Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
Anh ta tò mò tại sao mình đã lên nắm quyền mà Thương D·ụ·c Hoành vẫn chưa rời đi. Đỗ Hùng cảm thấy như đang bị giám sát.
Tang Vãn khó khăn mở mắt, định thần lại rồi nhìn vào màn hình.
“Anh nói em ngốc à?” Tang Vãn ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe tiếng gõ cửa, vợ Hạ Tuyên ra mở. Bà ấy không nhận ra Thương D·ụ·c Hoành nên lịch sự hỏi: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
Đèn xanh bật lên, Thương D·ụ·c Hoành đạp ga, giọng gắt nhẹ: “Dạy rồi em cũng không học được.”
“Cũng biết tự nhận đấy.” Thương D·ụ·c Hoành cong môi, cười giễu cợt.
Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
Lúc này, Thương D·ụ·c Hoành đang ở tổng bộ. Sau khi họp xong, anh mới biết chuyện Tang Vãn gặp rắc rối.
Tang Vãn nghiêng đầu dựa vào ghế phụ, len lén nheo mắt thành một đường nhỏ, mãi đến khi thấy Thương D·ụ·c Hoành ngồi vào ghế lái chính, cô mới mãn nguyện nhắm mắt lại.
Tang Vãn vội lấy điện thoại ra xem rồi ngượng ngùng cười: “Gửi nhầm thôi, em định nhắn cho bạn thân, bảo cậu ấy đến uống rượu thay em.”
Sau khi đoạn video bị phát tán, danh tiếng của Tang Vãn bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Người nói cô dụ dỗ Hạ tổng, người thì thương cảm, bênh vực cô.
Mọi người cảm thấy vị lãnh đạo mới này có vẻ dễ tiếp cận hơn Thương D·ụ·c Hoành. Sau bài giới thiệu, cả phòng họp vỗ tay nhiệt liệt.
Tang Vãn thất vọng bước ra khỏi văn phòng, trở về bộ phận thương hiệu thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty. Cô đi lang thang trên phố, cố gắng dập tắt cơn phẫn uất trong lòng.
Hạ Tuyên thấy hôm nay anh khá mềm mỏng, càng nghĩ chắc là đến giảng hòa, liền nở nụ cười: “Mời tổng giám đốc Thương nói rõ.”
“Anh đến làm gì?” Cô mượn rượu hỏi đầy vẻ cố tình.
Cô tìm đến Đỗ Hùng, hy vọng vị sếp mới này sẽ đứng ra giúp đỡ. Nhưng anh ta chỉ an ủi qua loa, bảo cho cô nghỉ dài ngày về nhà nghỉ ngơi.
“Nhưng đây là lần đầu tiên em phụ trách độc lập một dự án mà.” Tang Vãn bĩu môi, giọng có phần tủi thân: “Anh có cách nào hay hơn không? Có thể dạy em được không?”
Khói thuốc lượn lờ quanh gương mặt góc cạnh, làm tăng thêm vẻ ngạo nghễ.
Tang Vãn khá thoải mái với điều này. Cô cảm thấy vị lãnh đạo mới này rất tốt, luôn cười niềm nở. Thậm chí còn nhắn tin trêu chọc Thương D·ụ·c Hoành đã sắp mất chức nhưng Thương D·ụ·c Hoành hoàn toàn không thèm để tâm.
Đó là một đoạn video. Nhân vật chính trong video là cô, là lần trước cô bị Hạ Tuyên lừa đến khách sạn và suýt bị xâm hại.
“Nếu hôm đó cô không đến khách sạn, chẳng phải mọi chuyện đã không xảy ra?” Đỗ Hùng cười lạnh: “Thôi, Tang Vãn, cô về nghỉ đi.”
“Tổng giám đốc Đỗ…” Cô còn muốn nói gì đó nhưng đối phương rõ ràng không muốn nghe nữa.
Chiếc Cayenne đen đậu trước khu chung cư, Thương D·ụ·c Hoành lấy từ túi ra một bao thuốc, châm lên, hút vài hơi.
Sau khi uống một ly cùng ông ta, Thương D·ụ·c Hoành đưa hắn một điếu thuốc: “Hạ tổng, tôi có một dự án mới, không biết ông có hứng thú không?”
Không chỉ vậy, anh ta còn rất giỏi mua lòng người: mỗi ngày chuẩn bị trà chiều, tối mời ăn uống.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Tang Vãn nhanh chóng bị phá vỡ. Trưa thứ sáu, một đoạn video đột ngột gây bão trên diễn đàn công ty.
Biết được hiện tại cô vẫn an toàn, Thương D·ụ·c Hoành lái xe đến nhà Hạ Tuyên.
Xuống xe, anh cởi áo vest, đi đến trước cửa nhà Hạ Tuyên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Thịnh Sơ: [Chúng ta cạnh tranh công bằng.]
