Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
“Báo cảnh sát bắt cô.” Giọng anh thản nhiên, không nghe ra chút đùa giỡn nào.
“Chào anh, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không ạ?” Giọng cô nhẹ nhàng dịu dàng như một chú thỏ nhỏ đáng yêu.
Hộp thuốc rơi “bộp” xuống chân Tang Vãn, mọi thứ bên trong văng tung toé khắp sàn. Cô vội cúi người nhặt từng món một, không quên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Thương D·ụ·c Hoành bước nhanh đến nhà bếp, bật hệ thống chữa cháy khẩn cấp. Lửa tạm thời được dập tắt, nhưng nhìn cảnh hoang tàn trong bếp, sắc mặt anh hoàn toàn tối sầm lại.
Sau khi xử lý đơn giản vết thương nơi khuỷu tay, Tang Vãn cắn môi, ngập ngừng ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn chưa rời đi, lên tiếng hỏi tiếp: “Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”
Tang Vãn lắc đầu rồi lại gật gật. Hành động đó khiến anh không hiểu nổi, đành hạ thấp giọng, lặp lại câu hỏi: “Nói cho rõ!”
“Biết một chút.”
Cô mặt dày ở nhờ nhà anh, còn bắt anh chăm sóc, giờ lại tiếp tục đòi hỏi, cô nghĩ anh là loại dễ tính thật sao?
Anh lạnh lùng ngắt lời, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, theo động tác nghiêng người mà để lộ xương quai xanh tinh xảo, lập tức thu hút ánh nhìn của Tang Vãn.
Sáng hôm sau
Tang Vãn liên tục liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Cảnh sát còn bao lâu mới đến nhỉ?” Cô đẩy nhẹ gọng kính màu trà, rón rén tiến lại gần anh.
“Chiên trứng vậy.” Tang Vãn lẩm bẩm, buộc tạp dề, bắt đầu lúng túng chuẩn bị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương D·ụ·c Hoành không nói thêm gì, một tay đút sâu vào túi áo ngủ. Mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng giờ rũ xuống trước trán, giảm đi vài phần sắc bén, thay vào đó là chút lười biếng, phóng khoáng.
Đôi mắt Thương D·ụ·c Hoành lạnh lùng quét sang: “Không.”
…
Để cảm ơn Thương D·ụ·c Hoành đã cho mình trú nhờ một đêm, cô quyết định làm bữa sáng cho anh.
“Cô biết nấu ăn không?” Dù lửa giận đang bốc lên, anh vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.
“Tuỳ cô.”
Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
“Anh... anh gọi lính cứu hỏa ạ?” Đợi đến khi thấy anh dập máy, cô mới dè dặt hỏi.
Dứt lời, anh sải bước đến bên ghế sofa, cầm điện thoại bàn lên gọi cảnh sát.
“Tôi muốn đi vệ sinh một chút.” Đôi mắt giấu sau gọng kính khẽ ánh lên ý cười.
Bộ đồ ở nhà màu trầm khiến toàn thân anh trở nên dịu dàng hơn một chút, chỉ là vẻ mặt vẫn căng thẳng, lạnh lùng.
Tang Vãn siết chặt vạt áo, định biện minh. Nhưng khi vừa bước đến gần, ánh mắt lạnh băng kia liền quét tới khiến cô sợ đến mức không dám tiến thêm nửa bước.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Tang Vãn lặng lẽ vòng ra vườn sau, leo qua bức tường cao, đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời cô leo tường trốn.
Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, bỗng dưng thấy tủi thân: “Tôi đã thảm lắm rồi, sao dám đắc tội với anh... Anh thực sự hiểu lầm tôi rồi...”
“Vậy là...?” Tang Vãn cẩn thận hỏi tiếp, trong lòng đầy áy náy, chỉ mong giúp được gì đó.
Đợi phòng khách trở lại yên tĩnh, Tang Vãn mới nhấc điện thoại bàn gọi cảnh sát. Vì đã khuya cộng thêm việc cô đang ở vùng ngoại ô, cảnh sát hẹn sáng hôm sau đến đồn làm biên bản.
“Tôi muốn báo cảnh sát, tôi...”
Tang Vãn dậy rất sớm, có lẽ vì không quen giường, cả đêm cô hầu như không chợp mắt. Cô cố gắng cầm cự tới sáng rồi liền thu dọn và bước vào nhà bếp.
