ tay áo anh, nhón chân thì thầm: “Cô ta là bạn học đại học của em, thích làm người thứ ba.”
Tang Vãn ngủ không yên, lại mơ thấy vụ hỏa hoạn năm đó. Nhưng lần này trong giấc mơ còn có cả Thương D·ụ·c Hoành. Cô thấy anh và cha mình cùng biến mất trong biển lửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
La Huệ hận đến nghiến răng, tại sao Tang Vãn lại có bạn trai đẹp trai đến thế, lại còn được mọi người bênh vực?
“Đây là cha cậu à?” Tang Vãn liếc sang người đàn ông bên cạnh La Huệ, nhìn kỹ thì là Đỗ Hùng.
“Không nghe thấy.” Tang Vãn cố ý làm khó.
“La Huệ, cậu và bạn trai sắp cưới chưa? Sao không báo một tiếng?” Tang Vãn mỉm cười, sánh bước lên hỏi.
“Lúc nhỏ, em từng cùng cha đi siêu thị. Khi thu ngân không chú ý, em lén lấy một viên kẹo nhỏ bằng đầu ngón tay.” Cô vừa nói vừa chậm rãi chống người ngồi dậy, giơ ngón tay minh họa: “Về đến nhà bị cha phát hiện, cha mắng em một trận dữ dội, rồi dẫn em quay lại siêu thị trả tiền và xin lỗi thu ngân.”
Tang Vãn không buồn để ý, người phụ nữ đó chính là La Huệ, bạn cùng phòng đại học mà cô ghét cay ghét đắng.
Thương D·ụ·c Hoành cười khẩy, ánh mắt khinh thường.
“Em còn tưởng người như anh thì đời nào chịu cúi đầu xin lỗi.” Tang Vãn buông một câu lặng lẽ, giọng nói nghèn nghẹn. Cô vùi mặt vào gối, một lúc sau như chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn sang anh: “Vừa nãy anh nói là thật chứ?”
Tang Vãn ngẩng lên nhìn người kia, mặt không cảm xúc: “Ừm.”
“Thương tổng, ý anh là sao?” Đỗ Hùng bắt đầu hoảng, sợ bị nắm thóp.
Lưng vẫn còn đau, cô bước từng bước chậm chạp.
Tang Vãn nhíu mày, trong lòng hơi mâu thuẫn, nhưng hiện tại cô cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
La Vô bật lửa, rít một hơi rồi nói giọng đầy ẩn ý: “Nếu một ngày nào đó con bé biết cháu đứng về phía cậu, nó còn muốn ở bên cháu không?”
Đỗ Hùng môi mím chặt, định nói lại thôi. Nhưng Thương D·ụ·c Hoành đã nói tiếp, giọng càng lạnh: “Phu nhân của Đỗ tổng đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?”
La Vô cười khẽ, rít một hơi thuốc sâu: “Người của cậu phát hiện Tang Cảnh Tư ở Hải Thành.”
Trong cơn giận, Tang Vãn đã tát cô ta một cái, hai người xô xát rồi đều bị kỷ luật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thương D·ụ·c Hoành, anh tin cha em không?”
Anh nói rất nhẹ nhưng Tang Vãn đang đắm chìm trong nỗi đau nên không nghe thấy.
Anh xoay nhẹ điện thoại trong tay: “Xin lỗi đi.” Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía La Huệ.
Đỗ Hùng cúi đầu không nói gì. Từ lúc Tang Vãn xuất hiện, hắn ta đã thấy nhưng vì tình huống quá xấu hổ nên đành im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương D·ụ·c Hoành mặt không đổi sắc, lấy điện thoại ra: “Mấy hôm trước tôi còn tới thăm phu nhân của Đỗ tổng khi đi công tác.”
Anh lấy trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu ngậm lên môi rồi tiện tay đưa cho La Vô một điếu.
…
“Ừm.” Thương D·ụ·c Hoành nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô, giọng điềm tĩnh.
Hồi đại học, La Huệ thường tung tin đồn nhảm về cô. Vì Tang Vãn không yêu đương, cô ta liền rêu rao rằng Tang Vãn không trong sạch, từng bị đàn ông bỏ rơi.
Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
Sự lạnh nhạt của cô không khiến người phụ nữ kia bối rối. Trái lại, cô ta cười đắc ý, khoác tay người đàn ông bên cạnh, cố ý vén tóc để lộ chiếc nhẫn nơi đầu ngón tay ra vẻ khoe mẽ.
“Có chuyện gì?” Thương D·ụ·c Hoành lạnh nhạt hỏi, bỏ qua câu trước.
“Tôi chỉ thấy bạn trai cậu trông rất giống sếp tôi, mà sếp tôi thì… Có vợ rồi cơ đấy.” Tang Vãn cười mỉa.
“Cái gì mà thẩm mỹ! Tôi đẹp tự nhiên, không d.a.o kéo!” La Huệ gần như phát điên, gào lên phản bác.
La Huệ giương đôi mắt mờ nước, nghiến răng: “Xin lỗi.” Rồi hất tay Đỗ Hùng, bỏ đi không quay đầu lại.
Tang Vãn hừ lạnh, định vén tay áo chiến một trận thì một bóng người cao lớn bỗng chắn trước mặt cô.
Người phụ nữ quay lại, cười giả lả: “Đúng là cậu thật sao?”
“Đỗ tổng, quản người của ông cho tốt vào.” Anh lạnh giọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói tới đây, mắt cô bất chợt đỏ hoe: “Vì vậy em không tin cha mình sẽ phản bội mẹ, càng không tin ông ấy sẽ bán hàng hết hạn vì tiền…”
“Ý ông là... ông ấy chưa c·h·ế·t?” Thương D·ụ·c Hoành đang hút thuốc cũng ngừng lại, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.
Vừa ra khỏi phòng bệnh thì có giọng phụ nữ vang lên:
Chờ đến khi cô thiếp đi, Thương D·ụ·c Hoành mới lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Khi bước ra ngoài, La Vô đã đứng cạnh xe đợi anh từ lúc nào.
Câu này khiến mặt La Huệ đỏ rần, cô ta vốn mê tiền, lại không chịu lao động: “Vội gì chứ? Cậu chưa từng uống rượu mừng à?”
Cô choàng tỉnh, tóc mái dính bết mồ hôi, thở gấp từng hơi, muốn ra ngoài hít thở một chút.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.