Là đàn ông, ai cũng hiểu rõ loại “đau khổ” đó. Tang Vãn như bị dồn vào chân tường, rõ ràng là nạn nhân, tại sao lại bị cả công ty chỉ trích?
Quan hệ giữa anh và Thịnh Sơ khá kỳ lạ. Một ngày nọ, trên wechat đột nhiên hiện lên dấu đỏ là lời mời kết bạn của Thịnh Sơ. Sau khi anh đồng ý, đối phương nhắn ngay một câu khiêu khích:
Thứ hai, người phụ trách mới chính thức nhậm chức. Trong phòng họp, anh ta mỉm cười tự giới thiệu:
“Cho tôi gặp Hạ tổng.” Thương D·ụ·c Hoành cố nén cơn giận trong lòng, giọng điềm tĩnh.
…
Lúc này Hạ Tuyên đang ăn cơm tối, ung dung nhâm nhi chút rượu, bên cạnh là vợ con.
“Ra ngoài nói chuyện một chút.” Thương D·ụ·c Hoành nhếch môi.
Thương D·ụ·c Hoành khởi động xe, lúc đợi đèn đỏ, anh liếc nhìn cô gái say rượu bên ghế phụ, hạ mí mắt, giọng dịu đi: “Dự án làm không xong thì thôi, có những chuyện chỉ cần cố gắng là được.”
Thực ra lúc này Tang Vãn đang ở chỗ Thịnh Sơ. Điện thoại cô bị Hạ Ly tịch thu, tinh thần không ổn định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xuống máy bay, anh gọi cho Tang Vãn nhưng không thể nào liên lạc được. Thương D·ụ·c Hoành bắt đầu lo lắng, đành phải gọi cho Thịnh Sơ.
Câu kết của ông ta là: “Tự châm lửa thì chỉ thiêu mình thôi.”
Cả hai vào phòng ngủ. Vừa khép cửa lại, Hạ Tuyên đã cảm thấy có vật gì đó siết chặt lấy cổ mình.
“Vãn Vãn, có chuyện lớn rồi!” Sài Thanh Oánh đẩy điện thoại ra trước mặt cô.
Kết thúc họp, Đỗ Hùng mời các trưởng phòng họp riêng, thực chất là để lấy lòng từng người.
“Chuyện này tôi sẽ điều tra nhưng không có lửa làm sao có khói.” Đỗ Hùng ngồi trên ghế, giọng bình thản.
Thực ra cô nói dối. Ngay từ đầu, cô đã muốn gửi tin cho Thương D·ụ·c Hoành, cô chỉ muốn thử xem trong lòng anh còn có mình không.
“Được.” Thương D·ụ·c Hoành đáp lại dứt khoát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tang Vãn cau mày, cố gắng giải thích: “Tổng giám đốc Đỗ, trong chuyện này tôi mới là nạn nhân.”
Tang Vãn không ngờ Hạ Tuyên lại quay video. Ban đầu hai người ngồi nói chuyện bình thường, sau đó là cảnh cô bật khóc rồi hình ảnh cô vùng vẫy trong phòng. Cảnh quay quá táo bạo khiến người xem không dám lên tiếng.
Thương D·ụ·c Hoành chỉ thấy cậu bị bệnh nên không thèm đáp lại.
Chiều hôm đó, Hạ Tuyên đăng trạng thái wechat, nói đại ý rằng Tang Vãn có việc cầu xin ông ta, cố tình quyến rũ rồi đến phút cuối lại đổi ý. Ông ta còn phủ nhận chuyện phát tán video, bảo mình cũng là nạn nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ một lời vu khống đầy ác ý có thể hủy hoại công sức một người phụ nữ đã cố gắng suốt thời gian dài. Từ sau khi đoạn video bị phát tán, nhân viên trong Mỹ Ích đều đồn rằng Tang Vãn thăng tiến nhanh là nhờ “quy tắc ngầm”, thậm chí còn buông lời dơ bẩn rằng cô “không kén chọn, ai cũng dám”.
Anh lập tức đặt vé máy bay sớm nhất, bay suốt đêm về Giang Minh.
“Chào mọi người, tôi tên Đỗ Hùng, tốt nghiệp thạc sĩ đại học G, trước đây là giám đốc cấp cao của một công ty niêm yết.” Đỗ Hùng có vẻ ngoài hòa nhã, không tỏ ra kiêu căng, chỉ lớn tuổi hơn Thương D·ụ·c Hoành một chút.
Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn, tưởng rằng Thương D·ụ·c Hoành đến xin lỗi, bèn vẫy tay: “Tổng giám đốc Thương, vào uống ly rượu nào?”
Thương D·ụ·c Hoành bật điều hòa trong xe, trong mắt lộ vẻ giận dữ: “Không phải em nhắn tin cho anh sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.