Thương D·ụ·c Hoành bật cười trong tức giận, hé mắt nhìn cô: “Tôi nghi cô đang trả thù tôi thì đúng hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương D·ụ·c Hoành cười lạnh, cau mày sâu hơn: “Cô có bằng chứng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không dám, chỉ là tôi còn vài việc phải xử lý. Tôi có thể đi trước không...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biết là bị hiểu lầm, Tang Vãn vội vàng giải thích: “Không không, không phải vậy. Tôi muốn báo cảnh sát bắt tên trộm đó. Giấy tờ và điện thoại của tôi đều bị mất, giờ tôi chẳng khác gì đang tr*n tr**ng giữa xã hội cả.”
Thương D·ụ·c Hoành chẳng buồn đáp lại, vẫn cắm cúi lật tạp chí.
Cô cũng ngồi xuống ghế, vô thức rút ngắn khoảng cách giữa hai người nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn. Dù sao Thương D·ụ·c Hoành là người khó đoán, sớm nắng chiều mưa.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng Thương D·ụ·c Hoành trầm khàn như cơn bão sắp nổi.
Tang Vãn lúng túng ho một tiếng, quay đầu nhìn nhà bếp cháy đen phía sau rồi ngại ngùng cúi đầu: “Tôi muốn cảm ơn vì anh đã cho tôi ở nhờ tối qua... nên định nấu cho anh bữa sáng.”
Cô bật bếp gas, đổ chút dầu vào chảo, sau đó lóng ngóng đập trứng. Khi dầu trong chảo bắt đầu bắn lên, cô liền đổ toàn bộ trứng đã đánh vào.
Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu thì đầy đủ, chỉ là cô không biết nên nấu gì.
Thương D·ụ·c Hoành ngồi tựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, cầm tạp chí nhàn nhã lật xem: “Muốn bỏ trốn à?”
“Xin lỗi, tôi không cố ý... tôi thật lòng chỉ muốn trả ơn thôi.” Tang Vãn không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu giải thích.
Ngọn lửa bên bếp mỗi lúc một lớn, Tang Vãn hoảng hốt hét lên một tiếng rồi vội múc một chậu nước lạnh đổ thẳng vào chảo.
Bỗng một chiếc Audi trắng từ xa chạy chậm lại. Mắt Tang Vãn sáng rỡ, vội vẫy tay chặn xe. Tài xế cũng dừng lại theo ý cô.
“Bùm” một tiếng nổ vang lên. Ngay giây sau, ngọn lửa hừng hực bốc lên từ căn bếp. Tang Vãn bịt miệng mũi, liều mạng chạy ra khỏi nhà bếp.
Cô còn chưa nói hết, một tiếng cười trầm đục đã bật ra từ lồng ngực anh. Khóe môi anh nhếch lên đầy lạnh lẽo: “Qua cầu rút ván sao?”
Tang Vãn nghẹn họng, cắn môi không dám nói thêm lời nào. Cả hai im lặng chờ đợi nhưng mãi chẳng thấy ai đến.
Vừa vào đến phòng khách, cô đã va ngay vào một lồng ngực rắn chắc. Ngẩng đầu lên, cô chạm phải ánh mắt lạnh như băng của người trước mặt.
Tang Vãn vội lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ xấu xa ấy, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. Hôm qua cô hẹn cảnh sát đến lúc 9 giờ, bây giờ đã 8:40 rồi.
“Tối qua anh uống rượu lái xe đấy nhé. Cảnh sát đến là bắt luôn cả anh.” Đã bị báo cảnh sát, Tang Vãn dứt khoát vỡ lở, ăn thua đủ.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng một người ngồi, ánh mắt cô vô thức hạ xuống, liền thấy đôi chân dài thẳng tắp bọc trong quần tây đen kia. Bất giác, một suy nghĩ “b**n th**” dấy lên trong đầu cô: Người đàn ông như thế này, nếu yêu ai, chắc cũng sẽ yêu khác người thường.
“Làm gì?” Thương D·ụ·c Hoành liếc cô một cái, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn.
Thương D·ụ·c Hoành khép mắt lại, đứng trước cửa bếp, ánh mắt lạnh buốt như sương.
“Không được.”
Nói đến đây, giọng cô nhỏ dần, cuối cùng không còn nghe rõ nữa. Nước mắt cô như từng chuỗi ngọc bị đứt dây, lặng lẽ lăn dài trên cánh tay cô.
Tang Vãn đứng cách đó không xa, dù không nghe rõ từng chữ nhưng cũng đoán ra được, lòng cô bỗng chốc căng như dây đàn.
Cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống, đôi mắt sâu thẳm đen láy của người đàn ông chạm phải sự vui mừng lấp lánh trong ánh mắt cô.
Tang Vãn cảm thấy hôm nay mình quá đỗi thảm hại, nếu không phải đường cùng thì cô cũng đâu muốn bám víu ở đây mãi thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chỉ là vừa ra khỏi biệt thự, cô lại lúng túng. Tứ phía hoang vắng, đừng nói taxi, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.